Đột nhiên bên trong xe buýt tối sầm, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đột nhiên biến mất, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt bên trong xe buýt chiếu sáng một phần nhỏ địa phương. Ôn Liễm ngẩng đầu lên nhìn, nguyên lai là xe đang tiến vào đường hầm. Ánh đèn màu vàng trên nóc đường hầm nhanh chóng quét qua xe, hành khách đang cúi đầu chơi điện thoại di động, mặt không cảm giác nhìn về phía trước.
Đường hầm còn rất dài, không biết quẹo qua mấy cái cua, xe buýt chạy thật nhanh, gió ở bên tai gào thét. Mới vừa đi vào đường hầm không lâu, ánh mắt còn chưa có thích nghi với bóng tối, đây là cơ hội tốt nhất, Ôn Liễm nắm tay chặt thành quả đấm, trong lòng tựa hồ đang kịch liệt giùng giằng.
Ngay lúc cô vẫn còn đang quấn quít, đột nhiên ánh sáng biến hóa làm Cố Tiện Khê tỉnh lại, kêu rên hai tiếng. Tâm tư xấu trong lòng Ôn Liễm trong chốc lát tan thành mây khói, phần lưng cứng ngắc thần kinh căng thẳng.
Cố Tiện Khê híp mắt, mơ hồ hỏi “Sao ngày lại biến thành đêm rồi?”
Ôn Liễm giống như bị người bắt gặp đang làm chuyện xấu vậy, ánh mắt loạn chuyển khắp nơi, ấp úng đáp “Không có, chẳng qua là vào đường hầm mà thôi.” Cố Tiện Khê đầu chóng mặt, cũng không có phát hiện sự khác lạ của cô, hỏi tiếp “Còn chưa tới sao?”
“Chưa tới, hẳn còn phải đi một lúc nữa. Học tỷ làm sao nhanh như vậy liền tỉnh?” Ôn Liễm trong lòng mười phần khẩn trương, biết rất rõ ràng học tỷ sẽ không biết bản thân đang có ý đồ gì nhưng vẫn chột dạ.
Cố Tiện Khê không đáp lời, chỉ chỉnh sửa tư thế, Ôn Liễm sợ nàng sẽ té xuống, đưa tay ra che chở nàng. Một lát sau Cố Tiện Khê thanh tỉnh, mở mắt ra rời đi đầu vai Ôn Liễm hỏi: “Tới chỗ nào rồi?”
Ôn Liễm xoa xoa đầu vai đau nhức bị nàng đè nãy giờ vai trả lời “Đi được nửa đường rồi, hay là học tỷ ngủ thêm một chút nữa đi.” cô nói vậy nhưng Cố Tiện Khê lắc lắc đầu nói “Ngủ đủ rồi.”
Đi qua vài cái trạm, người trên xe dần dần nhiều lên. Từ tốp ba tốp năm hành khách, đến khi không chỉ chỗ ngồi cũng đầy, ngay cả nơi có thể đứng cũng đứng đầy người.
Lại đến một cái trạm, xe buýt chậm rãi dừng lại. Cửa sau xe mới vừa thả xuống một đám hành khách, cửa trước lại thu vào số người còn nhiều hơn cả số người đi xuống. Xe buýt vốn là không rộng lắm giờ trở nên chật chội hẳn. Người trên xe cũng la ó than phiền nhưng tài xế vẫn như cũ chẳng ngó ngàng gì tới họ cứ tiếp tục dừng lại đón khách.
May mắn Ôn Liễm các nàng là đang ngồi, nếu không là phải chen chúc xô đẩy rồi. Ánh mắt quét một vòng ngoài cửa sổ, cũng không có phát hiện cái gì thú vị, Ôn Liễm vô cùng buồn chán lại lấy điện thoại di động ra chơi.
Cố Tiện Khê thấy một ông lão tóc trắng lưa thưa bị đám người ép ra ngoài, nàng không hề nghĩ ngợi liền đứng lên, nói với lão nhân kia “Lão nhân gia, ông ngồi chỗ này đi.” Ngay lúc Ôn Liễm còn chưa phản ứng kịp, lão nhân kia cũng đã ngồi vào bên cạnh cô nói cám ơn với Cố Tiện Khê “Cám ơn cháu.”
Ôn Liễm một người ngồi cũng không tiện, cũng đứng lên theo nàng.Cố Tiện Khê mới vừa hy sinh chỗ ngồi, thấy cô cũng đứng dậy nghi ngờ hỏi “Sao có chỗ mà em không ngồi?” Tầm mắt dời tới chỗ ngồi, phía trên đã có một người xa lạ nhảy vào.. Ôn Liễm mới vừa đứng lên thì có người nắm bắt chính xác cơ hội chiếm chỗ ngồi, bây giờ đi về đã không còn kịp rồi.
“Em phải bồi học tỷ.” Ôn Liễm cầm đồ lên, lảo đảo đi tới bên cạnh Cố Tiện Khê, lời còn chưa dứt, xe chợt xe thắng gấp, thân thể hai người lập tức nghiêng về trước.
Ôn Liễm một tay ôm túi xách cho Cố Tiện Khê, một tay kịp thời vịnh chắc tay nắm sau lưng Cố Tiện Khê, miễn cưỡng ổn định thân thể. Mà Cố Tiện Khê một mực nắm chặc vòng treo, chờ xe vững vàng, thân thể nàng đứng vững lại. Như vậy mặc dù không ngã xuống nhưng thân thể không có chỗ tựa vẫn là vô cùng khó chịu. Cố Tiện Khê không kiềm được nhíu mày một cái.
Ôn Liễm phát giác trên mặt Cố Tiện Khê có chút biến hóa, muốn giúp nàng, ngại vì trên tay còn đống đồ không tốt để hành động. Do dự một chút, làm bộ như rất mệt mỏi nặng nề thở ra.
Cố Tiện Khê cho là cô mệt mỏi, quan tâm nói “Đưa đồ cho chị cầm.” Vừa nói tay vừa bắt lấy túi lớn sau lưng Ôn Liễm.
Ôn Liễm liền né qua một bên tránh tay nàng nói “Cái này cứ để em đeo, học tỷ cầm túi nhỏ đi.” Đưa túi trong tay cho Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê còn tưởng rằng cô lại muốn cự tuyệt mình, không nghĩ tới nàng sẽ thống khoái đáp ứng, thật là có điểm không thích ứng, nhưng không biết thật ra là trong lòng Ôn Liễm có tính toán khác.
Cố Tiện Khê ôm túi xách, lại muốn nắm vòng treo, Ôn Liễm bắt tay nàng nói “Không cần nắm cái đó.” Để nàng nắm cái tay vịn ở cửa sau xe buýt nói “Nắm nơi này tốt hơn.” Cố Tiện Khê gật đầu nghe theo lời Ôn Liễm nắm tay vịn dài.
Chờ Cố Tiện Khê đứng vững, Ôn Liễm cũng nắm lấy tay vịn, một cái tay khác như cũ đặt ở tay vịn sau lưng Cố Tiện Khê, trong lúc bất tri bất giác liền đem Cố Tiện Khê vào giữa mình và tay vịn. Trừ lúc nhìn thời gian, tất cả chú ý đều đặt trên người Cố Tiện Khê, tránh cho tài xế sẽ lần nữa thắng gấp.
Cố Tiện Khê đứng một lát liền mệt, thân thể nửa tựa vào trên tay vịn, hai chân thay phiên đứng khụy. Lúc tài xế lại lần nữa thắng xe gấp Cố Tiện Khê mới vừa đổi chân, cho dù Ôn Liễm nhanh chóng phản ứng, cũng không có bắt được nàng nhào về phía trước.
May là một cái tay khác của Ôn Liễm còn để ngang hông của nàng, cánh tay vừa thu lại liền đở nàng, ánh mắt sốt ruột dò xét trên người Cố Tiện Khê lần hỏi “Học tỷ không có sao chứ?”
Cố Tiện Khê cơ hồ mất hồn, nhưng nghe Ôn Liễm hởi vẫn lắc đầu một cái.
“Chị dựa vào người em đi, như vậy thì sẽ không sợ té nữa.” Ôn Liễm nháy mắt một cái, đề nghị. Lúc nói câu này trong lòng cô có một chút thấp thỏm, lo lắng Cố Tiện Khê sẽ không đáp ứng.
Cố Tiện Khê ngoài miệng nói “Không cần đâu.” nhưng thân thể lại thành thật hơi dời về phía sau, nhích lại gần Ôn Liễm, đại khái là bị chuyện vừa rồi dọa sợ.
Con ngươi Ôn Liễm hơi mở to, khó hiểu cười một tiếng. Cái tay đang nắm tay vịn chuyển tới thắt lưng Cố Tiện Khê, nhẹ nhàng đở Cố Tiện Khê không cho nàng phát giác, mà một cái tay khác thì duy trì thân thể ổn định.Bởi vì chiều cao Ôn Liễm vượt trội nên Cố Tiện Khê giống như bị cô ôm vào trong ngực vậy.
Trên xe người càng ngày càng nhiều, làm cho Ôn Liễm và Cố Tiện Khê bị chèn ép, thân thể cũng dán chặc vào nhau. Ôn Liễm không dám thở mạnh, sợ hơi thở của mình phả vào trên người Cố Tiện Khê. Trong lúc lơ đảng con ngươi rủ xuống nhìn thấy lỗ tai xinh xắn của Cố Tiện Khê, vừa trắng vừa mềm, trên dái tai còn bấm một cái bông tai nhỏ, cảm thấy thật thú vị. Ôn Liễm rất muốn dùng ngón tay sờ một cái, bỗng nhiên ý thức được bản thân đang suy nghĩ gì, vội vàng dời đi ánh mắt.
Chống lại ánh mắt trong sáng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ của Cố Tiện Khê, cô lặng lẽ đỏ tai. Không nghĩ tới lần đầu tiên cách học tỷ gần như vậy, lại còn có nhiều người trên xe buýt như vậy.
Thật vất vả mới tới nơi, một khắc kia khi cửa xe mở ra, Ôn Liễm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc được hít thở không khí trong lành rồi. Tham lam hít hai cái, liền xoay người kéo Cố Tiện Khê xuống xe.
Đứng ở sân ga xa xa là có thể nhìn thấy đỉnh núi mà Ôn Liễm các nàng sẽ đi thải phong. Mặt trời mới vừa lên tới giữa không trung, nhiệt độ cũng không cao lắm. Bầu trời xanh biếc không một áng mây, thanh âm núi rừng lan tỏa khắp nơi.
Ôn Liễm và Cố Tiện Khê từ sân ga đi không bao lâu đã đến dưới chân núi.
Dưới chân núi có một cái đình ngũ giác cho du khách nghỉ ngơi. Phía trên đình là tán cây xanh tươi, tán cây che một khoảng đình, rễ cây to bằng cánh tay đan xen chung một chỗ trồi lên trên mặt đất. Người đi đường đi qua chỗ đó nếu không để ý có thể bị vấp té.
Hội trưởng chính là bảo Cố Tiện Khê chờ ở chỗ này, nhưng bây giờ nơi này một người cũng không có.
“Sao lại không có ai chứ?” Ôn Liễm ở sau lưng Cố Tiện Khê từ từ đi tới vươn người một cái hỏi “Không phải nói gặp nhau ở đây sao?”
Cố Tiện Khê lấy điện thoại di động ra, nhấn nút nói “Không biết, chắc là chưa tới đi. Để chị gọi điện thoại cho hội trưởng hỏi một chút.” Lời còn chưa dứt, Ôn Liễm liền bị rễ cây nằm ngang trên đường làm cho vấp té, nhào tới trước mấy bước, thiếu chút nữa là cạp đất rồi, cuối cùng may là kịp lấy tay chống ngăn cản mặt đập xuống đất.
Cố Tiện Khê bị cô làm giật mình, đang muốn tiến lên xem cô đang bị gì.
Ôn Liễm không muốn Cố Tiện Khê thấy dáng vẻ quẫn bách của mình, nhanh trí ngồi vào bên cây đại thụ, kêu rên nói: “Ai nha, em bị té rồi, muốn học tỷ ôm ôm hôn hôn mới chịu đứng lên!” Vừa nói vừa bứt cỏ dại trên đất ném về phía trước. Hai chân cà trên đất, một bộ dáng vô lại.
Cố Tiện Khê thấy cô có thể không đứng đắn như vậy cũng biết cô không có chuyện gì. Vừa vặn hội trưởng tiếp điện thoại, che miệng, cố nén cười nói với Ôn Liễm “Không có chuyện gì liền đứng lên đi, trên đất bẩn lắm.” Đem điện thoại di động dán lên lỗ tai, hướng về phía điện thoại di động nói “Alo, hội trưởng...”
Nàng vừa quay người Ôn Liễm liền lanh lẹ đứng lên, phủi phủi quần áo tiếp xúc tới mặt đất, xem như cái gì cũng không có xảy ra. Chẳng qua là bàn tay vừa chống trên đất còn đau rát.
Trong lúc Cố Tiện Khê còn đang nói chuyện điện thoại, cô nắm bắt cơ hội đặt túi xách xuống đình, từ bên trong túi lấy máy ảnh SLR Cố Tiện Khê cho cô mượn ra, cẩn thận kiểm tra một phen, thật may là vừa rồi không có té thật, nếu không máy ảnh SLR thế nào cũng bị vỡ mất.
Đè xuống nút nguồn, tập trung hướng về phía đỉnh núi cao vút chụp hai tấm. Lúc cô chụp tới tấm thứ tư, Cố Tiện Khê cũng nói điện thoại xong. Một bên cất điện thoại di động vào trong túi, vừa đi về phía Ôn Liễm vừa nói “Ôn Liễm, hội trưởng bảo chúng ta lên núi trước đi, các nàng còn đang kẹt xe trên đường, một hồi nữa mới đến. Lúc đó gặp nhau ở đỉnh núi.”
Ôn Liễm ở dưới chân núi là có thể đoán được phong cảnh đỉnh núi là có bao nhiêu hùng vĩ, hơn nữa Cố Tiện Khê cũng có miêu tả qua, cô đã sớm không thể chờ được nữa, vô cùng tán đồng nói “Được.”