Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 3: Thiếu nữ trong hình



Cao Tĩnh Kỳ mua xong đồ mình muốn ăn, một đường vui mừng trở về phòng ngủ, ba người còn lại không theo kịp bước chân của nàng, như một làn khói không thấy bóng dáng nàng đâu.

Chờ ba người trở lại phòng ngủ, Cao Tĩnh Kỳ đã mặt đầy thoải mái nằm ở trên giường, trên bàn để một hộp cơm trống trơn.

Hồng Mạn Văn cứng ngắc đứng ở cửa kinh ngạc không khép miệng được.

Ôn Liễm cũng trợn to hai mắt hỏi “Cậu đã xử lý hết rồi à.” Lướt qua người nằm trên giường, liền trở lại giường của mình nằm.

Cao Tĩnh Kỳ híp mắt gật đầu một cái, chậm rãi phun ra hai chữ “Ngon tuyệt!”

Ôn Liễm cuối cùng cũng biết vóc người của nàng tại sao có chút nở nang như vậy, đây đều là do ăn mà thành. Trong lòng yên lặng thổ tào, xoay người mở tủ ra, từ trong ngăn kéo lấy cái túi đựng máy vi tính xách tay ra để lên bàn, cô muốn chỉnh sửa lại hình đã chụp sáng nay.

Ngồi xuống ghế, mới vừa lấy máy chụp hình kỹ thuật số ra, Hồng Mạn Văn liền lại gần, thở dài nói “Ôn Liễm cậu mới năm nhất đã mua máy vi tính a!” Thấy máy chụp hình bên cạnh “Còn có máy chụp hình kỹ thuật số nữa!” Trong lời nói không tự chủ lộ ra sự hâm mộ.

“Đúng vậy, có nhu cầu liền mua.” Ôn Liễm nhấn nút khởi động nguồn điện, màn hình của máy chụp quá nhỏ, không thể tùy ý xóa hình được, nên nàng liền mua máy vi tính xách tay.

“Xem ra điều kiện gia đình của Ôn Liễm không tệ a.” Hồng Mạn Văn ý vị sâu xa nói.

Thông thường sinh viên năm nhất có thể mang máy vi tính xách tay tới trường thì nhà phải có điều kiện. Gia cảnh người bình thường dưới tình huống không cần thiết sẽ không sớm xài khoản tiền này, dĩ nhiên không loại trừ người thích chơi game.

Ôn Liễm bị giọng nói có phần quái dị của nàng làm không thoải mái, nhưng cũng không quá để ý, bình thản nói “Đều là lấy tiền của bản thân mua.” nói chung cô dùng toàn bộ tiền mừng tuổi góp được để mua những thứ này. Không ăn quà vặt, quần áo đủ mặc là được, cho nên mấy năm nay phần lớn cô đều tốn tiền vào phần cứng của máy vi tính.

Nhưng Hồng Mạn Văn không tin lời Ôn Liễm nói, ở trong lòng nàng một sinh viên làm sao có thể có tiền mua máy vi tính và máy chụp hình, ba mẹ nàng cho nàng tiền xài vặt, nàng mua đồ ăn mua quần áo còn không đủ đâu.

Nàng không khỏi đối với Ôn Liễm sinh ra hoài nghi. Ôn Liễm nói lời này hoàn toàn là giả, rõ ràng là ba mẹ mua cho, tại sao phải nói là tự mình mua, cho là mình sẽ bội phục sao, dối trá!

Hoài nghi thì hoài nghi, tự mình biết là được rồi, Hồng Mạn Văn cười hỏi “Vậy cậu có nối mạng sao?”

Trên màn hình máy vi tính nhảy ra hình lá cờ, Ôn Liễm kết nối máy chụp hình với máy vi tính “Ừ!”

“Thời điểm nối mạng có thể cho tôi xài ké không?” Hồng Mạn Văn nói thẳng ra ý muốn, không che giấu nội tâm bá đạo.

Ôn Liễm trong lòng thấy lạ, các nàng mới quen không tới mấy tiếng, làm sao lời nàng nói ra giống như là chuyện đương nhiên vậy, các nàng quen thân với nhau lắm sao. Đang muốn khách khí nói không được.Lâm Tuyết Tuệ ôm một đống quần áo đứng ở trước bàn hỏi “Hai người không đi tắm sao?”

“Dĩ nhiên muốn tắm, tôi còn phải gội đầu.” Hồng Mạn Văn bị lời này dời đi sự chú ý, đối mặt với nàng kéo vạt áo một cái nói “Thời tiết nóng như vậy, toàn thân rích không chịu nổi, nếu không tắm chắc chết.”

“Các cậu tắm trước đi, một hồi nữa tôi sẽ đi tắm.” Ôn Liễm đem máy chụp hình cắm vào cổng usb trong máy vi tính, trên màn hình lập tức nhảy ra một cái cửa sổ, Ôn Liễm di chuyển con chuột nhấn vào thư mục.

Lâm Tuyết Tuệ hất càm một cái với Hồng Mạn Văn, ra hiệu mau đi vào nhà vệ sinh “Vậy cậu đi tắm trước đi, tắm nhanh một chút, phía sau còn có những người khác nữa.” Đại học ở phương nam phần nhiều là nhà tắm độc lập, không có loại nhà tắm chung, điểm này quả thật tốt lắm. Nhưng mà trường học vì tiết kiệm tiền, vì vậy cũng sẽ đem phòng tắm và toilet hợp chung một chỗ, một người đi vào tắm, những người khác muốn vệ sinh cũng không được, chỉ có lần lượt mà đi.

Hồng Mạn Văn vừa nghe nàng nguyện ý để cho mình tắm trước, cầu còn không được nói “Vậy tôi đi tắm trước.” Vừa nói liền không kịp đợi nhanh chóng đi lấy quần áo. Trước khi đi liếc mắt với Ôn Liễm đang mở màn hình máy vi tính một cái, ngoài miệng bỉu môi lẩm bẩm không biết đang nói gì.

“Cậu...” Sau khi Hồng Mạn Văn đi, Ôn Liễm mới vừa định trò chuyện với Lâm Tuyết Tuệ thì nàng không quan tâm liền xoay người đi.

Ôn Liễm sờ sờ chân mày, không hiểu Lâm Tuyết Tuệ đây là muốn làm gì. Rõ ràng nàng cầm quần áo là muốn đi tắm, vậy mà lại để cho Hồng Mạn Văn tắm trước, thật là một... người cổ quái. Mà Hồng Mạn Văn chỉ sợ là một người không tốt để chung đụng, phải sống chung bốn năm lận nếu là phát sinh mâu thuẫn thì làm thế nào đây, Ôn Liễm suy nghĩ một chút, cảm thấy phải phòng bị trước.

Nhưng mà tạm thời cô không thèm suy nghĩ một chút về những thứ này, đem ý niệm rối loạn quét ra khỏi đầu. Ở trong máy vi tính di chuyển chuột, đem toàn bộ hình trong máy ra chuyển vào trong máy vi tính. Đang đợi dữ liệu truyền qua, Ôn Liễm nghe được có người tới tới lui lui đi đi lại lại sau lưng.

Dời mắt ra khỏi màn hình máy vi tính, xoay người qua thì thấy Cao Tĩnh Kỳ ở trong phòng ngủ không ngừng đi tới đi lui, nghi hoặc hỏi “Cậu đang làm gì thế?”

Cao Tĩnh Kỳ hai tay nắm quyền ở trước người đong đưa, rập khuôn từ trên ban công lại vòng trở lại, nói “Tiêu thực tiêu thực, nếu không sẽ mập mất.”

Ôn Liễm hai tay đặt ở trên ghế chống càm, không khỏi tức cười nói “Cậu ăn như vậy nhiều quả thật muốn tiêu thực sao.”

Cao Tĩnh Kỳ sau khi vòng vo một vòng, đi tới giường Ôn Liễm, liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính, hỏi “Ôn Liễm đang làm gì vậy?”

Ôn Liễm theo nàng ánh mắt quay đầu đi, thấy tiến độ truyền dữ liệu đã xong, không ngừng bận rộn quay người lại nói “Chỉnh sửa một chút hình chụp được sáng nay.”

Cao Tĩnh Kỳ vừa nghe liền dừng bước, nháy mắt nhìn Ôn Liễm hỏi “Có thể cho tôi xem một chút không?”

Ôn Liễm cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay nói “Tới chúng ta cùng nhau xem, có một ít, thời điểm chụp tôi cũng không có xem qua.” Trong máy chụp hình của nàng đa phần là hình phong cảnh, không có gì không thể chia sẻ.”Hay quá.” Cao Tĩnh Kỳ nghe nàng đáp ứng, cao hứng kéo ghế tới ngồi bên cạnh Ôn Liễm, hỏi “Ngồi ở đây có được không?”

Ôn Liễm tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào máy vi tính nói “Ngồi đâu cũng được.”

Cao Tĩnh Kỳ sau khi ngồi xuống thấy trên màn hình máy vi tính của Ôn Liễm lác đác không có mấy phần mềm không hiểu hỏi “Ôn Liễm, máy vi tính của cậu sao phần mềm gì cũng không có vậy?” Hơn nữa đều là một ít công cụ, có Photoshop, Corel VideoStudio, Paint tool SAI, không có gì để chơi “Cậu không chơi game sao?”

Ôn Liễm cười lắc lắc đầu nói “Không chơi, chơi game quá lãng phí thời gian, tôi không thích chơi.”

Cao Tĩnh Kỳ cảm thấy nàng nói có lý, gật đầu một cái nói “Cũng đúng.”

Ôn Liễm bắt đầu chọn hình, nhìn từng tấm từng tấm, trong những cảnh giống nhau chọn ra cảnh tốt nhất giữ lại, những thứ khác đều xóa đi, mắt cũng không chớp xóa hết, giữ lại không có ích gì, lại chiếm dung lượng.

“Ôn Liễm thật là lợi hại.” Cao Tĩnh Kỳ ngồi ở bên cạnh cô, vừa xem hình vừa giơ giơ ngón tay cái lên từ trong thâm tâm tán dương. Tấm nào cũng giống như được thợ chuyên nghiệp chụp vậy.

Ôn Liễm được nàng khen làm cho mắc cỡ, sờ sờ gò má cười nói “Lợi hại chỗ nào, chỉ là tùy tiện chụp một chút thôi.”

“Nhưng cũng rất đẹp mắt đấy.” Ánh mắt Cao Tĩnh Kỳ di chuyển theo, thời điểm lại nhìn thấy tấm hình kia, nàng đột nhiên phát ra một tiếng nghi vấn “Ai? Người này là ai?” Trước mắt đều là hình phong cảnh, cho nên trong tấm hình này xuất hiện một người rất là nổi bật. Nàng sợ Ôn Liễm không có chú ý tới, cố ý dùng ngón tay chỉ chỉ.

Ôn Liễm vốn là đã muốn chuyển qua hình kế tiếp, nghe nàng nói, nghiêm túc nhìn một cái. Quả thật phát hiện trong hình chụp con đường trong trường có một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng đứng ở cạnh bụi cây, trên vai nàng phủ một mái tóc dài đến eo mỉm cười đứng ngay giữa con đường, đại khái là do thân cây che mất người đứng bên cạnh, hai người hiện đang nói chuyện.

Ôn Liễm không khỏi phát ra một tiếng thán phục “Ồ?” Thời điểm cô chụp hình cũng không có chú ý tới người xuất hiện trong ống kính. Tầm mắt nhìn từ trên xuống, thấy nàng hai tay đang ôm một cái túi xách, chân mang một đôi giầy da cổ ngắn, nhìn sơ qua liền có thể cảm giác được khí tức văn nghệ đập vào mặt.

Xuất hiện lúc nào vậy ta?

Thời điểm mình chụp hình, cũng không có một nữ sinh như vậy đứng ở trước mặt mình, người có khí chất xuất chúng như vậy coi như mình không muốn chú ý cũng khó.

Ôn Liễm suy nghĩ lại một chút, cô còn nhớ lúc đó là đang cúi người xuống chụp hình, đại khái là lúc cô chụp xong hình, đứng dậy điều chỉnh khung hình, người đó liền đi tới. Nữ sinh kia cách ống kính cũng không xa, trong thời gian nàng chỉnh lại khung hình, hoàn toàn có thể không chú ý tới nàng.

Ừ, không sai chắc là như vậy, khó trách khi đó mình lại ngửi thấy một mùi thoang thoảng lướt qua chóp mũi, mà mình cho tới bây giờ không có dùng nước hoa, còn nghi ngờ là thực vật nào tỏa ra mùi hương đó.

Về phần thời điểm đang xem hình, tại sao lại không nhìn thấy người kia... Coi như lúc ấy mình bị mù mắt đi, chỉ chú ý cây cối xung quanh, không có chú ý tới có người đứng ở con đường này.

Thân thể Ôn Liễm lui về phía sau híp mắt, nhìn kỹ tấm hình.

Trong hình mùa hè nóng bức, ở dưới bóng cây xanh, thiếu nữ cười nhàn nhạt, một bên sợi tóc theo gió tung bay, có thể nói là mát rượi. Nếu không có người này, tấm hình này chỉ sợ cũng sẽ nhàm chán đi rất nhiều.

Vậy thì lưu lại đi, Ôn Liễm tự mình gật đầu một cái, mở mắt ra ngồi ngay ngắn lại, đang chuẩn bị xem tấm kế tiếp.

Cao Tĩnh Kỳ đè con chuột nàng muốn di chuyển lại nói “Nè, khoan hãy xem tấm kế tiếp, cho tôi nhìn một chút mặt của cô gái này với, cảm giác dáng vẻ cũng không tệ.”

“Cậu muốn xem mặt của nàng?” Ôn Liễm nháy mắt một cái hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.