Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 35: Được học tỷ an ủi



Ôn Liễm cảm giác có ngón tay mềm mại trợt vào lòng bàn tay cô, không tự chủ cầm lấy, đầu ngón tay kia có chút lạnh như băng. Dừng bước lại đồng thời cũng nhìn về phía sau, sau khi thấy người rồi ánh mắt phát sáng mừng rỡ khôn kể xiết “Học tỷ, tại sao chị lại ở chỗ này?”

“Câu này phải do chị hỏi em mới đúng.” Cố Tiện Khê dí dỏm le lưỡi nói “Hồi nãy chị có gọi điện thoại cho em, tại sao em lại không bắt máy?” Nếu không phải nàng thỉnh thoảng đi qua thao trường thì sẽ không gặp Ôn Liễm ở bên này tản bộ đâu.

“Có không?” Ôn Liễm lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, chẳng qua là bình thường đi học cô luôn để chế độ yên lặng nên không có biết là có điện thoại “Học tỷ tìm em có chuyện gì sao?”

Cố Tiện Khê lắc đầu một cái “Không có, chẳng qua là chán quá nên muốn tìm em chơi thôi.”

Ôn Liễm trề miệng ủy khuất nói “Nguyên lai học tỷ chỉ khi nhàm chán mới tìm em.”

Thật ra thì Cố Tiện Khê cũng chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Ôn Liễm coi là thật, vội vàng kéo tay cô lại giải thích “Chị chỉ tùy tiện nói thôi, em chớ coi là thật a.”

Ôn Liễm không nhịn nổi, bật cười nói “Không có, chẳng qua là trêu học tỷ tý thôi.” Sau khi trêu chọc học tỷ cô cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều.

Cố Tiện Khê cảm giác hôm nay Ôn Liễm có cái gì đó không đúng, không chỉ không có dáng vẻ hăng hái ngày xưa mà tinh thần còn có chút hoảng hốt. Mới vừa rồi nàng đi theo sau lưng cô thật lâu, cô chỉ cuối đầu cũng không có chú ý tới, nếu là ở thời điểm bình thường cô đã sớm chú ý tới có người đi theo sau lưng rồi.

Nàng vụng trộm nhìn mặt cô, dè đặt thử dò xét “Ôn Liễm đang suy nghĩ gì đấy?” Rất sợ không cẩn thận liền chạm vào nỗi đau của cô.

Ôn Liễm tâm tình lại trầm xuống, cúi thấp đầu nói lầm bầm “Hôm nay chúng em làm thí nghiệm.” chân tiếp tục bước.

Cố Tiện Khê chớp mắt một cái, đi theo cô hỏi: “Vậy thì làm sao?”

“Con thỏ nhỏ chết rồi, là em giết chết.”

Cố Tiện Khê bừng tỉnh hiểu ra, Ôn Liễm đây là đang tự trách mình “Các em là thí nghiệm dược lý? Lần đầu tiên?”

“Đúng vậy.” Ôn Liễm gật đầu một cái “Học tỷ cũng đã làm cái này thí nghiệm này sao?”

“Dĩ nhiên.” Cố Tiện Khê cân nhắc một chút “Đây là chuyện mà mỗi người học y đều phải trải qua.”

Ôn Liễm chẳng muốn đi nữa, trực tiếp kéo Cố Tiện Khê đi tới sân cỏ phía sau ngồi xuống, buông tay nàng ra, dùng bàn tay che mặt, tầm mắt xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn ra phía ngoài cười khổ hỏi “Học tỷ, chị nói xem có phải là em đã mưu sát tiểu bạch thỏ hay không?”

Cố Tiện Khê không chút nghĩ ngợi nói “Dĩ nhiên không phải.” Nàng phân tích có lý có chứng “Em suy nghĩ đi, nếu chúng ta không làm những thí nghiệm này thì sau này khi ra ngoài đối mặtvới bệnh nhân, em lại dùng thủ pháp không tốt chữa bệnh cho bọn họ sao?”

Ôn Liễm lắc đầu một cái, Cố Tiện Khê tiếp tục nói “Sinh tử là tương lai mà một bác sĩ phải đối mặt...Em không phải chỉ đối mặt với thỏ chuột trắng nhỏ, mà là từng người mắc bệnh sống sờ sờ. Chỉ cần sơ suất thôi thì sinh mạng của bọn họ sẽ biến mất dưới tay em.”Nàng hỏi dò “Nếu như hôm nay em cứ chán nản vì con thỏ chết như vậy thì sau này nếu có người mắc bệnh chết ở trước mặt em thì sao?” Mặc dù bây giờ nói chuyện này có chút không ổn, nhưng là đây chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, ngay tại lúc các nàng bước lên con đường y học này thì đã được quyết định.

“Cũng đúng.” Ôn Liễm lắc đầu một cái, cô không biết, cô bây giờ một chút cũng không muốn nghĩ tới những chuyện này. Bàn tay đang ôm mặt hạ xuống, thở ra một hơi, nhắm mắt lại tựa vào vai Cố Tiện Khê nói “Nhưng mà học tỷ ơi, lòng em vẫn cảm thấy mệt mỏi lắm.”

Cố Tiện Khê thở dài một cái sờ sờ đầu của cô an ủi “Không sao rồi. Dù gì đây cũng là lần đầu em gặp phải chuyện như vậy, sau này sẽ quen thôi.”

“Giống như bọn chị nè, không phải chỉ thí nghiệm trên thỏ không đâu, còn có con ếch, chuột trắng nhỏ nữa. Nếu là nói mưu sát thì chị mưu sát rất nhiều lần rồi.” Nàng dùng giọng dí dỏm nói.

Ôn Liễm nghe nàng nói như vậy, trong lòng như được thả lỏng.

Cố Tiện Khê nhớ lại một chuyện thú vị, cố nén cười nói “Có một lần chị cùng một người bạn thực tập tiêm vào khoang bụng của con chuột nhỏ, nàng thì tiêm còn chị thì giữ chặt nó lại. Nhưng do không nắm chặt, con chuột đó thừa dịp chị không chú ý liền nghiêng đầu, dùng hai cái răng cửa cắn một cái ở ngón tay cái của chị. Chị vừa sợ lại vừa đau...”

Ôn Liễm đã sớm mở mắt, chẳng qua là còn nương nhờ trên vai Cố Tiện Khê nồng nhiệt nghe, không kịp đợi hỏi “Sau đó thì sao? Học tỷ bị cắn có sao không?”

“Mấy con chuột đó đều trải qua kiểm dịch hết rồi, trên người không có mang vi khuẩn cho nên bị nó cắn cũng không sao. Bất quá con chuột trắng nhỏ kia bị chị phản xạ không điều kiện vung tay lên vứt ra ngoài... Chị cũng không biết, con chuột trắng nhỏ kia lại rơi vào trên ngực áo y tá của người bạn học, làm nàng sợ hết hồn, thét lên quăng con chuột trắng nhỏ đó xuống đất.” Cố Tiện Khê vung tay lên, mắt cười cũng nheo lại.

Ôn Liễm tươi cười rạng rỡ, ngạc nhiên nói “Quả là trùng hợp ha.”

Cố Tiện Khê làm ra biểu tình khoa trương nói: “Đúng vậy, lúc ấy chúng ta cũng không ngờ luôn, cuối cùng chị phải xin lỗi người bạn học kia rồi lụm con chuột lên tiếp tục làm thí nghiệm.”

Ôn Liễm dời đầu khỏi vai Cố Tiện Khê, ngồi ngay ngắn lại, cười một tiếng nói: “Cám ơn học tỷ.” Cám ơn chị đã kiên nhẫn an ủi em.

Màn đêm buông xuống, chung quanh cũng tối hẳn, cho dù Cố Tiện Khê ngồi ở bên cạnh Ôn Liễm thì cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, chỉ có thể chỉ có thể vỗ một cái lên vai cô nói “Ổn rồi thì tốt.” Ôn Liễm mím chặc môi, ừ một tiếng.

Ánh mắt Cố Tiện Khê đảo một cái nói sang chuyện khác “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của chị, em định tặng quà gì cho chị đây?”

Ôn Liễm chưa từng nghe Cố Tiện Khê nói tới sinh nhật của nàng, sửng sốt nói “Sinh nhật học tỷ?”

Cố Tiện Khê trong lòng tính toán một chút nói “Sắp rồi, chính là ngày 17 tháng này.”

Thời gian thật là gấp, Ôn Liễm có chút ứng phó không kịp nói “Tại sao học tỷ không nói cho em biết sớm hơn?” Nếu biết sớm thì cô đã có thời gian chuẩn bị quà rồi, trong lòng bây giờ chưa có ý tưởng gì hết.Cố Tiện Khê nháy mắt một cái, lông mi khẽ run hỏi ngược lại “Không phải vừa nói cho em biết rồi sao?” Mỉm cười ôn nhu nói “Em đừng lo lắng. Em không cần tặng quà cũng được, đến lúc đó chỉ cần tới phòng ngủ của chị chúc mừng là được rồi.”

“Cái này làm sao có thể.” Ôn Liễm chợt đứng lên, đây chính là sinh nhật đầu tiên của học tỷ từ khi quen biết mình, sao mình có thể đơn giản qua loa được.

Cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đưa ra cam kết “Học tỷ sẽ chờ đi, em nhất định sẽ dành cho chị một sự bất ngờ.”

“Được, chị sẽ chờ.” Cố Tiện Khê nheo mắt lại, ngước nhìn Ôn Liễm đang đứng cười nói.

Sau lần tâm sự đó, mấy ngày tiếp theo Ôn Liễm cũng không có đi tìm Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê gởi tin nhắn hoặc là chat QQ cho cô thì phải đợi rất lâu mới nhận được tin trả lời. Còn nếu gọi điện thoại tới thì chưa nói được mấy câu cô liền viện cớ bận rộn có chuyện phải làm, nói sẽ gọi lại cho Cố Tiện Khê sau.

Cố Tiện Khê tin, điện thoại di động luôn để bên cạnh, nhưng Ôn Liễm lại không gọi điện cho nàng dù chỉ một lần. Không phải nàng để lỡ cuộc gọi mà căn bản là Ôn Liễm không có gọi cho nàng.

Nếu không phải cô còn chịu nghe điện thoại, Cố Tiện Khê còn tưởng là mình làm sai chỗ nào khiến cô tức giận, trong lòng thấp thỏm bất an. Mỗi lúc không có việc gì làm liền cầm điện thoại di động xem, mở ra danh sách bạn bè trên QQ rồi đóng lại, rồi lại mở ra đóng lại, không biết phải làm gì, buồn bã nhược thất.

Từ Nhã Khiết ngồi ở bên cạnh Cố Tiện Khê, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động không buông, tò mò hỏi “Tiện Khê, cậu đang đợi điện thoại của ai vậy?”

“Hả? Hả?” Cố Tiện Khê còn đang ngẩn người, bị Từ Nhã Khiết kêu hoàn hồn lại, để điện thoại di động xuống che giấu nói “Không có a.”

“Không có, vậy sao cậu vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động làm gì?”

“Tớ...” Cố Tiện Khê nhất thời không tìm được lý do giải thích, Từ Nhã Khiết liền một bộ biểu tình ta biết hết rồi nhìn nàng, nói “Chớ giải thích, tớ hiểu tớ hiểu...”

“Ngoan ngoãn đọc sách đi, không nên quấy rầy tớ.” Cố Tiện Khê lười giải thích, cuối đầu xuống xem tiếp quyển sách còn đọc dỡ.

Hôm nay hiếm thấy Từ Nhã Khiết nói muốn theo nàng tới thư viện đọc sách, không nghĩ tới nàng từ lúc ngồi xuống liền bắt đầu chít chít meo meo không ngừng, một chút cũng không giống Ôn Liễm an tĩnh. Ôn Liễm chỉ cần thấy nàng đang đọc sách là sẽ không làm ra động tác gì quấy rầy nàng. Cố Tiện Khê bây giờ rất là hối hận, sớm biết như vậy thì đã không cho Từ Nhã Khiết đi theo rồi.

Từ Nhã Khiết nghe Cố Tiện Khê nói, an phận một hồi, lại không nhịn được muốn táy máy tay chân. Quả thực ngồi không yên, dứt khoát đứng lên, đi vòng vòng xung quanh thư viện rồi lại tới trước cái cửa sổ nhìn xuống dưới. Ánh mắt trăm ngàn buồn chán nhìn khắp nơi, thử xem có cảnh đẹp nào không.

Còn chưa kịp nhìn hết một vòng, nàng liền phát hiện phía dưới có một bóng người quen thuộc, sau khi nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Ôn Liễm. Lần trước tới phòng ngủ của mình Ôn Liễm mặc trên người chính là cái áo khoác màu xám tro này cho nên nàng liền nhận ra.

Chỉ thấy Ôn Liễm cầm trên tay một quyển sổ thật dày cùng một cây bút đứng ở bên đường chỉ cần có người đi ngang qua thì sẽ bị cô cản lại, nói mấy câu, sau đó nhét bút vào trên tay bọn họ, nhờ bọn họ ký cái gì đó lên trên quyển sổ.

Từ Nhã Khiết vừa nhìn thấy Ôn Liễm xuất hiện, ý niệm đầu tiên chính nói cho Cố Tiện Khê, hướng về phía sau gọi “Tiện Khê, cậu mau lại đây xem Ôn Liễm nhà cậu đang làm gì kìa.” Gọi lần thứ nhất Cố Tiện Khê không có phản ứng, nàng còn tưởng rằng Cố Tiện Khê đi vệ sinh rồi, nghi ngờ qua đầu lại thấy Cố Tiện Khê vẫn ngồi đó nhưng lại không đáp lại nàng.

Từ Nhã Khiết không thể làm gì khác hơn là đi tới sau lưng Cố Tiện Khê vỗ một cái lên bả vai nàng kêu “Nè?”

Cố Tiện Khê cả người run lên, chợt khép lại quyển sách trước mặt mình, thân thể nghiêng về phía sau, tựa hồ bị làm cho hết hồn không nhẹ, vẻ mặt hốt hoảng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Từ Nhã Khiết không nghĩ tới Cố Tiện Khê sẽ phản ứng lớn như vậy, nhìn nàng trước tiên khép sách lại, không có hảo ý nói “Tiện Khê, cậu đang xem sách không thích hợp với thiếu nhi hay sao mà lại phản ứng lớn như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.