Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 55: Ôn Liễm làm cho học tỷ kinh ngạc



Bất luận Từ Nhã Khiết bên này thế nào, sau khi Ôn Liễm bảo Cố Tiện Khê gửi tin nhắn thì cũng yên tâm hơn, khom người tay chống lên đầu gối, thở hổn hển. Giờ học thể dục cô chạy tám trăm mét cũng không có mệt như vậy, có thể là do sợ Từ Nhã Khiết đuổi kịp.

Cố Tiện Khê từ từ hồi phục lại, mắt chú ý tới  cổ áo khoác Ôn Liễm bởi vì chạy quá nhanh mà xốc xếch, đến gần một bước, giúp Ôn Liễm chỉnh sửa một chút nói: "Em nhìn đi, cổ áo lại xốc xếch nữa rồi."

Ôn Liễm thẳng người, cảm thụ sự quan tâm của Cố Tiện Khê, không nhịn được muốn ôm nàng một cái, trong đầu nghĩ như vậy, trong hành động còn nhanh hơn một bước, trực tiếp đưa tay ôm Cố Tiện Khê vào lòng.

Cố Tiện Khê bất ngờ bị ôm thân thể cứng đờ, khốn hoặc hỏi: "Thế nào?"

Lúc Ôn Liễm đem mặt chôn ở cổ Cố Tiện Khê, ngửi mùi hương tươi mát trên người nàng, ồm ồm nói: "Học tỷ đừng động, cho em ôm một cái."

Cố Tiện Khê nghe vậy sững sốt một lúc, sau đó khóe miệng cong lên, thân thể từ từ buông lỏng, cánh tay cũng vòng qua sau lưng Ôn Liễm ôm lại cô.

Cố Tiện Khê mặc dù hơi gầy, nhưng vẫn có chút thịt, ôm mềm mềm, rất thoải mái. Ôn Liễm thở dài một cái, ước gì cả đời cũng được như vậy.

Sau khi ôm đủ rồi, cô mới buông Cố Tiện Khê ra, sờ đầu nàng một cái sau đó dắt tay nàng: "Chúng ta đi thôi."

Đi về phía trước được mấy mấy thước, Cố Tiện Khê hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?"

Ôn Liễm dắt tay Cố Tiện Khê, cười láo lĩnh nói: "Học tỷ muốn tới chỗ nào thì tới chỗ đó." Thế giới hai người thật là tuyệt vời, hơn nữa lại không có tên Từ Nhã Khiết chướng mắt đó đi theo.

"Ừm..." Cố Tiện Khê vểnh môi suy nghĩ một chút, nói: "Bằng không, chúng ta đi dạo một chút đi."

"Được." Ôn Liễm sảng khoái đáp ứng. Cô có vé xem phim suất tối, ước chừng sau khi ăn cơm mới có thể đi xem.

Ở trên quảng trường có rất nhiều gian hàng bán vật phẩm, đoán chừng Từ Nhã Khiết đã đi qua rồi, các nàng trở lại quảng trường mua thật nhiều đồ linh tinh, tỷ như con rối gỗ dễ thương, đồ chơi nhỏ nhắn tinh xảo, chờ một chút, cũng không để ý là mua về có dùng được hay không, Ôn Liễm mua liền một hơi, dù sao học tỷ thích là được rồi.

Đến lúc mặt trời lặn, Ôn Liễm cùng Cố Tiện Khê đi ăn cơm, vừa vặn ăn xong là tới thời gian chiếu phim điện ảnh. Vẫn là rạp chiếu phim lần trước, bất quá vị trí đã thay đổi, từ chỗ tốt nhất ở giữa dời đến hàng đến cuối cùng, nhìn là đoán được ý đồ...

Ôn Liễm nhìn rạp chiếu phim quen thuộc, trong đầu không tự chủ được nhớ lại tình cảnh lần trước tới đây. Sớm biết trong lòng học tỷ có mình thì lúc ấy đã hôn luôn rồi, không phải cân nhắc chi cho mệt, bằng không các nàng đã sớm ở cùng một chỗ, cần gì lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Cố Tiện Khê thấy cô vẫn nhìn vị trí phía trước, tò mò nương theo tầm mắt của cô hỏi: "Đang nhìn cái gì thế?"

Ôn Liễm lắc đầu, nghiêng qua nhìn nàng nói: "Không có gì."

Phim bắt đầu chiếu, màn ảnh từ từ hiện lên màn giới thiệu dạo đầu.

Ôn Liễm thở nhẹ, tận lực bình phục tâm tình kích động.

Lần này mang Cố Tiện Khê tới xem chiếu phim, trừ việc xem phim ra thì cô còn có những chuyện khác phải làm, chuyện rất trọng yếu.

Tầm mắt cô quét chung quanh một vòng, phim cũng bắt đầu rồi, hàng sau các nàng cũng không có người nào, lát nữa cũng sẽ không có người. Rất tốt, rất thuận lợi để cô hành động.

Có thể là do thời gian nên hôm nay người tới xem phim so với lần trước đông hơn rất nhiều, bất quá bọn họ đều tập trung ở vị trí chung quanh chỗ mà lần trước Ôn Liễm đặt, mà phía sau cô cơ hồ không có người nào. Ôn Liễm và Cố Tiện Khê ngồi ở hàng chỉ có hai người các nàng, trước mặt các nàng cũng chỉ có hai ba người ngồi ở hai biên.

Lúc phim chiếu được một nữa, Ôn Liễm len lén liếc mắt nhìn Cố Tiện Khê bên cạnh, chỉ thấy nàng chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình, bắp rang trong tay một miếng cũng không ăn.

Ôn Liễm vòng trở lại, siết chặc túi đồ, hít một hơi nói với Cố Tiện Khê: "Học tỷ, em có một thứ muốn cho chị."

"Thứ gì?" Cố Tiện Khê đang xem say mê, không có quay đầu qua hỏi.

Ôn Liễm trong lòng vui mừng, chuyện phát triển giống như cô đã hy vọng vậy, ho khan một cái, nói: "Học tỷ đưa tay phải qua đây đi."

Cố Tiện Khê rất nghe lời đưa tay phải cho cô.

Ôn Liễm ở trong túi lấy một thứ ra đeo lên ngón giữa của học tỷ. Sau đó lúc Cố Tiện Khê còn chưa kịp phản ứng, cô lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai cầm lấy tay phải của nàng, một chân quỳ một chân gập trước mặt Cố Tiện Khê.

Cố Tiện Khê đột nhiên bị cô làm sợ hết hồn, không nói nên lời nhìn Ôn Liễm quỳ dưới đất. Sau khi kịp phản ứng cũng không có ý đến mới vừa rồi cô đã mình làm cái gì với mình, muốn đỡ cô đứng dậy, hỏi: "Em quỳ làm gì? Mau đứng dậy đi, trên đất rất dơ."

Ôn Liễm ngăn cản nói: "Không có sao, em có lời muốn nói với học tỷ, chưa nói xong em sẽ không đứng dậy đâu." Cố Tiện Khê không cưỡng được nàng, bất đắc dĩ hỏi: "Muốn nói cái gì?"

Ôn Liễm rủ mắt xuống nói: "Thật ra thì cho đến hôm nay, em cũng không tin được là em cùng học tỷ ở cùng một chỗ. Mặc dù đây là chuyện một năm qua em đều mong đợi, nhưng khi chuyện này phát sinh ở trên người em, em...em..." Lời nói không có mạch lạc, cô không biết nên dùng từ gì mới thích hợp đây.

Cố Tiện Khê không gấp, kiên nhẫn chờ đợi cô.

Ôn Liễm rốt cuộc nghĩ đến một cái ví von thích hợp, tiếp tục nói: "Học tỷ chị biết không, em giống như một người đói bụng sắp chết, đột nhiên trên trời rơi xuống một cái bánh, lúc ấy bị đập một cái ngu luôn."

Cái thí dụ này rất kỳ lạ, Cố Tiện Khê cười nói: "Cho nên em là đang bị ngu sao?"

Ôn Liễm không dằn nổi gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Cố Tiện Khê nói: "Mà giờ khắc này em mới thật sự cảm nhận được em không có một mình, em có học tỷ. Em còn là một học sinh, em không có gì hết, nhưng em muốn cho học tỷ một cái tương lai, học tỷ cho em cơ hội này, em nhất định sẽ thật quý trọng nó." Nói xong lời cuối cùng cô cũng nghẹn ngào.

"Hảo hảo hảo, chị biết, em mau dậy đi." Cố Tiện Khê hai mắt ươn ướt, đồng thời trong lòng có một chút ngọt ngào tràn ra, nghe những lời của Ôn Liễm nói không cảm động chính là giả, trên mặt hoàn toàn không có nụ cười nhưng giờ phút này nàng có bao nhiêu mừng rỡ.

Ôn Liễm đè lên tay muốn đỡ cô lên của nàng nói: "Học tỷ nghe em nói xong có được hay không? Không phải song phương bày tỏ, sẽ không coi là chung một chỗ!"

Ôn Liễm dừng lại một chút, hít một hơi sâu, sau đó liền một mạch nói: "Lâu như vậy, cũng không có tỏ tình với học tỷ lần nào, bây giờ nói vẫn kịp đúng không?"

Trong mắt Cố Tiện Khê nóng dần lên, tầm mắt dần dần mơ hồ, nàng cố gắng không cho thứ kia chảy xuống, cổ họng muốn nói chuyện lại bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể vểnh môi gật đầu một cái.

Ôn Liễm lấy hết dũng khí nói: "Em yêu Cố Tiện Khê, em muốn cùng chị bước mãi sau này. Xin hỏi Cố Tiện Khê học tỷ có nguyện ý nhận lấy tình yêu của niên muội tuy hèn mọn nhưng lại cố chấp này không?"

Cố Tiện Khê muốn mở miệng nói mình nguyện ý, nhưng vẫn không nói nên lời, sốt ruột nghiêng người ôm Ôn Liễm, dùng hành động trả lời cô.

Ôn Liễm buông tay phải Cố Tiện Khê ra, đứng dậy ôm Tiện Khê, ở bên tai của nàng cười láo lĩnh nói: "Như vậy từ nay về sau, học tỷ chính là của em." Cố Tiện Khê gật đầu không ngừng.

Dưới ánh sáng mờ tối của rạp phim, có thể thấy được ngón giữa tay phải Cố Tiện Khê có thêm một chiếc nhẫn.

Thời điểm Cố Tiện Khê trở lại phòng ngủ, đèn đã tắt. Nàng cho là Từ Nhã Khiết các nàng đều đã ngủ, không nghĩ tới mới vừa đi vào, Từ Nhã Khiết liền kéo cái mặt mốc ở đó chờ nàng nói: "Tiện Khê cậu không thương tớ... cậu vứt bỏ tớ chạy theo Ôn Liễm!!!"

Cố Tiện Khê muốn giải thích, nhưng phát hiện không có lý do gì để giải thích.

"Cái gì mà bạn cùng phòng tình thương mến thương chứ, cậu vì em ấy mà vứt bỏ tớ! Cậu biết tớ một thân một mình ở địa phương xa lạ sợ hãi tới mức nào không? Thiếu chút nữa muốn tè ra quần rồi, cậu biết không?..."

Từ Nhã Khiết đi theo sau Cố Tiện Khê lải nhải than phiền không ngừng, Cố Tiện Khê cũng không chịu nổi. May mà Ôn Liễm đã sớm dự liệu được tình huống như vậy, thay Cố Tiện Khê nghĩ xong biện pháp giải quyết.

Cố Tiện Khê từ trong đống đồ mua về lấy ra thức ăn cho Từ Nhã Khiết, đưa cho nàng nói: "Nè, vì để bồi thường tổn thất cho cậu, tớ cố ý mua về cho cậu đó."

Từ Nhã Khiết đầu tiên là sững sốt một chút, thu hồi cái mặt mốc lại, nhận lấy thức ăn tươi cười rạng rỡ nói: "Cám ơn Tiện Khê nhiều!"

Thường Lạc bưng đi tới trước bàn Cố Tiện Khê, quan tâm hỏi: "Cậu cùng Ôn Liễm là..." Lời còn chưa nói hết liền thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của Cố Tiện Khê, nàng nhớ Cố Tiện Khê trước khi đi không có đeo, còn đeo vào trên ngón giữa... Chiếc nhẫn này là ai đưa, có ý gì không cần nói cũng biết.

Nàng lời dừng lại, Cố Tiện Khê khó hiểu hỏi: "Thế nào?"

"Không có gì." Thường Lạc thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ đi ra ngoài.

Học kỳ này trôi qua rất nhanh, Hội trưởng đã thuyết phục Cố Tiện Khê đừng tới tiễn mình cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị Cố Tiện Khê mè nheo năn nỉ, đành phải mềm lòng cho phép nàng tới trạm xe đưa tiễn mình.

Đây có thể là lần gặp nhau cuối cùng, từ đây chân trời góc biển, nhân sinh mỗi người khác nhau khó có thể tụ hội lần nữa.

Ngày Hội trưởng đi, dưới sự hướng dẫn của Hội trưởng mới các nàng toàn thể thành viên Hội nhiếp ảnh đều đi đưa tiễn, trong đó bao gồm cả Ôn Liễm.

Lúc đi Cố Tiện Khê tiễn Hội trưởng đi tâm trạng không biết làm sao, dọc theo đường đi còn có thể cười cười nói nói với Hội trưởng, lại một chút chuyện đã qua. Nhưng sau khi Hội trưởng tiến vào cửa trạm, nàng liền không nhịn được cặp mắt đỏ lên, làm cho Ôn Liễm đau lòng không thôi, khuyên mãi nàng mới không âu sầu nữa.

Lại qua mấy ngày, hệ hộ lý Cố Tiện Khê các nàng được nghỉ, mà hệ lâm sàng Ôn Liễm các nàng bởi vì còn hai môn chưa có thi xong cho nên phải lưu lại mấy ngày.

Thời điểm Cố Tiện Khê phải về nhà, Ôn Liễm đưa nàng đến trạm xe, dọc theo đường đi đều là huyên thuyên.

"Chìa khóa nhà mang theo chưa? Thức ăn thì sao? Đồ sạc pin? Cô không ngừng lục lọi túi xách của Cố Tiện Khê, kiểm tra xem nhưng món mà cô nhắc tới có mang hay không, căn bản không dừng được, cứ nghi ngờ có đồ quên mang theo.

Cố Tiện Khê cưỡng ép ngăn không cho cô lục lọi đồ nữa, đối mặt với cô cười hỏi: "Ôn Liễm, từ khi nào mà em trở nên dông dài như vậy?"

"Còn không phải là bởi vì chị sao?" Ôn Liễm liếc nàng một cái, vừa nói vừa muốn quay đầu tìm đồ.

Cố Tiện Khê vì để cho cô an tâm, nói: "Em cứ yên tâm đi, những gì cần thiết chị đều bỏ vào hết rồi."

Bởi vì thời gian Ôn Liễm tính toán vừa đúng, cho nên sau khi tới trạm xe, không cần chờ lâu Cố Tiện Khê đã có thể lên xe.

Ôn Liễm đưa mắt nhìn nàng khi lên xe, liền xoay người rời đi.

Cố Tiện Khê xuyên qua cửa kiếng xe nhìn cô rời đi, mới yên tâm thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra nghịch.

Vài phút trước khi xe khởi hành, chỗ ngồi bên cạnh nàng hoàn toàn trống không đột nhiên có người ngồi xuống, nàng phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.