"Vị học tỷ này muốn về nhà sao?" Ôn Liễm nghiêng đầu, khóe miệng hơi hướng lên, gương mặt tràn đầy nụ cười.
Cố Tiện Khê kinh ngạc không nói nên lời, trong đầu trống rỗng một hồi, đột nhiên phản ứng: "Sao em lại lên xe?"
Ôn Liễm đặt ba lô sau lưng xuống, ổn định ngồi ở bên cạnh nàng, nói: "Tới đưa học tỷ về nhà a."
"Không phải em đã đưa rồi sao? Làm gì có chuyện người đưa tiễn cũng lên xe?" Cố Tiện Khê hốt hoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động, thấy thời gian không còn sớm, nói: "Xe sắp chạy rồi! Sao em còn không mau xuống xe đi."
Ôn Liễm thờ ơ nói: "Không nên gấp, không nên gấp."
Cố Tiện Khê nhướng mày một cái, ý thức được có gì đó sai sai nói: "Muốn lên xe thì phải bước qua cửa xét vé, em không có vé vậy lên bằng cách nào?"
Tài xế xe buýt đi lên, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, sau đó trở lại chỗ ngồi tài xế, chuẩn bị lái xe.
Ôn Liễm trước tiên giúp Cố Tiện Khê thắt dây an toàn, sau đó mới thắt cho mình. Cô cười đắc ý nói: "Không có vé quả thực không thể lên xe, nhưng nếu như em có thì bọn họ ngăn được em sao?" Vừa nói liền móc một tấm vé xe từ trong túi ra, ở trước mặt Cố Tiện Khê lắc lắc.
Cố Tiện Khê đoạt lấy vé xe từ trong tay cô, chăm chú nhìn, thật sự là chỗ ngồi này chuyến xe này.
"Sao đột nhiên lại làm chuyện này?" Nàng không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Xe buýt nổ máy, chậm rãi lui về phía sau, sau đó đánh vòng chạy ra khỏi cửa trạm.
"Em nhớ lần trước chị về nhà đều đã nửa đêm, cho nên không yên tâm để chị một mình trở về, liền mua thêm một tấm vé nữa." Ôn Liễm điều chỉnh máy điều hòa trên đỉnh đầu, kéo cổ áo, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người. Cô thoải mái hít thở, bên ngoài thật sự là quá nóng. Thật ra thì cô đã sớm có ý định đưa học tỷ về nhà rồi, cho nên lúc đặt vé xe cho học tỷ đã mua thêm một vé.
"Lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi." Cố Tiện Khê phản bác. Khó trách chỗ ngồi bên cạnh nàng mãi mà chẳng thấy ai ngồi, nguyên lai là do Ôn Liễm giở trò quỷ.
"Em mặc kệ, em không yên tâm để học tỷ một mình trở về. Học tỷ dễ thương như vậy, vạn nhất bị tên lường gạt bắt mất thì sao? Em nhất định phải đưa học tỷ về!" Ôn Liễm hừ một tiếng, hất càm lên, tuỳ hứng nói.
"Hơn nữa... bây giờ chị có muốn đuổi em xuống xe cũng không còn kịp rồi." Cô cố ý nói ra lời kích thích Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê nghe được câu này, thiếu chút nữa thẹn quá thành giận không để ý tới cô, lại bị Ôn Liễm dỗ dành.
Cố Tiện Khê thở phì phò hỏi: "Vậy em đi theo chị, sau đó thì làm gì nữa?"
"Sau khi đưa chị về nhà thì em đón xe quay về là được." Ôn Liễm đã sớm lên kế hoạch hết rồi, cho nên cũng không quá lo lắng nói "Nếu không phải vướng bận kỳ thi thì em có thể đi gặp mẹ vợ của em rồi...."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Cố Tiện Khê đấm một cái vào ngực cắt đứt.
Cố Tiện Khê cười mắng: "Ba hoa." Mặt đỏ bừng, liếc Ôn Liễm một cái nói: "Ai là mẹ vợ của em chứ?"
Ôn Liễm le lưỡi, không hề phản bác, thân thể dời dời, xít lại gần Cố Tiện Khê nói: "Chị thấy em chuẩn bị chu đáo như vậy, chị có phải nên tưởng thưởng cho em không?"
"Tưởng thưởng cái gì." Cố Tiện Khê làm bộ nghe không hiểu.
Ôn Liễm đâm đâm gò má của mình, nhìn là biết muốn gì rồi. Tiện Khê ngượng ngùng nhìn chung quanh một cái, sau đó xít lại gần Ôn Liễm, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên mặt cô.
Sau khi hôn xong, Ôn Liễm hài lòng ngồi thẳng lại, để cho Cố Tiện Khê tựa vào vai cô ngủ. Đoạn đường này vẫn còn xa lắm, còn lâu mới tới, trừ ngủ cùng chơi điện thoại di động ra thì cũng chẳng có gì để làm.
Ôn Liễm đưa Cố Tiện Khê về nhà, đứng ở một chỗ xa xa nhìn thấy Cố mẹ ra nghênh tiếp Cố Tiện Khê, cô mới yên tâm xoay người rời đi. Cố mẹ vẫn như cũ, tương lai cô muốn cùng Cố Tiện Khê quang minh chánh đại chung một chỗ, tất nhiên là phải bước qua cửa ải đó.
Ôn Liễm suy tư một chút, cảm thấy bản thân nên ở trước mặt Cố mẹ tạo nhiều ấn tượng tốt, tương lai mới có thể...ờ.... mang con gái của bà đi...
Còn cha mẹ bên kia của mình, có thể tiếp nhận hay không, để cô về dò xét một chút thì sẽ biết.
Muốn cho học tỷ tương lai, cho tới bây giờ đều không phải là lời nói suông.
Đến khi cô trở lại phòng ngủ, một ngày một đêm cứ như vậy trôi qua. Mắt thấy thời gian ôn tập lại ít đi một ngày, thiếu chút nữa thì khóc một dòng sông rồi.
Ôn Liễm tiếp theo phải thi dược lý và bệnh lý, đây có thể nói là hai cửa ải khó qua của chuyên ngành lâm sàng, ở dưới chân bọn họ không biết có bao nhiêu sinh viên lâm sàng người trước ngã xuống người sau tiến lên hết đợt sóng này tới đợt sóng khác.
Các bác sĩ tương lai vì để bước qua hai cửa ải đó không tiếc đốt đèn dạ chiến, không tiếc cả ngày chui đầu vào trong thư viện học hành cực khổ, không tiếc đi vệ sinh phải chạy, ăn cơm phải nhanh, nhưng vẫn có nhiều người bất hạnh không qua được cửa ải này, chết ở nửa đường.
Đã từng có một truyền thuyết chính là trong một lớp sáu mươi mấy người, có một nửa rớt dược lý, còn một nửa rớt bệnh lý, có người xui xẻo rớt cả hai môn. Nếu rớt một môn thì không sao, lặng lẽ đợi thi chung với khóa sau. Còn những người rớt hai môn thì sinh viên năm nhất vào thời gian huấn luyện quân sự trong thao trường sẽ thấy sinh viên năm hai mồ hôi đổ như mưa.
Cho nên Ôn Liễm sau khi trở lại nhanh chóng thu thập đồ đạc, chuẩn bị đèn bàn để đốt đèn dạ chiến, sau đó đem sách vỡ bút viết đặt ở trước mặt, ngồi ngay thẳng tập trung tinh thần mấy phút, mới cầm bút lên bắt đầu học bài. Vì để chuyên tâm, cô sau khi báo tin đã về tới nơi với Cố Tiện Khê xong liền ném điện thoại di động qua một bên.
Lâm Tuyết Tuệ các nàng đã sớm đi học bài, thanh âm ngòi bút sột soạt vạch trên sách vở giống như con tằm đang gặm lá cây. Toàn bộ phòng ngủ chìm trong an tĩnh kỳ lạ, mà bình thường lúc này các nàng vẫn còn đang đùa giỡn với nhau.
Hồi lâu sau, Cao Tĩnh Kỳ lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Ôn Liễm lại đang đọc sách, kinh ngạc hỏi: "Ôn Liễm, cậu đã trở lại a."
"Giờ cậu mới phát hiện sao?" Ôn Liễm mới vừa tóm tắt xong một điểm chính, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Cao Tĩnh Kỳ để bút xuống, thả lòng người ngồi phịch ở trên giường, thở dài một cái sinh vô khả luyến nói: "Bác sĩ Ôn, tay của tôi mỏi quá, lưng lại đau, một chút cũng không muốn nhìn sách thì nên làm thế nào? Tôi đại khái đành phải phế nó thôi..."
Ôn Liễm mặt không cảm giác nói: "Đây là bệnh, phải trị, chặt tay là tốt nhất."
Cao Tĩnh Kỳ liếc mắt: "Bác sĩ Ôn, cô là một lang băm!"
Ôn Liễm viết mỏi tay, dừng lại, thở dài một hơi: "Tĩnh Kỳ, sau này cậu muốn tới bệnh viện nào làm?"
"A? Hiện tại sao tôi biết được." Cao Tĩnh Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Liễm, nói.
"Nếu cậu bắt đầu công tác thì nhất định phải nói với tôi một tiếng là làm ở khoa nào trong bệnh viện nào, tôi sẽ nói với ba mẹ người thân trong nhà sau này không nên tới bệnh viện đó để cậu khám bệnh. Tôi sợ bọn họ sẽ bị một bác sĩ không đứng đắn như cậu giết chết..." Ôn Liễm nói xong lời cuối cũng nhịn không được cười lên.
Cao Tĩnh Kỳ bò dậy, cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu..."
"Đừng có đấu võ mồm nữa, mau học bài đi." Sau khi Lâm Tuyết Tuệ mắng cho một trận, phòng ngủ lại khôi phục an tĩnh như trước.
Cảnh tượng như vậy thường xuyên phát sinh giữa Ôn Liễm và Cao Tĩnh Kỳ, và người hòa giải luôn là Lâm Tuyết Tuệ, tình bạn giữa ba người họ càng ngày càng sâu đậm.
Hồng Mạn Văn nãy giờ không có nói chuyện với các nàng, nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu.
Sau khi thi xong, Ôn Liễm hỏa tốc thu thập đồ đạc, chạy như điên về nhà.
Ôn mẹ nghe nói cô sắp về nhà, vốn là phải bồi Ôn ba ra ngoài công tác, lúc này quyết định ở lại nhà chờ Ôn Liễm về nấu cơm cho cô ăn.
Cho nên Ôn Liễm vừa về tới nhà liền có thật nhiều thức ăn ngon đang chờ cô thưởng thức, theo thông lệ sau khi khai báo một ít chuyện phát sinh ở trong trường học với Ôn mẹ xong, Ôn Liễm không có gì làm liền đi nghỉ ngơi. Cô vừa vào phòng ngủ liền mở rương hành lý ra bên trong đều là sách.
Những sách này cô đều mua ở trong trường, qua một thời gian thì chất thành chồng xếp ở phòng ngủ, cô thấy những quyển sách đã xem xong để ở trong phòng ngủ bất tiện quá nên dọn một đống đem về nhà. Ôn Liễm yêu sách tiếc sách, quyển sách nào dù cô đã xem qua hay chưa vẫn còn mới như lúc mua ngoài tiệm vậy.
Lấy mấy quyển sách mình mua ra, phía dưới là sách giáo khoa cô đã mang về. Dựa vào nhà trường an bài, mỗi học sinh vào kỳ nghỉ đều phải đi kiến tập ở bệnh viện một tuần lễ. Ôn Liễm sở dĩ mang sách về cũng là bởi vì nguyên nhân này, cô sợ học thức của mình quá nông, bác sĩ nói cái gì cũng không hiểu. Đem sách về nhà liền có thể vừa ôn lại kiến thức cũ vừa tiếp thu kiến thức mới.
Kiến tập, danh như ý nghĩa chính là nhìn mà học hỏi, không thể động thủ, bệnh viện cũng không dám cho ngươi động thủ, hoàn toàn khác với thực tập.
Ôn Liễm nhà nghỉ ngơi hai ba ngày liền tới bệnh viện kiến tập. Mà Cố Tiện Khê bên này đã giúp Cố mẹ việc vặt trong nhà mười mấy ngày.
Hôm nay, sau khi thu thập chén đũa ăn xong, nàng liền nhận được một cú điện thoại, cô nhìn tên người gọi, liền tiếp điện thoại: "A lô, Lạc Lạc?"
Thường Lạc ở bên kia đáp: "Là tớ, Tiện Khê."
Cố Tiện Khê tò mò hỏi: "Lạc Lạc, cậu gọi điện thoại cho tớ có gì không?"
Thường Lạc cười nói: "Chính là gọi điện thoại qua hỏi thăm cậu một chút, muốn biết cậu ở nhà có khỏe không?"
Cố Tiện Khê kẹp điện thoại di động ở bên tai, cầm chén đũa dời đến bồn rửa chén bên cạnh nói: "Đương nhiên tốt rồi, về nhà, không có thi cử, rất thoải mái. Cậu thì sao?"
"Tớ à..." Thường Lạc đáp, hai người nói chuyện một hồi, Thường Lạc kết thúc đề tài, có chuyện muốn nói lại thôi.
Cố Tiện Khê nhận ra được nàng đang quấn quít, nghi ngờ hỏi: "Lạc Lạc muốn nói cái gì?"
Thường Lạc ở đầu dây bên kia mím môi, do dự hỏi: "Cậu và Ôn Liễm thích nhau phải, phải không?"
Cố Tiện Khê sững sốt một chút, hồi lâu mới trả lời: "Ừm..." Coi như là thầm chấp nhận, quay lại hỏi: "Sao Lạc Lạc biết?"
"Tớ nghe Nhã Khiết nói." Thật ra là Thường Lạc tự đoán, bị Cố Tiện Khê hỏi như vậy, liền đem Từ Nhã Khiết ra làm bia đỡ đạn. Nàng vẫn không chịu tin, hỏi lần nữa "Hai người thật sự thích nhau?"
"Ừ." Lần này Cố Tiện Khê khẳng định đáp, không ngờ rằng Từ Nhã Khiết lại nói cho Thường Lạc loại chuyện này.
"Nhưng mà em ấy là nữ sinh..." Thường Lạc không thể tưởng tượng nổi nói.