"Em ấy là nữ sinh thì thế nào?" Cố Tiện Khê nhướng mày một cái, hỏi ngược lại.
"Cậu cũng là nữ sinh a, nữ sinh cùng nữ sinh sao có thể thích nhau được." Thường Lạc cho đây là chuyện hiển nhiên. Từ nhỏ nàng đã được tiếp nhận giáo dục phải tuân theo pháp luật, không được làm chuyện khác người, nào có khái niệm nữ sinh có thể thích nữ sinh đâu.
Lời này nghe vào trong lỗ tai Cố Tiện Khê khiến nàng không vui, vốn định phản bác lần nữa, nhưng không muốn làm rạn nứt cảm tình giữa nàng và Thường Lạc, hỏi: "Lạc Lạc, sao hôm nay cậu lại trở nên kỳ quái như vậy?"
Thường Lạc vội vàng phủ nhận nói: "Không có, không có."
"Chẳng qua là có chút..." Nàng do dự nói.
"Có chút gì?"
"... Không tưởng tượng nổi mà thôi." Thường Lạc trầm mặc một hồi, dùng thanh âm như muỗi nói.
Bởi vì nàng nói quá nhỏ, cộng thêm bên chổ Cố Tiện Khê có chút ồn, cho nên Cố Tiện Khê chỉ biết là nàng đang nói chuyện, nhưng không có hiểu nàng đang nói gì, hỏi lại: "Lạc Lạc, mới vừa rồi cậu nói gì, tớ nghe không rõ, có thể lớn tiếng lặp lại lần nữa hay không?"
"Không có gì." Không nghe thì thôi, Thường Lạc lộ vẻ tức giận nói.
Sau khi cúp điện thoại, phòng khách truyền tới một tiếng kêu "Tiện Khê, tắm xong chưa? Đang nói chuyện điện thoại với ai đó?"
"Tắm xong rồi, ba." Cố Tiện Khê gọt trái cây xếp lên mâm sau đó bưng tới phòng khách.
Nàng mặc dù không thích ba của mình, nhưng cái cơ bản nhất là tôn trọng vẫn phải có.
Ba Cố Tiện Khê Cố Hoa Huy hôm nay hiếm thấy không có ra ngoài, lười biếng nằm trên ghế sa lon xem ti vi, xem xong một tiết mục rồi, hắn cầm remote lên, chuyển kênh, trăm nhàm chán tìm kiếm xem có cái gì hay để xem không, ngoài miệng oán nói: "Hôm nay sao chẳng có cái gì xem thế?"
Cố Tiện Khê ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường nói: "Có thể là vẫn chưa tới giờ đi." Đặt dĩa trái cây ở trước mặt hắn, xoay người muốn đi.
Cố Hoa Huy ngồi dậy, dùng tăm xỉa răng cắm một miếng táo lên ăn, lên tiếng ngăn cản Cố Tiện Khê tiến vào phòng: "Tiện Khê, khoan hãy đi, ba có chuyện muốn hỏi con."
Bởi vì Cố Tiện Khê không thích Cố Hoa Huy thích đánh bạc, cho nên bọn họ không hề thân cận như những gia đình khác, thời điểm ở nhà ngoại trừ nói những vấn đề quan trọng thì hiếm khi nói chuyện với nhau.
Nghe Cố Hoa Huy có chuyện muốn hỏi mình, Cố Tiện Khê đầu tiên là ngẩn người, sau đó trầm xuống, trong lòng hoàn toàn không muốn nhưng vẫn xoay người hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngồi xuống rồi nói." Cố Hoa Huy nhai miếng táo trong miệng, nuốt xuống, sau đó cắm tăm xỉa răng lên trên trái cây, vỗ cái ghế sa lon bên cạnh tỏ ý nàng ngồi xuống.
Cố Tiện Khê suy xét thấy vị trí kia cách Cố Hoa Huy quá gần, không muốn ngồi ở đó, đi tới ghế sa lon đối diện Cố Hoa Huy ngồi xuống.
Cố Hoa Huy thấy nàng ngồi xuống, thu tay về, gật gật đầu nói: "Cũng được."
"Ba, người có vấn đề gì thì mau hỏi đi." Cố Tiện Khê không muốn nói chuyện với hắn quá lâu.
"Được, con gái lớn rồi." Cố Hoa Huy cười khổ như có như không đọng trên mặt, nói "Ba chính là muốn hỏi con, có phải con đang yêu hay không?"
Cố Tiện Khê cả kinh, sao ông ta lại biết mình cùng Ôn Liễm yêu nhau. Lần này ngạc nhiên so với Thường Lạc hỏi nàng muốn lớn hơn nhiều, dẫu sao ông ta cũng không có đi theo mình tới trường. Bất quá sau một hồi đã nghĩ thông suốt, ông ta không thể nào biết được, đây là đang thử thăm dò mình.
Nàng cho là cuộc gọi điện với Thường Lạc khi nãy đã làm ông ta hiểu lầm, nói: "Ba, ngài đang nói gì đấy? Chỉ là một người bạn mà thôi."
"Vậy là chưa có người yêu?" Cố Hoa Huy đạt được kết luận.
Trong lòng Cố Tiện Khê nghĩ, quả nhiên là đang thử thăm dò nàng, do dự một chút, gật đầu.
"Ta nói cho con biết, năm nay con hai mươi, muốn yêu đương gì ba cũng không muốn quản. Nhưng đối tượng kết hôn là nhà có tiền, nếu không có tiền, ta sẽ không để cho tên tiểu tử nghèo đó tùy tiện mang con đi đâu!" Cố Hoa Huy một hơi liền đem chuyện hắn lo lắng Cố Tiện Khê sau khi trưởng thành cưới phải người nghèo nói xong.
Nói tới chuyện kết hôn, trong đầu Cố Tiện Khê không tự chủ được xuất hiện hình ảnh Ôn Liễm. Nếu như các nàng có thể đi tới bước cuối, vậy kết hôn liền... cũng không có nghe thấy câu nói kế tiếp của Cố Hoa Huy, liền sững sờ gật đầu.
"Biết liền tốt." Cố Hoa Huy cho là nàng nghe lọt lỗ tai, vô cùng hài lòng gật đầu, trong lòng còn tự đắc ý với bản thân, không hổ là con gái của hắn nói một chút liền thông, phất phất tay "Hết chuyện rồi, con đi đi, cơm tối nhớ nấu." Cố mẹ hôm nay bởi vì có chuyện đi ra ngoài một chuyến, cho nên Cố Tiện Khê sẽ phụ trách cơm nước.
"Nga." Cố Tiện Khê thấy hắn để cho mình đi, liền đứng dậy, tầm mắt lơ đãng rơi vào tóc mai của Cố Hoa Huy, loáng thoáng có thể thấy bên trong tóc trắng mọc um tùm, đột nhiên mềm lòng, mở miệng muốn khuyên hắn lần nữa.
"Ba..." Lời còn chưa thốt ra, nàng lại ngưng.
"Thế nào?" Cố Hoa Huy ngẩng đầu lên hỏi.
Cố Tiện Khê nhớ tới hắn đã từng cho mình câu trả lời, nhất thời không muốn khuyên nữa, lắc đầu một cái, nói: "Không có gì." Xoay người trở về phòng ngủ.
"Ba, ba đừng đánh bài nữa được không?"
"Mày bớt can thiệp vào chuyện của lão tử đi! Lão tử phải gỡ lại vốn, mày thì biết cái gì!"...
Ngày đó lúc trở lại, hắn bởi vì thua tiền, lại đem Cố mẹ đánh cho một trận.
Tiểu Tiện Khê, không biết đây là lần thứ mấy chứng kiến cha nổi giận. Mỗi lần hơi không thuận lòng chỉ biết uống rượu, sau đó về nhà gây gổ với mẹ, cuối cùng chính là đánh nhau. Tương quan lực lượng chênh lệch cho nên mẹ luôn là người bị đánh.
Mặc dù mẹ cũng sẽ phản kháng, thế nhưng phản kháng là vô lực, ngược lại sẽ dẫn tới bị đánh nghiêm trọng hơn. Cố mẹ đến cuối cùng chết lặng, ngay cả phản kháng cũng không muốn phản kháng, dù sao chờ hắn trút giận xong rồi thì sẽ bình thường lại.
Mà mình luôn trốn ở góc phòng run lẩy bẩy, không dám phát ra một chút thanh âm, sợ hắn thấy mình, ngay cả mình cũng hung hãn đánh một trận, bị dạy dỗ như vậy cũng không phải là không có trải qua.
Theo lý mà nói, trong hoàn cảnh như vậy đứa trẻ sẽ hình thành trong lòng những vết sẹo, mà may mắn chính là có Cố mẹ giáo dục tốt, Cố Tiện Khê mới không có hành động sai lệch, còn có thêm những phẩm đức mà đứa trẻ bình thường không có.
Cố Hoa Huy, cho dù hắn bây giờ già rồi, nhưng vẫn không cách nào xóa được bóng ma về người cha thời thơ ấu trong lòng Cố Tiện Khê.
Trước khi đến bệnh viện kiến tập, ấn tượng của Ôn Liễm đối với bác sĩ so với người bình thường không khác nhau mấy, chỉ cảm thấy là bác sĩ là người mặc áo blouse trắng, trên cổ treo ống nghe, mặt không cảm giác, nghiêm trang, thậm chí nhìn sơ qua còn có chút hung tàn.
Nhưng khi tới bệnh viện kiến tập ngày thứ nhất, cô liền thay đổi quan niệm hình tượng cố hữu về bác sĩ.
Rất nhiều bác sĩ đối đãi bệnh nhân đều sẽ lạnh như băng, giọng cứng nhắc. Bọn họ khi cần sẽ hù dọa bệnh nhân, chính là để cho bệnh nhân tuân theo căn dặn của họ, không nên tùy tiện tăng giảm lượng thuốc, tránh xuất hiện tác dụng phụ hoặc là không đủ liều thuốc.
Bệnh nhân ở tình huống khi nghe tình trạng sức khỏe của bản thân cảm thấy lo lắng nên nghe vào sẽ thấy khó chịu không thoải mái. Nhưng khi không có bệnh nhân, bọn họ cũng sẽ chuyện trò vui vẻ, ôn hòa dễ thân cận. Bác sĩ cũng là người, bọn họ cũng sẽ có tình cảm của mình, chẳng qua là không thường biểu đạt mà thôi.
Sau khi thấy được sự ôn hòa của bọn họ, thời điểm Ôn Liễm tới học hỏi thấy họ mặc áo blouse trắng mặt mày nghiêm túc cũng sẽ bị dọa cho giật mình, biến hóa này cũng quá lớn đi.
Cô thầm chà xát hai tay, khó trách bệnh nhân khi thấy bác sĩ sẽ tăng huyết áp, trong lúc đo huyết áp, chỉ cần vừa nhìn thấy người mặc áo blouse trắng, huyết áp vốn bình thường sẽ chậm chậm tăng lên, sau khi người mặc áo blouse trắng vừa đi, huyết áp liền khôi phục bình thường...
"Em có chuyện này hay lắm muốn kể học tỷ nghe nè, hôm nay em đi bệnh viện, gặp một chuyện rất thú vị." Ôn Liễm mới vừa từ bệnh viện về nhà, liền hào hứng gọi điện thoại cho Cố Tiện Khê, muốn kể cho nàng nghe chuyện phát sinh cả ngày hôm nay trong bệnh viện.
Cố Tiện Khê khi đó đang xem video, vì tiếp điện thoại của Ôn Liễm nên bấm dừng video, hỏi: "Chuyện gì?" thật muốn biết chuyện gì có thể làm cho Ôn Liễm hưng phấn như vậy.
"Chính là thê này, sáng sớm một y tá theo sự phân phó của bác sĩ tới xem trạng thái của nữ bệnh nhân mắc Parkinson. Khi đó bệnh nhân đã tỉnh y tá liền đẩy cửa tiến vào. Không ngờ là nàng vừa đi vào liền thấy bệnh nhân dùng ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm nàng. Nàng đi tới chỗ nào, ánh mắt của bệnh nhân kia cũng theo tới chỗ đó. Ngày thường trạng thái của bệnh nhân hoàn toàn rất bình thường, vậy mà ngày hôm đó như biến thành một người khác vậy. Y tá bị bệnh nhân đó nhìn chằm chằm, sau khi chắc chắn trạng thái thân thể bệnh nhân cũng bình thường, liền lập tức rời khỏi." Ôn Liễm cặn kẽ tự thuật lại câu chuyện mà cô đã nghe.
"Sau đó bác sĩ vừa về tới liền lập tức hỏi bác sĩ đây là tình huống gì. Khi đó, em ở bên cạnh vị bác sĩ đó giúp nàng sắp xếp hồ sơ bệnh lý. Đầu tiên nghe nàng nói bệnh nhân đó mắc bệnh Parkinson, sau khi nghe nàng nói tình huống sau đó, lập tức biết là chuyện gì đã xảy ra." Nói tới chỗ này, cô muốn tỏ vẻ bí mật, hỏi Cố Tiện Khê "Học tỷ đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"
Cố Tiện Khê suy tư một chút, không nghĩ ra câu trả lời, lắc đầu nói: "Không biết."
"Bệnh nhân đó nhất định là hôm trước đã dùng Levodopa, thuốc chữa bệnh Parkinson, sau đó sẽ biến thành như vậy." Sợ sách mà Cố Tiện Khê đọc khác của mình, cô lại tăng thêm một câu "Thuốc Levodopa làm tăng sự kích động, có tác dụng tới.... Hơn nữa đúng lúc bệnh nhân đó lại thích con gái, cho nên...."
"Thì ra là như vậy." Cố Tiện Khê như được khai sáng.
Ôn Liễm cẩn thận nhớ lại dung mạo của vị y tá kia nói: "Nói mới nhớ dáng dấp của y tá tỷ tỷ kia vô cùng xinh xắn..."
Ôn Liễm lại ngay trước mặt nàng khen cô gái khác xinh đẹp! Lại còn giống với nghề nghiệp tương lai của nàng nữa! Lần này Cố Tiện Khê mất hứng, ngay tức thì xụ mặt, lạnh lùng hỏi: "Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Sau lưng Ôn Liễm chợt lạnh, liền vội vàng nói: "Không! Không! Không! Học tỷ nghe em giải thích đi! Không phải như vậy!"
"Vậy em giải thích đi." Sắc mặt Cố Tiện Khê hơi hòa hoãn nói.
Ôn Liễm đã sớm chuẩn bị xong câu cú, bất quá nói ra có chút ngượng ngùng, cô ho khan một cái, tay chống bàn ngồi thẳng, sau đó làm bộ thờ ơ nói vào trong điện thoại di động: "Y tá tỷ tỷ kia không có đẹp mắt bằng y tá tỷ tỷ nhà em..." Lời còn chưa nói hết, mặt liền đỏ một mảnh.
Thanh âm ngượng ngùng, Cố Tiện Khê minh bạch, kín đáo mỉm cười hỏi: "Ôn Liễm có phải em đang đỏ mặt hay không?"...