Ôn Liễm nghe vậy, không được tự nhiên sờ vào vết thương trên môi, nghĩ xong cái cớ nói: "Tối hôm qua vô tình càm đập vào bàn nên bất cẩn cắn trúng." Cố Tiện Khê ngồi ở bên cạnh làm bộ không có nghe thấy gì hết, toàn tâm toàn ý ăn cháo.
"Đã lớn rồi mà còn bất cẩn như thế." Ôn mẹ liếc Ôn Liễm một cái, giúp cô múc thêm một chén cháo nữa đặt đến trước mặt hỏi: "Hôm nay, con định mang Tiện Khê đi nơi nào chơi a?"
Ôn Liễm mới vừa cầm lên muỗng lên, nói: "Trước tiên mang nàng ra bờ biển đi dạo một vòng đã, tiếp theo nữa thì tính sau."
Ôn mẹ gật đầu một cái, dặn dò: "Phải cẩn thận một chút, không cần quá giang xe bừa bãi."
"Dạ." Ôn Liễm hiển nhiên biết.
Sau khi hai nàng cơm nước xong, Ôn Liễm mang Cố Tiện Khê tới bờ biển cách nhà các nàng không.
Còn chưa kịp đi tới chỗ có thể thấy biển nhưng đã có thể nghe được thanh âm của sóng biển, Cố Tiện Khê liền không thể chờ đợi được bước nhanh hơn.
Ôn Liễm bị nàng dắt tay thẳng hướng chạy tới chỗ truyền tới tiếng sóng biển, sợ nàng bất cẩn vấp té, không nhịn được lặp đi lặp lại: "Học tỷ, chị đi chậm một chút đi, không cần gấp gáp."
Cố Tiện Khê dứt khoát tránh thoát Ôn Liễm, tự mình một người đi. Không lâu sau, nàng liền kinh ngạc trước biển cả mênh mông.
Nhìn lại, đại dương vô biên vô tận dính chung lại với bầu trời màu lam không phân rõ giới hạn, hải âu bay lượn trên bầu trời xanh thẳm. Làn gió mát mẽ mang mùi vị của muối biển phả vào mặt, bên tai truyền tới từng tiếng sóng biển vỗ bãi cát.
Cố Tiện Khê đứng ở trước biển, tùy tiện giang hai tay ra, nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ mọi thứ xung quanh.
Lúc này nàng mới phát hiện bờ biển phá lệ an tĩnh, nàng tò mò mở mắt nhìn bốn phía. Bãi cát này vắng vẻ không một khách du lịch. Ngoại trừ hàng cây cọ, nàng cùng Ôn Liễm mới đuổi theo tới thì cũng không có gì hết. Bờ biển cũng rất sạch sẽ, không có nhiều rác rưới như trong tưởng tượng.
"Sao nơi này không có ai hết vậy?" Nàng ngoẹo đầu lại hỏi Ôn Liễm còn cách nàng một đoạn.
Ôn Liễm cuối cùng cũng thấy nàng, buông lỏng thở một hơi, từ từ từng bước lại chỗ nàng đáp: "Nơi này không thích hợp để tắm biển thì sao có nhiều người được." Cô chỉ chỉ đường bờ biển đối mặt mình "Nếu muốn thấy nhiều người thì đi thêm một đoạn nữa, chỗ đó người đông tấp nập luôn."
"Nga." Cố Tiện Khê hiểu gật đầu một cái.
Ôn Liễm tiếp tục nói: "Học tỷ muốn tới đó à, chỗ đó còn có bán một ít quà lưu niệm nữa đó, có thể mang về làm quà."
Đây là lần đầu tiên Cố Tiện Khê thấy biển cả, mới không cần nhanh như vậy liền rời đi đi, cự tuyệt nói: "Một hồi sẽ tới đó."
Một mình lại đứng yên ở bờ biển một hồi, nhận ra được Ôn Liễm nửa ngày cũng không có đi tới bên cạnh nàng, thấy nghi ngờ. Xoay người đi tìm cô, mới phát hiện Ôn Liễm đang ở chỗ sóng biển không đánh tới, cầm một cây gậy vẽ gì đó lên mặt cát.
Nàng mang nghi ngờ đi tới chỗ Ôn Liễm, vừa đi vừa hỏi: "Ôn Liễm em đang làm gì vậy?"
"Học tỷ, chị khoan hãy tới đây." Ôn Liễm nâng tay lên ngăn cản nói, vốn không muốn để cho Cố Tiện Khê thấy mình đang làm gì, nhưng thời điểm ngăn cản nàng đã không còn kịp rồi, Cố Tiện Khê đã sắp đi tới bên cạnh cô.
Ôn Liễm nhìn Cố Tiện Khê đang đến gần vừa liếc nhìn bãi cát dưới chân, trong lòng cảm chỉ thiếu chút xíu nữa thôi. Nhanh nhẹn đứng dậy, giơ tay lên một tay bịt mắt Cố Tiện Khê, nói: "Bây giờ chưa được xem đâu."
Cố Tiện Khê suy đoán là em ấy đang muốn cho mình điều bất ngờ gì đây, tay phủ lên tay Ôn Liễm, mặt mày vui vẻ yêu kiều hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Bây giờ không thể nói cho học tỷ biết đâu, học tỷ có thể xoay người lại chờ một chút không?" Ôn Liễm nhìn hình vẽ trên cát, ôn nhu nói: "Cũng sắp xong rồi."
Cố Tiện Khê trong lòng ôm mong đợi đáp ứng yêu cầu của Ôn Liễm. Ôn Liễm xoay người nàng lại, di chuyển tới chỗ cô thấy hài lòng, lần nữa dặn dò: "Không cho phép nhìn lén đâu nha."
Nghe Cố Tiện Khê đáp ứng, cô từ từ rút tai đang che mắt Cố Tiện Khê lại. Đó nhanh chóng xoay người, dùng cây gậy trên tay vẽ một hình trái tim thật to bao quanh hàng chữ cô vừa viết xong, cuối cùng khoát tay quăng cây gậy ra xa, nói với Cố Tiện Khê: "Xong rồi."
Cố Tiện Khê còn tưởng rằng phải chờ rất lâu, ngạc nhiên hỏi: "Nhanh như vậy à?"
Ôn Liễm ở sau lưng đáp: "Học tỷ lại đây xem đi."
Cố Tiện Khê xoay người, thấy Ôn Liễm mặt tươi cười đang nhìn mình, sau đó ra hiệu nhìn bãi cát dưới chân.
Nàng cúi đầu, nhất thời lệ nóng tràn ra.
"Ôn Liễm yêu Cố Tiện Khê, mãi mãi!"
Chỉ cần vế đầu là đủ khiến Cố Tiện Khê cảm động không thôi rồi, huống chi còn thêm mãi mãi...
Dép lê bằng gỗ, mỗi một bước đều lưu lại vết tích trên bờ biển, theo đợt sóng đánh vào bờ nơi mà các nàng vừa đi qua, hoàn toàn cuốn những vết tích kia đi.
Sóng biển có thể dễ dàng mang đi dấu chân của hai người nhưng không thể nào mang được ký ức về nhau vào lúc này xóa đi.
Ôn Liễm cùng Cố Tiện Khê dọc theo ven biển đi tiếp tới chỗ bờ biển có rất nhiều người.
Ở trong biển người, Ôn Liễm giúp Cố Tiện Khê đi mua thức uống giải khát. Lúc trở lại, nhìn cái người đang cố gắng thoát khỏi đám đông, trong lòng Cố Tiện Khê đột nhiên dâng lên một cổ xúc động, không thèm cân nhắc Ôn Liễm hô lớn: "Ôn Liễm chị cũng thích em!" Đây là lần đầu tiên nàng biểu đạt tình yêu với Ôn Liễm lúc đầu óc còn thanh tỉnh.
Có thể bởi vì đám đông quá ồn, Ôn Liễm mặc dù biết nàng đang kêu tên mình, nhưng không có nghe thấy những lời sau đó, lớn tiếng trả lời: "Học tỷ chị đang nói gì thế!"
Cố Tiện Khê sau khi hét to mới ý thức tới mình đang làm gì, mặt đỏ lên.
Lúc Ôn Liễm đứng trước mặt nàng, đưa thức uống cho nàng rồi hỏi lại: "Học tỷ, mới vừa rồi chị kêu em làm gì?" Mặt đầy mờ mịt.
"Không có." Cố Tiện Khê ấp a ấp úng nói, ánh mắt không tự chủ không dám đối mặt với Ôn Liễm. Không thể chịu nổi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ôn Liễm nữa, nói dối: "Không có gì, chính là kêu em nhanh lên một chút, chỗ này nóng quá." Nói xong cố ý lấy tay sờ càm của mình, tựa hồ đã chảy xuống rất nhiều mồ hôi.
"Vậy chúng ta tới chỗ có bóng mát nghỉ ngơi một chút đi." Ôn Liễm đề nghị.
Sau đó Ôn Liễm lại mua hai trái dừa cho Cố Tiện Khê, bản thân cũng nếm thử một miếng trước, sau đó đem trái dừa ngọt hơn cho Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê lại không chịu nghe theo an bài của cô, cố chấp phải lấy trái còn lại, hai người lại vì một trái dừa mà đứng lên tranh giành, cuối cùng Ôn Liễm hậm hực cay đắng nhận thất bại. Cố Tiện Khê uống trái dừa không ngọt lắm, nhưng lại cảm thấy mùi vị phá lệ tốt.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Tiện Khê cho là sẽ phát sinh chuyện giống hôm trước, một mực phòng bị. Không nghĩ tới Ôn Liễm chỉ ôm lấy nàng hôn một cái vào trán, chúc nàng ngủ ngon, liền ngủ, hoàn toàn không có động tác dư thừa. Cố Tiện Khê buông lỏng một chút, trong lòng xông lên mùi vị khó giải thích, không biết là thất vọng hay là vui mừng.
Ôn Liễm và Cố Tiện Khê cũng không có ở nhà Ôn Liễm đủ bảy ngày, liền trở về trường học. Bởi vì Ôn Liễm mới vừa xử lý công việc xong liền nhận được cuộc gọi của Tống Nguyên Câu muốn cô lập tức trở về trường học, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại.
Ôn Liễm cũng tự giễu nói: "Cảm giác từ sau khi vào phòng thí nghiệm của Tống lão sư xong, không có ngày nào là ngày tốt, tùy thời tùy chỗ cũng có thể bị ông ấy lôi đi làm lao động tay chân." Đúng vậy, học kỳ này Ôn Liễm bắt đầu trở thành một thành viên chính thức trong phòng thí nghiệm của Tống Nguyên Câu, không cần phải làm việc vặt nữa.
Nghe lời này Cố Tiện Khê tức giận chọt chọt trán cô nói: "Em đây là sinh ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, có thể vào phòng thí nghiệm của Tống lão sư là một chuyện không dễ dàng, rất nhiều người tranh dành đi vào mà còn không được kìa."
Ôn Liễm cũng không thức thời le lưỡi một cái, thật may các nàng đã dạo hết những chỗ chung quanh nhà Ôn Liễm rồi, cũng không để lại tiếc nuối gì.
Thời điểm rời nhà, Ôn mẹ nắm tay Cố Tiện Khê thật chặc không chịu buông, một mực muốn đến dưới lầu lặp đi lặp lại với Ôn Liễm nói: "Hai đứa thật sự không thể ở lại thêm mấy ngày nữa à? Lão sư có chuyện gì gấp lại muốn hai đứa quay về, kỳ nghỉ cũng không để cho hai đứa nghỉ ngơi sao?"
Ôn Liễm đứng ở giữa tách hai người họ ra nói: "Nhất định phải trở về, nếu không lão sư sẽ hạ thành tích của con đó, mẹ à." Trước kia cô không có phát hiện mẹ mình còn có một mặt dài dòng như vậy.
Ôn mẹ không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh, gật đầu một cái, nói với Cố Tiện Khê: "Tiện Khê lần sau có cơ hội nhất định phải tới chơi đó nha."
Cố Tiện Khê còn không có đáp ứng, Ôn Liễm liền đoạt lấy lời nàng: "Yên tâm đi, sau này có cơ hội con sẽ mang cậu ấy về chơi với mẹ." được Cố Tiện Khê gật đầu cam đoan, Ôn mẹ mới chịu để hai người các nàng rời đi.
Mới vừa ra khỏi tầm mắt Ôn mẹ không bao lâu, Ôn Liễm liền quay đằng sau nhìn một chút, sau đó sát bên tai Cố Tiện Khê nói: "Mẹ em rất thích chị a, xem ra chị có hi vọng làm con dâu của người rồi."
Cố Tiện Khê ghét bỏ cô không đứng đắn, liếc cô một cái. Ôn Liễm không thèm để ý bị nàng xem thường chút nào, lảo đảo một vòng bên người Cố Tiện Khê, trêu chọc hỏi: "Vậy lần sau có muốn tới nữa không, y tá tỷ tỷ?"
Mặt Cố Tiện Khê đỏ lên giống như mới vừa đắp một tầng phấn dày vậy, đuổi theo muốn đánh Ôn Liễm, lại bị Ôn Liễm tránh khỏi.
Sau khi hai người trở lại thành phố A, Ôn Liễm không có lập tức cùng Cố Tiện Khê trở về trường học, mà đi qua cổng trường luôn, tới ngã tư bảo tài xế rẽ sang đường khác.
Cố Tiện Khê thông qua cửa kiếng thấy hai người cách trường học càng ngày càng xa hỏi: "Em muốn dẫn chị đi nơi nào?"
Ôn Liễm một bên chỉ huy tài xế đường đi, vừa cố làm ra vẻ huyền bí với Cố Tiện Khê nói: "Không nên hỏi, chừng nào tới nơi thì chị sẽ biết."...