Gửi Tuổi Thanh Xuân Rồi Sẽ Qua Của Tôi

Chương 7: Phút ngày 10 tháng 1 năm 2016



"tôi nhận ra hôm nay là chủ nhật vì đầu đã hơi ngứa, tóc đã hơi bết. 3 giờ chiều chủ nhật ngày 10 tháng 1 năm 2016, tôi đã không ở bên ai trong 1 phút. tôi sẽ không thể nhớ mãi 1 phút này.

người ta hay làm phim về một chứng bệnh tôi không nhớ tên, người mắc bệnh sẽ không có ký ức, tức là sống mà không có quá khứ. tôi không biết như vậy là bất hạnh hay là may mắn. đôi khi tôi nghĩ đó là may mắn, đôi khi tôi nghĩ đó là bất hạnh. đôi khi tôi cũng muốn được bất hạnh như thế, để biết đâu lại thấy mình may mắn.

vòng tròn giao tiếp của tôi nhỏ bé, tôi hài lòng với điều ấy. tôi không thể duy trì quá nhiều mối quan hệ cùng một lúc. và dăm ba bạn bè đối với tôi cũng là đủ. nhưng hôm nay là chủ nhật, đầu tóc tôi bộn bề, tôi muốn ra ngoài hơn là ở nhà gội đầu. tôi muốn được giao tiếp. tôi muốn mở rộng lòng mình, muốn có những mối quan tâm mới, những cuộc trò chuyện mới. với loài người và những kẻ đồng loại.

có những lúc phim ảnh và sách vở không thể cứu nổi tôi. chúng làm tôi không thấy mình cô đơn. nhưng lại làm tôi thấy đơn độc.

có một nơi tôi đi qua luôn ngước nhìn lên, đó là nơi trước kia tôi luôn ở đó nhìn xuống. tôi đã quên mình thấy gì khi ở độ cao 5 mét, nhưng đứng ở độ cao 0 mét, tôi thấy tôi. kì lạ là tôi lại thấy tôi. tôi 18 thấy tôi 17. và tôi tiếc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.