Đoạn tôi diễn thử vai là đoạn người mẹ kế giả vờ bệnh đi ra ngoài chơi, tôi và Phương Cẩn Dục đối diễn.
Mẹ kế thích nước nên muốn chạy ra hồ Nguyệt Nha ở ngoại ô thành phố bơi lội. Không biết là tình cờ hay cố ý mà thiếu gia cũng vừa hay ở đó vẽ tranh.
Quần áo bị thấm ướt làm lộ ra những đường cong yêu kiều, là liều thuốc độc đẹp đẽ nhất trong mùa hạ. Thiếu gia ngồi trên bờ âm thầm nhìn cô ta, d*c vọng dưới đáy mắt ngày càng nhiều.
Cô ta đã nghịch đủ rồi liền chạy đến khe núi nơi cô ta giấu quần áo. Thiếu gia cũng đi theo, bước vào tấm lưới đã được hồ ly dệt sẵn. Lúc đầu vừa nhìn thấy thiếu gia, cô ta giả vờ như rất kinh ngạc.
Anh ta ấn cô ta ngồi xuống, cô ta đỏ mặt dựa vào một bên cố gắng kéo khoảng cách ra xa. Thiếu gia đột nhiên nâng mặt cô ta lên vuốt v e trêu đùa. Anh ta nhẹ nhàng hôn xuống, trách móc: “Trốn tôi à? Chị có thể trốn đi đâu được. Chị ơi, dạo gần đây chị không ngoan.”
…
Phương Cẩn Dục đã lại rất gần rồi, một tay cậu ấy vòng qua cổ tôi giữ cho tôi không trốn ra được. Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tần Tiêu bước vào ngồi xuống bên cạnh đạo diễn cười nói: “Ngại quá, tôi đến trễ.”
Tầm mắt anh ta nhàn nhạt liếc sang Phương Cẩn Dục, cuối cùng dừng lại trên người tôi. Anh ta nhếch môi giống như một con mèo đang vờn chú chuột ngây thơ. Lúc đó tôi mới biết, hoá ra anh ta là một trong những người sản xuất của “Hoạ kính”.
Tần Tiêu chắc chắn là cố ý. Anh ta đang chờ xem tôi dùng hết sức để đấu với anh ta còn anh ta chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể đàn áp tôi, anh ta đang trêu đùa tôi.
Tôi ngây người tại chỗ, cảm thấy trong tim như bị khoét một lỗ, gió lạnh thổi qua lạnh buốt. Phương Cẩn Dục đột nhiên xoa gáy tôi, giọng điệu có chút mê hoặc thì thầm vào tai tôi: “Chị, chuyên tâm chút đi, đến lúc chị nên hôn em rồi.”
Không đúng. Đoạn thử vai này đến đây đã kết thúc rồi mà.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại cậu ấy đã nói tiếp: “Hay là em hôn chị cũng được.”