Sau khi cơm nước xong, bởi vì Kan không cho hỗ trợ, nên Ryou đi tắm.
Kan dọn dẹp xong, mang hai ly rượu trái cây đến phòng khách, mở TV.
Ryou tắm xong đi ra thấy Kan đang nằm trong phòng khách xem tivi, mặc dù có ghế sô pha, nhưng chắc là người ở trước để lại, kích thước rất nhỏ. Thân hình Kan cao nên ngồi không thoải mái, dứt khoát đem ghế sô pha trở thành đệm, lúc xem truyền hình sẽ trải thảm rộng ra một bên, nằm ở phía trên.
Ryou cũng thích cách xếp đặt này, đặc biệt hai người dựa vào cùng một chỗ xem tivi, đặc biệt có cảm giác gia đình.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Ryou vừa ra tới liền ngồi bên cạnh Kan. Kan lấy khăn đã sớm chuẩn bị giúp cậu lau tóc, không biết lúc nào đã thành thói quen, bởi vì Ryou không thường dùng máy sấy, Kan lo lắng tóc cậu ẩm ướt sẽ sinh bệnh.
“Đúng rồi, em có sở trường, năng khiếu gì không?” Kan vừa lau vừa hỏi.
“Năng khiếu?” Ryou nghĩ nửa ngày, “Vẽ tranh sao?”
“Em vẽ tranh?” Kan một bộ không dám tin.
“Ha ha, chuyện trước kia rất lâu rồi, lúc ấy mê xem phim hoạt hình ROBO-TECH, cho nên ước mơ trở thành hoạ sĩ. Cố ý tiết kiệm tiền cơm trưa, đăng ký học lớp hội họa.” Nói xong, Ryou nở nụ cười: “Ai ngờ đi học mới biết được, vẽ tranh là phải học từ phác hoạ, muốn vẽ màu nước còn quá sớm.”
“Kết quả thì sao?” Kan cũng cười, hỏi tiếp.
“Ừm, mặc dù biết như vậy nhưng không thể đổi ý rồi bởi vì đã đóng tiền rồi, phải đi học, may mắn càng học càng cảm thấy thú vị.” Ryou nhớ tới khi còn bé, cảm giác mình lúc ấy thật sự ngây thơ: “Nhưng sau đó không thể dấu diếm, vẫn bị ba ba phát hiện em lấy tiền cơm trưa đi học vẽ tranh, nghĩ rằng sẽ bị đánh, ai ngờ ba ba cái gì cũng không nói, chỉ là mỗi tháng sẽ tăng thêm một phần tiền cho em.”
Kan buông khăn mặt, đem Ryou ôm vào trong ngực, nghe cậu kể chuyện cũ.
“Nhưng học được một thời gian em quyết định từ bỏ, bởi vì ba ba quá cực khổ rồi. Buổi tối ông có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vì học phí của em lại phải tìm thêm việc… Đôi khi, em cảm thấy chính mình hại chết ba ba.” Ryou rút vào trong ngực Kan, “Em từ nhỏ thành tích cũng rất tốt, cho nên vô luận là hàng xóm hay giáo viên, luôn khích lệ em sau này tuyệt đối có thể thi đậu trường danh tiếng. Khi còn bé không hiểu chuyện, còn dương dương tự đắc khoe với ba ba. Nhưng lại phát hiện ba ba nghe xong những lời này cũng không vui, ngược lại uống rượu rất nhiều. Sau khi lớn lên mới hiểu được, những trường danh tiếng kia phần lớn là đại học tư nhân, dù em thi đậu rồi, ba ba chắc chắn cũng không lo nổi học phí, vì vậy ông cảm thấy rất có lỗi với em. Ông chơi Mark Six là khi em lên cấp 3, em không cố gắng ngăn cản ông, cũng có tư tâm cho nên em như bây giờ hẳn là ông trời trừng phạt em ích kỷ a?”
“Đừng khờ vậy, trên thế giới này làm gì có trời, chỉ có chính mình. Nếu em đem cuộc sống sau này trở thành một loại trừng phạt, ba ba biết sẽ vui vẻ sao?” Kan vỗ vỗ đầu Ryou, anh hiểu rất rõ tâm tình Ryou lúc này, vì anh cũng từng trải qua. Nhưng Kan không muốn Ryou lại tiếp tục như thế, bởi vì đó chỉ là một đoạn đường vòng sai lầm: “Lúc chị gặp chuyện không may, anh cũng vô số lần tự hỏi như vậy, có phải là anh hại chị biến thành như vậy không? Lúc ấy anh tự trách chỉ sợ còn hơn em gấp bội, nhưng anh cũng tự nói với mình, anh không thể cứ ngã gục như vậy. Nếu chị thật sự không thể cứu chữa, anh cũng sẽ không có cơ hội giải thích với chị, cho nên anh nhất định phải cố gắng! Nhưng hiện tại anh dần dần nghĩ thông suốt, thật sự lúc ấy nếu không phải luôn tổn thương người khác cũng thương tổn tới mình, hơn nữa cũng không thể biết trước hậu quả, chị cũng sẽ không luôn lo lắng cho anh, cho nên, anh không làm việc ngu ngốc nữa. Chỉ có cố gắng sống tốt, để cho chính mình hạnh phúc, như vậy sau khi tỉnh lại chị mới có thể vui vẻ. Em cũng thế, Ryou, ba ba em luôn nghĩ cho em dù không cho em công cụ thành công, em phải nắm lấy, như vậy mới không cô phụ khổ tâm của ông đối với em, mới có thể để cho ba ba em ra đi được an tâm!”
“Ừm.” Người bình thường nói như vậy có lẽ Ryou sẽ không tiếp nhận, nhưng là Kan thì không giống, không vì anh là người yêu của mình, mà bởi vì anh cùng chính mình có trải nghiệm giống nhau, thậm chí tổn thương so với mình càng sâu hơn.
Sau đó hai người rất ăn ý mà không có nói thêm gì nữa, chuyển sang những chủ đề rất nhẹ nhàng. Không muốn nói chuyện liền lẳng lặng nằm xem tivi, cũng là một loại hưởng thụ. Ngẫu nhiên Kan sẽ đem ly rượu trái cây đưa trước mặt Ryou, cũng không cho Ryou uống, mà anh trực tiếp uống, sau đó mượn cơ hội này nhẹ mở môi Ryou, vô tình sẽ khiến những giọt rượu rơi vãi ra.
Ryou đối với Kan vô lại như thế thật bó tay, chỉ có thể mặc anh khinh bạc, dần dần bên tai TV thanh âm trở nên rất xa xôi.
Cảm nhận được sức nặng ở vai tăng, Kan nghiêng đầu nhìn, Ryou đã nhắm mắt tiến vào mộng đẹp. Kan hơi nghiêng bả vai cố gắng nằm im, đem áo khoác vắt ở ghế salon đắp cho Ryou.
Nhắm chặt hai mắt, hơi mím miệng, Ryou lúc ngủ rất đáng yêu, Kan tuy không phải lần đầu tiên thấy, nhưng cảm thấy như thế nào cũng nhìn không đủ.
“Ryou, Ryou, tỉnh!” Cảm giác mình mới nhắm mắt một chút, thanh âm Kan lại vang lên bên tai, Ryou cáu kỉnh mà đem đầu hướng bên kia, tiếp tục ngủ.
“Đã muộn, chúng ta lên giường tiếp tục ngủ, được không?” lúc bị quấy rầy giấc ngủ tính tình Ryou sẽ không tốt, nhưng nhìn cậu ngủ đến mười một giờ vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Kan chỉ có thể kiên nhẫn dụ dỗ cậu: “Ngủ như thế này ngày mai sẽ không thoải mái.”
Ryou buồn ngủ mắt đầy sương mù, nắm tay Kan nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay anh, biểu tình kinh ngạc, cảm thấy thời gian sao trôi qua nhanh như vậy.
Đầu đặt ở trên ghế sa lon một hồi, Ryou mới đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Kan đem quần áo, thảm cất kỹ, đi tắm, chờ lúc anh đi vào phòng ngủ, không khỏi bị tình cảnh trước mắt khiến vừa muốn nổi giận vừa muốn cười.
Ryou đem chăn, mền, gối đầu ôm vào lòng ngủ say.
“Cũng không sợ bị đông cứng ah!” Kan nhẹ giọng phàn nàn, chậm rãi lấy gối đầu trong tay Ryou ra, lại nhẹ nhàng nâng thân thể Ryou, đem gối đầu đổi về.
Đem Ryou hướng sang bên cạnh, Kan vừa phủ chăn, mền cho Ryou, vừa chui vào.
Ryou lúc ngủ rất thích ôm chăn, mền, nếu không cũng sẽ cuộn mình thành một đoàn, cho nên Kan chui vào, trước tiên đem tay Ryou để tại hông mình, một hồi Ryou sẽ tự động ôm chặt, cảm giác chủ động ôm nhau như thế Kan cũng đã sớm nghiện rồi.
Kiểm tra một lần nữa cái chăn đã che kín hai người, Kan mới nhắm mắt lại, cảm nhận được hô hấp có quy luật của Ryou, cũng dần tiến vào mộng đẹp.