GV Ký Sự

Chương 76



Lori cùng Edgar trở lại phòng, Brant vẫn chưa ngủ, vừa hút thuốc vừa xem tivi.

“Em muốn tắm!” Lori tìm quần áo ngủ, tuy trước khi quay phim đã tắm qua, nhưng sau khi quay phim dù thật sự mệt cũng phải tắm, nhưng khi ân ái thì không nhất định thế, rất kỳ lạ!

“Cùng nhau tắm a, tiết kiệm thời gian!” Edgar cầm áo ngủ đi theo sau Lori.

“Không được, cùng anh tắm là lãng phí thời gian, không phải tiết kiệm thời gian!” Lori đẩy Edgar, không cho anh bước vào cửa phòng tắm.

“Anh cam đoan sẽ không làm gì hết, không quấy rối!” Edgar giơ tay phải, nghiêm trang nói.

“Thật sự? Vậy… Được rồi!” Lori hơi nghi ngờ nhìn Edgar, nhưng đã cam đoan rồi, vậy thì tạm thời tin tưởng.

Cửa phòng tắm đóng lại, ban đầu đơn thuần chỉ là tiếng nước, nhưng rất nhanh truyền đến âm thanh huyên náo của Lori và Edgar, xem ra uy tín Edgar thực không được tốt lắm.

Brant không ngừng hút thuốc, nội tâm cảm thấy đặc biệt trống rỗng, có một số việc nghe được thấy được không là gì, tự thể nghiệm mới thật là đau đầu!

Hẳn không phải là không bỏ xuống được, chỉ là mọi người bên cạnh đều có đôi có cặp, mình lại cô đơn chiếc bóng, thỉnh thoảng hơi cô đơn a, Brant lộ ra ánh mắt buồn bã ngẩn người nhìn trần nhà.

“Đang nghĩ gì thế?” Không biết qua bao lâu, trước mắt Brant xuất hiện một bàn tay lắc lư.

“Ah, không có gì!” Phục hồi tinh thần Brant phát hiện thuốc trong đã sắp tàn, nhanh chóng dụi vào gạt tàn bên cạnh.

Lori nháy mắt mấy cái, tuy còn hơi nghi hoặc, nhưng không nói nữa, xoay người sang chỗ khác sửa sang giường cùng chăn, mền.

“Cậu ngủ ở giữa à?” giường Brant gần bên cửa sổ, hắn nhìn nhìn Lori: “Tôi nghĩ cậu nên ngủ cái giường ở sát tường.”

“Ừm, anh cũng nghĩ vậy!” Sấy khô tóc Edgar đi tới, cũng đồng ý với đề nghị của Brant.

“Vì sao?” Lori nhìn Brant, lại nhìn Edgar, cảm thấy rất là kỳ lạ.

“Bởi vì có thể sẽ có đột kích ban đêm, cậu ngủ phía bên tường sẽ an toàn hơn.” Brant lại châm một điếu thuốc.

“Đột kích?” Lori vẫn chưa hiểu, nhưng Edgar đã giúp cậu chuẩn bị giường, trực tiếp đẩy Lori vào giường sát tường.

“Một hồi nếu có người đến nhấc chăn lên, em đem thân thể dựa sát vào tường, mọi chuyện khác không cần lo!” Edgar tiếp lời.

“Vậy ah,” Lori lúc này mới hiểu rõ, cậu nhíu mày: “Em ghét nhất có người quấy rầy giấc ngủ của mình!”

“Anh biết nhưng ráng nhịn một chút a, dù sao cũng chỉ một lúc.” Edgar sờ sờ đầu Lori, “Tóc của em vậy mà gọi là lau khô sao? Cầm khăn lại đây anh lau cho.”

Ba người trở mình một lúc, đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Một giờ rưỡi gần hai giờ, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, đạo diễn và quay phim rón ra rón rén bước vào.

Nghe động tĩnh, nửa người đang nằm trên mình Lori, Edgar đột nhiên đứng dậy, buổi tối quay phim với ánh đèn màu xanh lá cây, mà con ngươi Edgar lại là màu đỏ, vốn tưởng rằng tất cả mọi người đã ngủ say đạo diễn và quay phim sư càng bị dọa sợ.

Thấy rõ người vào là đạo diễn cùng quay phim, nét mặt Edgar dịu xuống, anh nhẹ nhàng rút tay trái trong chăn Lori, ôm chăn, mền mình trở lại giường của mình.

Edgar đã tỉnh, đạo diễn và quay phim trước bỏ qua anh, đi về phía giường Brant, đạo diễn nhẹ nhàng nhấc chăn Brant lên, kéo áo ngủ hắn ra, nửa người dưới của hắn hoàn toàn hiện ra, như thế vẫn chưa đủ, đạo diễn lại kéo đồ lót Brant.

Động tác trắng trợn như thế không có khả năng Brant không cảm giác được, hắn bị đánh thức, đầu thò ra khỏi chăn thấy tình cảnh trước mắt lại ngã trở về, để chân nằm ngang, để đạo diễn thuận lợi kéo quần xuống, dù sao những việc như vậy, xong sớm thanh tĩnh sớm.

Lúc Brant bên kia xong, đạo diễn và quay phim đi qua chỗ Edgar, vạch trần chăn mền của anh, người này càng dứt khoát, chính mình đã thoát trống trơn, ống kín quay không sót cái gì, đạo diễn cuối cùng chỉ có thể sờ tượng trưng phân thân Edgar.

Lại chuyển quân đến bên Lori, Lori dựa lưng vào tường, dùng chăn, mền khóa mình chặt chẽ, đạo diễn thử mấy lần đều không thể kéo chăn, mền ra.

Cuối cùng từ khe hở ở giữa mở chăn ra, Lori ngủ cuộn mình, đạo diễn kéo chân cậu thẳng xuống, mới sờ nửa người dưới của cậu.

Lori đang mơ mơ màng màng cảm thấy có người kéo quần lót của mình, hơi mở mắt, trước mặt là hai người, nếu không phải Brant và Edgar nói cho cậu biết trước, không chừng Lori lúc này đã sợ tới mức nhảy dựng lên rồi.

Hiện tại Lori chỉ có thể lẳng lặng nằm yên chờ quay xong, nhưng tay đạo diễn luôn nhích tới nhích lui, Lori lúc này tính tình không tốt nhất nội tâm bùng cháy rồi, nghiêng người dứt khoát nằm úp sấp, quay đi a!

Không nghĩ đạo diễn còn chưa có ý định từ bỏ, lại kéo quần Lori, không thể quay ở phía trước vậy thì quay tư thế phía sau, Lori bó tay rồi, chỉ có thể mặc gã giày vò.

Đợi đạo diễn và quay phim ra ngoài, Edgar nhìn về phía Lori, cho là cậu sẽ rất khó chịu, ai ngờ một chút động tĩnh cũng không có, nghiêng người xem xét, vậy mà lại đang ngủ!

Cứ nằm sấp ngủ ngày mai sẽ không thoải mái, còn dễ gặp ác mộng, Edgar bất đắc dĩ mà bò dậy, nhẹ nhàng đem cơ thể Lori lật lại, đắp kín mền cho cậu.

Vừa sờ tay Lori, lạnh buốt, có thể là rồi bị gió lạnh thổi vào, Edgar hơi do dự, rồi dứt khoát chui vào trong chăn Lori, ôm cậu ngủ.

Cảm giác mới nhắm mắt được một chút, Edgar lại bị người lay tỉnh, ngẩng đầu nhìn, là quay phim, một câu nói tục thiếu chút nữa thốt ra từ miệng Edgar, mấy người không ngủ nhưng chúng tôi còn muốn ngủ!

Như hiểu rõ ý Edgar, quay phim chỉ chỉ ngoài cửa sổ, mặc dù có màn che, nhưng vài tia ánh mặt trời vẫn còn lọt vào, đã là sáng sớm rồi ah.

“Tôi tới gọi các cậu ăn sáng.” Sẵn tiện gọi các cậu rời giường ah, quay phim ra vẻ vô tội.

Edgar cào cào tóc, đứng dậy tìm quần áo mặc vào, lúc này ánh mắt Brant bỗng nhúc nhích, nhưng không mở ra.

“Thức dậy, đừng giả bộ!” Edgar dùng chân đá đá Brant.

“Thằng chết tiệt này!” Brant từ trong chăn đá một cước đánh trả, lại bị Edgar tránh qua, né lại.

“Hôm qua ngồi xe một ngày trời, hiện tại cảm thấy toàn thân đau nhức.” Brant ngồi dậy, xoa vai của mình, “Lori còn chưa dậy sao?”

“Bởi vì cậu già rồi,” Edgar vừa trêu ghẹo Brant vừa đi về phía Lori: “Tôi gọi em ấy.”

Vỗ vỗ khuôn mặt Lori, kêu vài tiếng, không có phản ứng, khóe miệng Edgar lộ ra một tia cười tà, đưa tay vào trong chăn Lori.

“Ha ha, đáng ghét!” chưa được một lúc, cơ thể Lori rung mạnh, vừa nhắm mắt vừa cười.

Lori ngồi dậy, bĩu bĩu môi, bộ dáng không cam tâm tình nguyện, ngây người một lúc lâu mới đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện đã nhảy mũi hai cái.

“Ai nhắc cậu à?” Vừa vặn Lori đi ngang qua, Brant trêu ghẹo nói.

“%¥^&…” Lori trong miệng lầm bầm, nhưng không ai nghe được cậu đang nói cái gì.

Đến khi quay phim đi, mọi người rửa mặt xong, Lori mới đến bên người Edgar, thì thầm: “Hình như em bị cảm rồi, cổ họng rất đau.”

“Nhanh uống thuốc, ngàn vạn lần đừng để nghiêm trọng!” Edgar nhíu mày, “Còn chỗ nào khó chịu không?”

“Không có.” Lori sờ sờ trán của mình, “Anh có mang thuốc không, không nghĩ sẽ bị bệnh nên em không mang.”

“… Một hồi ăn sáng xong anh cùng em đi mua thuốc.” Từ nhỏ đến lớn sức khỏe đều rất tốt Edgar cũng chưa bao giờ mang thuốc theo, mắt to trừng mắt nhỏ một, Edgar quyết định.

Bữa sáng không khí rất tốt, vì giảm bớt cảm giác hồi hộp cho những người mới một chút nữa phải quay phim, Edgar, Lori, Brant và đạo diễn, quay phim đều cố gắng nói những chuyện nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn trêu đùa một, hai câu, chọc cho những người mới cười ha ha.

Nhưng Edgar thỉnh thoảng lo lắng mà nhìn về phía Lori, cậu có khi nói xong sẽ nhẹ giọng ho khan, là triệu chứng cảm nặng thêm sao?

Cho nên ăn xong, Edgar hỏi phục vụ tiệm thuốc gần đấy kéo Lori đi.

Cảm lạnh, chống sốt, Edgar ngoại trừ mua thuốc còn mua một cái nhiệt kế.

“Thuốc này cũng lấy cho tôi một hộp.” Lori chỉ vào một hộp thuốc nói ra.

“Thuốc ho? Lori em…” Edgar hơi lo, quay phim sợ nhất không phải sốt, mà là ho.

“Hình như có chút,” Lori tươi cười hơi bất đắc dĩ, bình thường thì không có gì, đi quay ngoại cảnh lại bị, muốn ngừng cũng không thể ngừng, chỉ mong thuốc có tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.