“Em cần phải mặc nhiều hơn nữa, bên ngoài trời rất lạnh.”
“Em bên trong đã mặc áo len rồi.”
“Vẫn còn mỏng, hơn nữa chỉ có một lớp áo, sao có thể chịu được?”
“Đâu có lạnh như vậy, các anh đều mặc áo thun, em thấy mặc đủ dày rồi!”
“Đây không phải là do em bị bệnh sao? nếu không bệnh mặc áo lót anh cũng không có ý kiến.”
“Hai người các cậu đừng ở đây tình chàng ý thiếp nữa, lớn như vậy rồi, nói các cậu không có vấn đề ai mà tin ah!” Brant thật sự chịu không nổi nữa, chen vào giữa Lori cùng Edgar, “Edgar cậu cũng đừng bức Lori quá, một hồi mọi người phải trượt tuyết vận động mà ăn mặc như gấu thì làm sao trượt à?”
“PHỤT!” Nghe xong lời Brant hình dung, Lori nhịn không được nghiêng đầu sang một bên cười trộm.
“Được rồi, cậu cưng chiều em ấy quá a!” Edgar một bộ dạng bất đắc dĩ.
Một đoàn người thuê dụng cụ trượt tuyết, hào khí bừng bừng đến sân trượt tuyết.
Bây giờ không phải là thời điểm trượt tuyết tốt nhất, cho nên người không nhiều, cũng không ít.
“Đến, tôi dạy các cậu trượt.” Edgar đi tới, nói với ba không người biết trượt.
“Ách, không cần, các cậu trượt đi, chúng ta xem một hồi.” Brant cùng Lori, Bunny nhìn thoáng qua nhau, nhất trí.
“Cũng được, một hồi muốn trượt kêu tôi.” Edgar cũng không miễn cưỡng, cúi người buộc ván trượt lại, gửi cho Lori một nụ hôn gió liền trượt đi.
“Bên kia có một khu căn bản, chúng ta đến xem a!” Thấy bọn họ trượt trong lòng cũng ngưa ngứa, Lori rất muốn thử hỏi Brant cùng Bunny.
“Được!” Brant cùng Bunny xem ra cũng rất đồng cảm.
Khu căn bản độ dốc không lớn, hơn nữa góc độ cũng ít nghiêng hơn, bọn Lori được nhân viên công tác bên cạnh hướng dẫn, làm quen các động tác, sau đó mang ván thử trượt xuống.
Duy trì cân bằng, theo địa hình, giữ trọng tâm, Lori trong lòng mặc niệm bí quyết nhân viên công tác chỉ, cẩn thận điều khiển cơ thể.
Nhưng nói dễ làm khó, vừa gặp phải địa hình biến hóa hoặc là có cái gì lắc lư, hai chân không tự chủ được mà dùng sức, hơn nữa thường là phản lực, kết quả sẽ không đứng vững mà ngã ngược về phía sau. May mắn Lori học qua hiphop, cơ thể dẻo dai, thường thường sẽ khi bị ngã có thể kéo lại được trọng tâm. Làm như thế, từ trên xuống dưới một đoạn đường ngắn như vậy, Lori cũng ngã hai lần.
Trượt đến cuối Lori ngẩng đầu lên xem, cùng cậu xuất phát Brant và Bunny hai người, Bunny vịn lan can bên cạnh từ từ trượt xuống, mà Brant dứt khoát ngồi ở giữa dốc trượt, xem ra số lần ngã không ít.
Lori hướng bọn họ phất phất tay, Bunny hai cánh tay đều nắm lan can không rảnh, nhìn Lori cười cười, mà Brant cũng rất cường điệu, cầm ván trượt tuyết vẫy vẫy Lori.
Sao anh cởi ván trượt tuyết ra rồi? Xuống ah, Lori ra hiệu với Brant.
Brant cười cười lắc đầu, chỉ chỉ lên trên, sau đó khiêng ván trèo lên trên.
Sườn cao núi sẽ có thang trượt tự động kéo người lên, rất cao sẽ có cáp treo, nhưng dốc nhỏ, phải theo thang bên cạnh đi lên, Brant thử một chút, cảm thấy vận động này không phù hợp với mình, nhanh chóng từ bỏ.
Lori ngồi ngốc ở dưới đợi Bunny, chốc lát, Bunny cũng tới rồi.
“Đàn anh Lori, tôi trượt xuống rồi!” Bunny nhìn Lori, cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn lại: “Ồ, đàn anh Brant thì sao?”
“Anh ấy không có dũng khí, nửa đường bỏ chạy rồi!” Lori tán thưởng vỗ vỗ lưng Bunny.
“Ha ha, tôi thật cũng rất sợ hãi, vẫn là đàn anh Lori lợi hại, học rất nhanh.” Nghe được có người khích lệ mình, Bunny có vẻ thật cao hứng nhưng cũng ngượng ngùng.
“Phương diện vận động tôi cũng khá,” Lori kéo Bunny qua, hai người cởi ván trượt chuẩn bị trở về điểm xuất phát.” Trượt lại nhé?”
“OK!” Xem ra Bunny chơi hăng say rồi, trả lời rất kiên quyết, “đàn anh Lori thật tốt, vận động cũng giỏi người lại thông minh, lớn lên cũng đặc biệt đẹp trai, không giống tôi, luôn gây phiền toái cho người khác.”
“Nói bậy, Bunny không phải phiền toái?” Lori hơi ngạc nhiên, Bunny sao lại nghĩ như vậy.
“chị dâu tôi thường nói như vậy.” Nhắc tới chị dâu, bộ dạng Bunny hơi uể oải, nhưng lập tức ngẩng đầu cười nói: “Nhưng lần này bọn họ mua phòng tôi có thể giúp đỡ rồi, cho nên chị ấy sẽ không thể nói tôi như vậy, anh trai cũng không cần phải khó xử hai đầu.”
Vậy anh cậu biết cậu kiếm được số tiền kia như thế nào không? Lori rất muốn hỏi, nhưng mà không thể, cậu chỉ có thể làm bộ chẳng hề để ý, nói: “Như vậy rất tốt ah, nhưng có ý định kiếm tiền như vậy sao?”
“Không có ah, tôi còn là học sinh, vốn cũng không dám, chỉ là nghe bạn học nói có thể dễ dàng kiếm nhiều tiền, nếu không… Dù sao định làm một lần, gom góp đủ tiền là được rồi!” Bunny nghiêng đầu, nghĩ nghĩ cười cười: “Tuy lúc làm thật sự rất đau, nhưng nhịn một chút sẽ qua thôi, hơn nữa tôi thật may mắn, thực sự có thể đi du lịch, còn gặp mọi người rất tốt!”
“Bunny, vậy sau này phải cố gắng ah!” thật sự chuyện của mình đã vượt giới hạn rồi, như ở chỗ này nếu người khác không chủ động nhắc chuyện của mình thì sẽ không ai hỏi, có thể Lori nhịn không được, nghe được Bunny không có ý định tiếp tục, không biết vì sao nội tâm Lori thở dài một hơi.
“Ừm,” Bunny dùng sức gật đầu, sau đó như là đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, nghe nói đàn anh Lori biết nhảy, hơn nữa rất giỏi?”
“Một hồi nếu cậu có thể không vịn lan can trượt xuống tới cùng, tôi sẽ nhảy cho cậu xem!” Lori vì cổ vũ Bunny, nên đồng ý.
Bunny vì những lời này, cố gắng hết sức sau mấy lần thất bại, thành công đạt tới mục tiêu.
Lori rất dứt khoát cởi áo ngoài, tuy tuyết xốp rất không thích hợp nhảy hip hop, nhưng mấy động tác đơn giản thì không có vấn đề.
Trượt hết một vòng, Edgar ngồi xe cáp đi lên lại phát hiện không thấy bọn Lori, thấy sốt ruột nhưng đột nhiên thấy khu căn bản một đám người vây quanh, hình như có quay phim, đạo diễn, Edgar bước qua.
Lori cười khổ, vốn là muốn cho Bunny vui vẻ, không nghĩ tới mới nhảy một chút khiến một đám người bu lại, kết quả đưa quay phim cùng đạo diễn tới luôn.
“Lori em ở đây ah, đang tìm em đây này!” Edgar chen vào, lôi Lori đi.
“Hết bệnh rồi đúng không?” Edgar đưa áo ngoài Lori cho cậu, “nhanh mặc vào nghỉ ngơi một chút.”
“Em không mệt.” Lori phủ thêm quần áo, dưới ánh mắt Edgar cài tốt nút áo, “Em học trượt tuyết rồi, em trượt cho anh xem!”
Sau đó không đợi Edgar trả lời, Lori chạy đến đỉnh mang ván trượt, nhanh như chớp mà trượt xuống.
Vừa mới học mà từ nơi này trợt xuống, Edgar cười khổ chỉ có thể đuổi sát theo.
Mọi người hôm nay đều rất vui vẻ, ngoại trừ Brant.
Vốn là trượt tuyết, quay phim mỗi người đều lấy cảnh, nhưng làm sao cũng tìm không thấy Brant, đành phải gọi hắn tới quay bổ sung, kết quả, lười biếng không luyện tập Brant trước ống kính ngã liền bốn cái!
Kết quả mãi cho đến khi hành trình chấm dứt lên xe mấy người thấy Brant vẫn nhịn không được muốn cười.
Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, trong xe đồng bạn ồn ào bàn tán về hành trình Sapporo lần này, trải qua mấy ngày ở chung mọi người đã không còn lạ lẫm cùng e ngại như trước nữa, cùng nhau cười nói.
Đột nhiên âm nhạc trong xe thay đổi, không biết là ai phát bài “Hay là muốn nói tạm biệt”, mọi người khẽ giật mình, không hẹn mà cùng im lặng, lẳng lặng để bài hát quét qua tai, qua nội tâm.
Chia tay tại đây, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại? Có lẽ, còn có thể gặp mặt mà cũng có thể như người xa lạ không quen biết nhau, dù cho đã kề da cận thịt!
Thật sự là, quý trọng duyên phận hiện tại, dù sao này cao sang quyền quý cũng xin đừng quên!