GV Ký Sự

Chương 97



“Mấy cái thằng chết tiệt này, vì sao chỉ có hai người chúng ta sáng nay có phân cảnh?” Brant nội tâm rất bất bình, vừa phàn nàn vừa thay quần áo. Khi muốn ngủ lại không thể không rời giường, sau đó nhìn một phòng lớn một đám người đang ngủ say, thật sự rất muốn một cước đá cả đám bọn họ, “thật lâu không có ngủ trên sàn nhà rồi, toàn thân tôi rất đau nhức.”

“Vậy sao, tôi cảm thấy ngủ rất ngon!” lời nói của Lori đổi lấy sự khinh bỉ của Brant, cũng không nghĩ gối lên Edgar một cái đệm thịt lớn như vậy, đương nhiên là ngủ thoải mái rồi.

“Trời nóng như vậy, còn phải bọc chặt như thế, làm học sinh cũng thật không dễ dàng ah!” Lori cài tốt nút áo cao nhất, không nhịn được cảm khái nói, thời học sinh có lẽ đã cách mình rất xa rất xa.

“Thực là nhân tố tâm lý a, cậu cảm thấy tôi mặc đồng phục học sinh ra sao?” Brant đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, như tìm không thấy cảm giác.

“Tóc không giống, những thứ khác khá tốt.” Lori như vui đùa mà xoa xoa tóc Brant, kiểu tóc nhuộm thế này có vẻ rất thành thục.

“Mặc kệ, dù sao cảnh này cần mặc đồng phục.” Brant tuy nói như vậy, vẫn cầm keo xịt tóc sửa sang lại một chút, khiến nó càng dán chặt, như vậy càng giống học sinh.

Đây là mở đầu series Fantasia 3, như một lời dạo đầu, vai diễn của Lori là Hikoichi bạn cùng lớp Brant, Suki, quan hệ của hai người cực kỳ tốt, làm chuyện gì cũng thích dính với nhau, đã nghĩ thân như anh em.

Nhưng dần dần, nội tâm hai người đều ẩn ẩn cảm giác được, mình cùng đối phương tình cảm không hề đơn thuần như vậy, cuối cùng, lần đầu tiên hai người vụng trộm xem phim A, loại cảm tình này bạo phát!

Tuy lấy cớ chơi đùa, dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng hai người cũng không cách nào đối mặt nhau như trước khi, mọi việc gì đều không có nếu như.

Nhưng, vận mệnh nhiều biến động đã chạm đến hai người, bởi vì điều động công tác tạm thời của cha Suki, Suki và Hikoichi đã không còn cơ hội, cứ như vậy biến mất trong thế giới của Hikoichi.

Hôm nay quay đoạn Hikoichi và Suki cùng ở nhà Hikoichi xem đĩa phim sát thương.

“Cô gái này quả nhiên nóng bỏng, dáng người đẹp hơn nữa tiếng kêu rất gợi cảm, là nhân vật mới, coi như cũng không tệ!” Hikoichi nhìn màn ảnh, đánh giá.

“Không thấy ah!” Suki nghiêng người dựa vào ghế sa lon, không xem phim, ngược lại đang nhìn trộm Hikoichi.

“Cậu đừng cứ mãi bắt bẻ như vậy, được không?” Nghe Suki không đánh giá cao, Hikoichi ủ rũ ngồi phịch ở trên ghế sa lon, bĩu môi.

“Không phải tôi bắt bẻ, cậu không biết loại này chỉ có thể xem không thể động vào cảm giác rất không hứng thú, rất nhàm chán.” Suki tới gần Hikoichi, nháy mắt với cậu mấy cái.

“Cậu bây giờ muốn làm quen bạn gái sao?” Hikoichi hơi ngạc nhiên hơi buồn bực nhìn Suki.

“Thật không có, nhưng cậu chẳng lẽ không muốn thử xem sao? Dù sao một ngày nào đó cũng muốn làm.” con mắt Suki lóe sáng hỏi Hikoichi.

“Muốn, nhưng tìm ai thử ah!” Hikoichi cũng bị gợi lên hứng thú.

“Hai chúng ta ah!” Suki nhìn Hikoichi vừa khoa tay múa chân với chính mình.

“Ah, nhưng… Nhưng…” Hikoichi nhưng cả buổi, xấu hổ mặt đỏ hồng.

“Thử một lần, cũng không phải thực làm.” Suki thấy Hikoichi đặc biệt không mãnh liệt phản đối, không đợi cậu nói thêm, liền đẩy cậu ngã xuống ghế sa lon.

Nhẹ nhàng, âm ấm, Hikoichi lần đầu tiên biết cảm giác hôn môi là như vậy, cảm nhận hô hấp của Suki trên mặt mình, như bị thôi miên, khiến Hikoichi không khỏi cảm thấy mê muội, cậu nhắm mắt lại.

Cơ thể trẻ tuổi chịu không được châm ngòi, hai người dần dần từ hôn môi đến cách quần áo vuốt ve, sau đó không biết ai động tay trước, quần áo trên người bắt đầu không ngừng giảm bớt.

Suki lấy tay giúp Hikoichi lộng, cảm giác chưa đủ, dứt khoát cúi đầu dùng miệng ngậm lấy phân thân Hikoichi.

Hikoichi hít một hơi, tay không khỏi xoa đầu Suki, ánh mắt có mê mang, có động tình.

“OK!” Theo Lori cao trào, đạo diễn hô ngừng.

“Cậu hôm nay hình như hơi thất thần.” Tắm xong, lúc Brant và Lori đi ăn cơm trưa, Brant hơi nghi ngờ hỏi Lori, dù sao Lori rất chuyên nghiệp, trên cơ bản khi quay sẽ không xuất hiện vấn đề này.

“Ừm, có thể là gần đây nghỉ ngơi quá lâu, không tìm thấy cảm giác.” Lori khóe miệng ngoặt thoáng cong, Brant thật đúng mẫn cảm, không biết vì sao, hôm nay thấy ống kính Lori đột nhiên có một cảm giác bài xích, loại cảm giác này thậm chí so với khi mới vừa gia nhập càng mãnh liệt hơn.

“Cố gắng lên!” Brant nhìn Lori, rất có thâm ý nói.

Lori gật gật đầu, cậu cũng biết bộ phim này thật sự không tệ, ít nhất xem như là một tác phẩm có nội dung xuất sắc khó có được của E bộ, nhân vật xuất hiện rất nhiều, trên cơ bản bao gồm tất cả sao A hiện tại của E bộ, từ điểm đó có thể thấy công ty rất kỳ vọng vào Fantasia 3 đã đầu tư không biết bao nhiêu vốn.

Tuy biết rõ điểm này, hơn nữa trong kịch bản, Lori và Brant xem như tuyến nhân vật chính, nhưng Lori vẫn không thể nâng lên được tinh thần, không biết do tâm tình chưa điều chỉnh tốt hay do trạng thái thân thể không tốt.

Nhưng bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, Lori quyết định cố gắng che dấu trạng thái phân tâm của mình.

Buổi chiều, quay ngoại cảnh, ở sân nhỏ trong công ty quay tiếp một đoạn ngắn Hikoichi và Suki trong sân trường, phản ứng của Hikoichi lúc vừa biết Suki rời khỏi.

Muốn ở một cái trong sân nhỏ kiến tạo thành cảnh ở sân trường lớn là rất khó, đạo diễn và người phụ trách đạo cụ bố trí cảnh và góc độ quay chụp bỏ không ít công phu, nhưng vẫn tìm không được cảm giác này, cuối cùng tạm thời phỏng theo một khu dân cư thưa thớt để quay.

Tuy trải qua giày vò, Lori và Brant cảm thấy hơi mệt, nhưng vẫn rất phối hợp quay lại một lần.

Trải qua cố ý điều chỉnh, trạng thái Lori cơ bản đã khôi phục bình thường, diễn một Hikoichi sống cùng Suki có vẻ non nớt trẻ con; một Hikoichi cùng Suki vui vẻ mà cãi nhau ầm ỉ; còn có Hikoichi bỗng nhiên biết được Suki ra đi, giống như mất đi vật quý giá, ngồi xổm ở bờ sông khóc rống.

Đông, một hòn đá rơi trên sông, bắn tung tóe, Hikoichi trông theo dòng chảy của con sông trước mắt. Việc cùng Suki thi xem ai ném xa hơn giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, mà thời gian trôi thật nhanh, thoáng một cái đã qua tám năm, chính mình không còn là cậu học sinh tính tình bồng bột năm đó nữa.

Chuông điện thoại di động vang lên, Hikoichi bắt điện thoại, là người yêu hiện tại của cậu Itou (Van) gọi.

“Ừm, em hôm nay phải trở về, là nhà bên này.” Hikoichi lúc nói chuyện biểu tình cực kỳ dịu dàng, “Anh đừng tới đón em, không có việc gì, em sẽ trở lại ngay!”

Đóng nắp điện thoại lại, Hikoichi quay đầu nhìn thoáng khung cảnh quen thuộc, quay người bỏ đi.

Đó là phần chưa trưởng thành mà mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy như mối tình đầu ngọt ngào, nhưng kỷ niệm mãi mãi chỉ có thể là kỷ niệm, trong lòng Hikoichi rất rõ ràng điểm này, cho nên một khi trở lại bên cạnh Itou, cậu lựa chọn quên đi, hay nói là ẩn sâu, dù sao mỗi người đều có một ít bí mật nhỏ thuộc về mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.