Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 38: Được cứu



Thẩm Miểu thấy hộ vệ Đinh đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh dầu gì đã từng là tử thị đại hoàng tử nuôi, thế nào cũng mạnh hơn sơn phỉ.

Quả nhiên, hộ vệ Đinh đi lên đánh cho hai sơn phỉ kia gục ngã, một chân giẫm ở trên lưng một người, một tay khác cầm kiếm, để ở trên vai người còn lại.

“Nói! Người nào phái các ngươi tới?” Hơi nhún chân, sơn phỉ kia không nhịn được kêu ra tiếng, chỉ sợ là xương hông gãy rồi.

Thẩm Miểu tiến lên một bước: “Không cần hỏi, bọn họ là trên Chu Sơn, hiển nhiên là nhận được chỉ thị của tam hoàng tử.”

Hai sơn phỉ kia thấy Thẩm Miểu biết thân phận của bọn họ, lập tức khiếp sợ, mới vừa cô gái này lại đột nhiên xuất hiện, lại điều khiển nước che mờ cặp mắt của bọn hắn, bọn họ còn tưởng rằng là cao thủ tuyệt đỉnh, không ngờ không chịu nổi một kích, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Một người trong đó hỏi.

Thẩm Miểu vẫn chưa trả lời, hộ vệ Đinh dẫn đầu nói cho bọn hắn biết: “Vị này là Hà Bá của sông Hoàn Thành Ngô Châu Thẩm Miểu Thẩm đại tiên, còn là phu nhân tương lai của đại nhân nhà ta.”

Thẩm Miểu mím môi: “Câu trước nói đúng, câu sau. . . . . . Còn phải xem lại.”

Hộ vệ Đinh ai một tiếng: “Không cần phải xem lại, ta cùng với đám A Giáp đã nói xong, dù sao cũng uống rượu mừng, nếu phu nhân không đồng ý, chúng ta sẽ ở trong sông không đi.”

Thẩm Miểu: “. . . . . .”

Không hổ là người của Hoắc Dần, vô lại hơn người bình thương nhiều.

Thẩm Miểu hỏi hắn: “Hai người kia xử trí như thế nào?”

Hộ vệ Đinh nói: “Ta muốn giết bọn họ, tránh khỏi cản trở, nhưng mà nếu như bọn hắn không muốn chết, nuôi cũng được.”

Thẩm Miểu nhíu mày: “Nuôi?”

Hộ vệ Đinh gật đầu.

Một khắc đồng hồ sau, hai sơn phỉ bị sợi dây trói trên cây to ở hậu viện Quý phủ, trong miệng không nhét đồ, tay chân đều không thể cử động, một người một bên, nhìn không thấy đối phương.

Hộ vệ Đinh nói với hai bọn họ: “Thế cục trong triều đã ổn định, các ngươi cũng không còn tác dụng nữa đâu, nếu các ngươi không muốn chết, ở đây đợi đại nhân đón các ngươi vào kinh thành nói ra chuyện của tam hoàng tử, làm tốt còn có thể bị xử lý nhẹ, nếu các ngươi muốn chết, thì cứ cắn lưỡi tự sát, tiết kiệm ta động thủ dơ bẩn kiếm của ta.”

Hai người kia nghe lời này, trong lòng không biết tư vị gì, tóm lại bị bực bội nóng nảy, thân phận có cũng được mà không có cũng chẳng sao này, chết cũng được mà không chết lại càng không được.

Hộ vệ Đinh cười hắc hắc: “Về sau mỗi ngày một bánh bao.”

Sơn phỉ a một tiếng: “Chỉ một cái?”

Hộ vệ Đinh mở miệng: “Thấy bộ dạng của ngươi cũng đẹp, cho ngươi một nửa, người khác ăn một nửa.”

Nói xong, cũng không quản hai người kia bực tức gì, chỉ một câu nói: “Không chịu nổi thì cắn lưỡi tự sát, chết cũng sạch sẽ.”

Rồi sau đó đi tới trước mặt Thẩm Miểu, nhìn thấy vết thương trên cánh tay Thẩm Miểu, lập tức cau mày: “Là thuộc hạ tới chậm, khiến phu nhân bị thương, ta sẽ mang phu nhân đi tìm đại phu.”

Thẩm Miểu khoát tay áo: “Không cần gấp gáp, đợi lát nữa ngâm ở trong nước là được, dù sao cũng chỉ bị một vết thương.”

Hộ vệ Đinh thở dài: “Hai người này là con của ông chủ Quý?”

“Một là nhi tử, một là con dâu.” Thẩm Miểu quay đầu lại nhìn về phía Quý công tử: “Lúc này ngươi đã biết là ta thật sự tới cứu ngươi chưa?”

Quý công tử nghe lời này, lập tức lôi kéo Trần Lộ quỳ xuống: “Là ta có mắt không tròng không biết đại tiên!”

Thẩm Miểu giật giật khóe miệng, xưng hô này thật sự khó nghe vô cùng.

“Đứng lên đi.” Thẩm Miểu nói xong, hai người kia mới do do dự dự đứng lên, Thẩm Miểu hỏi bọn hắn: “Các ngươi có biết ban đầu phụ thân ngươi làm cái gì không? Quan hệ giữa tam hoàng từ trong kinh thành với sơn phỉ với Trần huyện lệnh, các ngươi biết bao nhiêu?”

Quý công tử thở dài: “Cha cũng không nói với ta những thứ này, ta hoàn toàn không biết.”

Thẩm Miểu lập tức cau mày: “Lúc này nguy rồi, ông chủ Quý đã chết, những chứng nhân khác đoán chừng cũng đều bị giết, vậy phải làm sao bây giờ?”

Hộ vệ Đinh lắc: “Phu nhân không cần lo lắng, gần đây tam hoàng tử đã bắt đầu tự loạn trận cước, coi như đại hoàng tử không đối phó hắn, hắn cũng kiên trì không nổi nữa.”

“Nói thế nào?”

Hộ vệ Đinh cười hì hì tiến tới trước mặt Thẩm Miểu nói: “Đại nhân soạn ra một lời đồn cho truyền khắp trong kinh nói tam hoàng tử cũng không phải do Quý phi sinh  ra, miệng mồm mọi người khó bịt kín, tin tức đã truyền tới trong tai hoàng thượng, cho dù tam hoàng tử thật sự là con của hoàng thượng thì sợ rằng cũng không thể không phải là một hoàng tử giả.” 

Thẩm Miểu há miệng, trong lòng không thể không nói quả nhiên Hoắc Dần là người âm hiểm, loại thủ đoạn này cũng có thể sử dụng được, hoàng thất bận tâm nhất là mặt mũi, một người nói lung tung, thì giết một người, mười người nói lung tung cũng có thể giết mười người, ngàn vạn người nói. . . . . . Chỉ có thể tin lời đồn này.

Thẩm Miểu ha ha một tiếng: “Hắn vẫn là một kẻ thất đức trước sau như một.”

Hộ vệ Đinh lắc đầu: “Nếu tam hoàng tử không phải giả, cũng sẽ không hốt hoảng, là chính bản thân hắn sai lầm thôi.”

Thẩm Miểu mím môi: “Hẳn là. . . . . . Là thế lực sau lưng tam hoàng tử phạm sai lầm.”

Hộ vệ Đinh cười hắc hắc: “Không nói chuyện này nữa, chọc phu nhân không vui.”

Thẩm Miểu gật đầu: “Ừ, nếu chuyện bên này đều giải quyết, vậy chúng ta rời đi thôi, báo chuyện này cho Trần Huyện lệnh, trấn Phù Dung vẫn dưới quyền quản lý của ông ta, xem ông ta xử lý hai sơn phỉ này thế nào. Một là Hạ tướng quân kẻ ông ta trung thành mấy chục năm cũng sợ mấy chục năm, một là ông chủ Quý thông gia với ông ta, xem ông ta chọn thế nào.”

Hộ vệ Đinh gật đầu: “Phu nhân anh minh.”

Ai nha, phu nhân và đại nhân nhà bọn họ thật giống nhau, đều không phải đèn đã cạn dầu.

Thẩm Miểu mới vừa đi hai bước, lại lui về, từ trong ngực ông chủ Quý đã chết lấy ngân phiếu đưa cho hộ vệ Đinh: “Người này trước khi chết còn nhất định mang theo tấm ngân phiếu này, có lẽ hữu dụng, huynh cầm đi.” dღđ☆L☆qღđ

Hộ vệ Đinh gật đầu, vô dụng vậy thì hắn tự mình tiêu, quả nhiên đi theo phía sau phu nhân có thịt ăn.

Thẩm Miểu và hộ vệ Đinh ra khỏi Quý phủ liền muốn đi trở về, Thẩm Miểu hỏi hộ vệ Đinh: “Huynh trở về như thế nào vậy? Không phải cùng đi kinh thành với Hoắc Dần sao?”

Hộ vệ Đinh nói: “Thuộc hạ vừa tới kinh thành đưa những sơn phỉ kia vào đại lao, liền phụng ý của đại nhân trở về Ngô Châu coi chừng phu nhân.”

Thẩm Miểu sững sờ, trong lòng có chút ấm áp: “Hắn biết ta ở Ngô Châu sẽ có nguy hiểm?”

Hộ vệ Đinh thành thật lắc đầu: “Không biết, lúc đại nhân bảo thuộc hạ trở lại, nói là nhất định phải trông chừng phu nhân, không để phu nhân đi lừa gạt đứa bé.”

Thẩm Miểu: “. . . . . .”

A, tốt nhất là Hoắc Dần nên ở lại kinh thành trong thời gian dài, chớ trở lại.

Hộ vệ Đinh thấy sắc mặt Thẩm Miểu có chút khó coi, hì hì một tiếng bật cười: “Tất nhiên đại nhân quan tâm an nguy của phu nhân, đám người Trần Huyện lệnh đã biết phu nhân, mà Hạ tướng quân trên Chu Sơn chưa bị trừ đi, đại nhân sợ phu nhân đi trong thành chơi sẽ bị người nhận ra, sẽ có người theo đuôi.”

Thẩm Miểu hừ một tiếng: “Cái này còn giống tiếng người.”

Hai người đi được một đoạn đường, Thẩm Miểu lại không nhịn được hỏi: “Hắn có nói bao lâu nữa sẽ trở về không? Trong kinh có tốt không?”

Hộ vệ Đinh nói: “Trừ chuyện của tam hoàng tử kết thúc, nếu không đại hoàng tử sẽ không thả đại nhân trở về, không dối gạt phu nhân, đại nhân gây ra mưa gió ở trong triều, có thể nói là các phái trong triều đều muốn cướp người, chỉ là đại nhân không thích những thứ kia, nếu không hiện tại không biết đã bò lên được vị trí cao nào rồi.”

Thẩm Miểu đưa tay sờ lỗ mũi: “Đã sớm đoán được, người kia, vừa nhìn đã biết là rất biết làm quan. Tuy nói chính hắn luôn nói thích yên tĩnh, thích an bình, nhưng khi hắn mặc quan phục vào, cặp mắt sáng kia, cằm kia hận không thể nâng lên thấu trời.”

Hộ vệ Đinh cười ra tiếng, suy nghĩ kỹ vẫn thấy thật sự như Thẩm Miểu nói, ở kinh thành, Hoắc Dần đã đến vị trí Lễ Bộ Thượng Thư, mỗi khi mặc quan phục này cũng ở nha vênh váo tự đắc.

Sắc trời dần tàn, lúc này hai người mới trở lại phủ nha Tri phủ trong thành, vết thương trên cánh tay Thẩm Miểu cũng tốt rồi, hai người vào phủ, Thẩm Miểu mới kéo hắn đến ngồi bên cạnh một núi giả.

Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Đinh: “Chính ta ở trong lòng huynh, có phải xem như là Thiếu phu nhân Hoắc gia không?”

Hộ vệ Đinh gật đầu: “Đúng vậy, nếu sau đó đại nhân cưới người khác, bốn người thuộc hạ sẽ không cần đại nhân nữa.”

Thẩm Miểu bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu: “Vậy ta muốn hỏi huynh một chuyện.”

Hộ vệ Đinh do dự một chút: “Về đại nhân?”

Thẩm Miểu gật đầu.

Hộ vệ Đinh mím môi, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Phu nhân hỏi đi, biết gì sẽ nói nấy.”

“Lúc đầu Hoắc Dần vào kinh thành, có phải bị người ta vu cáo làm rối kỉ cương không, từng bị giam trong ngục?”

“Đúng là như thế.”

“Trước khi hắn bị bỏ tù đại hoàng tử đã nhìn ra tài năng của hắn, cho nên cứu hắn ra, đúng không?”

“Vâng, lúc ấy thuộc hạ cũng giúp chút.” Giết mấy người, sửa lại mấy khẩu cung.

“Thật ra thì ta đã sớm biết hắn không  phải loại đơn thuần vô hại như ta muốn, vào Kinh Thành từng có một lần chịu tai ương lao ngục, trở ra tất nhiên là thay hình đổi dạng, chỉ là không biết khi hắn ở trong kinh rốt cuộc đã vì đại hoàng tử làm chuyện gì, cho tới hiện tại vẫn không thoát thân nổi.” Thẩm Miểu nói tới chỗ này, nghiêm túc nhìn về phía hộ vệ Đinh: “Hắn nói với ta hắn dính dáng vào tranh đấu hoàng tộc, nhưng chỉ giúp chút ít, ta cảm giác được không phải như vậy.”

Hộ vệ Đinh không lên tiếng, Thẩm Miểu vẫn nói: “Còn có vết sẹo trên người của hắn, chuyện đã xảy ra đầu đuôi đều có, nhưng lại nói không thông suốt, nếu như có liên quan đến công chúa, vậy vì sao công chúa hãm hại hắn? Chỉ là được tam hoàng tử nhờ vả?”

Hộ vệ Đinh hít sâu một hơi: “Chuyện thật sự không đơn giản như thế, ban đầu đại hoàng tử cứu đại nhân ra ngoài nói với đại nhân một yêu cầu, đại nhân đồng ý. Yêu cầu chính là sau khi  đại nhân ra tù, phải làm thuộc hạ của lục hoàng tử, cắt đứt lợi ích giữa lục hoàng tử và tam hoàng tử, đại hoàng tử mới dễ đối phó bọn họ.”

“Rồi sau đó?”

“Rồi sau đó. . . . . . Đại nhân thành công làm thuộc hạ của lục hoàng tử, thay lục hoàng tử làm việc, trong đó không thiếu chút chuyện ác, nếu muốn nắm chắc, nhất định có điều hy sinh, sau khi đại nhân lấy được tin tưởng của lục hoàng tử, thì đi dụ công chúa.” Hộ vệ Đinh vội vàng giải thích: “Phu nhân đừng lo lắng, đại nhân chưa bao giờ động lòng với công chúa, cũng không chạm vào công chúa, lúc ấy đại nhân lừa gạt dụ công chúa có cơ hội lấy công từ chỗ tam hoàng tử, lục hoàng tử ở trước mặt hoàng thượng vô cùng tỏa sáng, tam hoàng tử biết được đại nhân là thuộc hạ củaụlc hoàng tử, liền thiết kế hãm hại đại nhân, nói đại nhân vũ nhục công chúa, rồi cầu hoàng thượng mượn Trảm Thần kiếm, vết sẹo đó cũng vì thế mà có.”

Thẩm Miểu nghe thế, không nhịn được nhíu mày, nàng cũng biết chuyện không đơn giản như Hoắc Dần nói, từ trước Hoắc Dần ham chơi hiếu động có tính khí thiếu gia cậu ấm sau khi trở về biến thành Tri phủ tâm tư cẩn thận biết người công bằng, có thể không trải qua mấy kiếp sinh tử ư.

“Về sau nữa, ta cùng với A Giáp, A Ất, A Bính làm nhiệm vụ thất bại, đại nhân vì cứu chúng ta đánh cuộc với lục hoàng tử, cũng đồng thời bại lộ thân phận của mình, một lần nữa trở lại bên cạnh đại hoàng tử. Cho nên. . . . . . Đại nhân đắc tội với không ít người trong triều, ngài ấy trở lại Ngô Châu ngược lại tốt hơn.” Hộ vệ Đinh sờ lỗ mũi, nói.

Nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng không hi vọng Hoắc Dần tiếp tục ở lại kinh thành.

Nếu không phải có mấy người bọn hắn canh chừng, chỉ dựa vào Hoắc Dần có chút công phu kia, ở kinh thành từng đợt rồi lại từng đợt đội ám sát muốn đưa hắn vào chỗ chết, tuyệt đối sống không quá ba ngày. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Thẩm Miểu há miệng: “Ta biết rồi, lần này hắn đi Kinh Thành là dê vào miệng cọp, nhưng đại hoàng tử muốn lưu hắn lại, có thể thấy được cho dù là đại hoàng tử cũng chỉ coi hắn là quân cờ để lợi dụng mà thôi.”

“Phu nhân.” Hộ vệ Đinh cười khổ: “Trong triều là không có tình cảm.”

Thẩm Miểu gật đầu ừ một tiếng: “Cho nên. . . . . . Ta ở chỗ này không cần huynh bảo vệ, huynh trở lại kinh thành đi bảo vệ Hoắc Dần.”

Hộ vệ Đinh sửng sốt: “Nhưng đại nhân. . . . . .”

“Thuận tiện giúp ta mang một ít đồ cho hắn, thư ta viết sợ rằng không đưa đến được tay hắn.” Thẩm Miểu lắc đầu, nói xong thì  muốn đứng dậy: “Theo ta đi thư phòng.”

Hộ vệ Đinh sững sờ đứng lên, vừa trở về, lại muốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.