Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 4: Trêu chọc



Ngô Châu là địa phương núi bao quanh, chỉ có chỗ ở của Tri phủ là bên ngoài thành trì, còn phân phối mỗi huyện, một thành nhỏ là một huyện, bên trong tòa thành lớn là xác nhập các huyện lại với nhau.

Các thành trì gần như san sát nhau, chỉ cách mấy tòa núi, chỉ là ngọn núi liên tiếp bao ở ngoài thành cũng rất cao vút hiểm trở, nếu muốn vào Ngô Châu, tất nhiên phải mở núi, cho nên cho dù là đường lớn được sửa chữa xây dựng bằng đá cũng quanh co vặn vẹo, nhỏ hẹp khó đi lại.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Chính vì vậy, cho tới nay Ngô Châu đều rất khép kín, dù là địa phương tương đối lạc hậu của Huy quốc, hai mươi năm trước Hoắc gia mang theo phần nhỏ gia sản tới đây, mới thay đổi chỗ này tốt hơn chút, chỉ là những năm gần đây đạo phỉ hung hăng ngang ngược, Ngô Châu lại bắt đầu không gượng dậy nổi, cho dù là Hoắc gia cũng rất nhức đầu.

Thẩm Miểu theo nước sông chạy thẳng đến dòng suối nhỏ, ngược dòng mà lên vào hẻm núi, lúc này mới đến địa bàn sơn phỉ.

Chỗ núi trùng điệp này có tên gọi chung là Chu Sơn, mà Chu Sơn có tất cả lớn nhỏ trên trăm ngọn núi, cũng không phải là chỉ có một ổ phỉ.

Thẩm Miểu chỉ mới đếm sơ, thì trên Chu Sơn có rải rác hơn mười đội sơn phỉ, cộng chung các sơn phỉ nhỏ lẻ vào một chỗ cũng mới khoảng trên dưới sáu bảy trăm người, nhưng có hai trại sơn phỉ lớn, ở Nam Bắc Chu Sơn, hai tòa thành trì, hai trại không qua lại với nhau, nhưng cũng không cướp đoạt mối làm ăn của đối phương, thật sự có chút kỳ lạ.

Đầu tiên Thẩm Miểu đi quan sát trại phía Bắc, trại tên là Lộc Phong Trại, trong trại tổng cộng có ba đương gia, theo như số tuổi sắp xếp lớn nhỏ, cả trại có khoảng hai ngàn năm trăm người, hơn ba trăm con ngựa, đao kiếm cũng có một kho hàng, kho lúa thì có hai nơi, đều có người phụ trách canh chừng.

Rồi sau đó nàng lại đi quan sát trại ở phía Nam, vị trí của trại này tương đối lệch, là chỗ cao nhất Chu Sơn, người ngoài khó có thể tấn công vào.

Phía sau trại có một đầm nước, mà nơi lại cao, cho nên khói mù lượn lờ, lúc Thẩm Miểu đi ra từ trong đầm nước thì đặc biệt đi quanh trại một vòng.

Chỗ này, người trông coi cũng không nhiều, mà cách nơi không xa còn có tiếng luyện công, từng tiếng từng tiếng mênh mông cuồn cuộn.

Binh khí trong kho binh khí đều giống nhau, từng dãy không có gì khác biệt đều được sắp hàng chỉnh tề, cũng không phải thấy nhân vật cầm đầu, bàn ghế ở trong đại sảnh trong trại được sắp hàng chỉnh tề, lại nhìn về phía nơi cư trú thì lại khác Lộc Phong Trại.

Nơi này chỗ ở đều thống nhất kích cỡ, ngay ngắn trật tự, theo giường đệm để tính, ước chừng có năm ngàn người, so với Lộc Phong Trại mà nói số người này quả thật nhiều đến đáng sợ.

Trại này cũng không có tên, bên ngoài chỉ gọi là trại phía Nam, nhưng cũng chưa từng nghe có người nói họ vào nhà cướp của, trái ngược lại với Lộc Phong Trại có danh tiếng không tốt.

Thẩm Miểu cảm thấy chuyện có kỳ lạ, thật vất vả mới tìm được nơi ở của người được xem là có danh vọng trong trại, định đi vào tìm tòi nghiên cứu một phen, lại không nghĩ rằng bên trong có người, nàng vừa mới đến gần đã bị người ở bên trong phát hiện.

Phòng cửa chợt bị mở ra, Thẩm Miểu xoay người lập tức dính vào trên tường, ẩn thân thể của mình đi.

Nam nhân bước ra ngoài thân hình cao lớn, ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, trên cánh tay có tay áo được vén lên có mấy vết sẹo đao lâu năm, Thẩm Miểu liếc thấy tay kia thì chân mày hơi nhíu lại.

Trên cổ tay hắn có một dấu răng, tuy nói làn da ngăm đen che kín không ít, chỉ là nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy.

Nam nhân kia thấy bên ngoài không có ai khác, vì vậy xoay người chuẩn bị quay trở lại, để lộ ra mặt lập tức làm Thẩm Miểu chấn động toàn thân, giống như là bị thập ma phù dán lên làm không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể yên lặng nhìn đối phương.

Lông mày của hắn rất nhạt, chỉ có nửa bên, một đôi mắt lõm xuống thật sâu vào bên trong, sống mũi có chút lệch, chỉ sợ là đã trải qua gian nan vất vả, nếp nhăn trên mặt có rất nhiều, mang theo vẻ hung dữ, đang bước trở lại trong phòng.

Cửa phòng đóng lại, Thẩm Miểu mới thở được, hai tay nàng nắm chặt, cẩn thận suy nghĩ xem có phải đã gặp người này ở đâu đó hay không, lúc mới vừa nhìn thấy trái tim đập liên tục, giờ phút này không nhìn thấy, thì không có phản ứng gì cả. 

Quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng ốc, Thẩm Miểu mím miệng rời đi, rồi từ một đầm nước ở phía sau trại trở lại bên trong sông Hoàn Thành.

Vừa đến ngày thứ ba, sáng sớm Hoắc Dần đã đến bờ sông ngoài thành rồi.

Lúc này hắn không còn ăn mặc rách nát giống như trước đó, mà là đổi một bộ áo mới được Hoắc phu nhân sai người làm cho hắn, như phác họa ra đóa hoa vàng viền bạc nổi bật óng ánh....

Từ trên ngựa xuống, Hoắc Dần đã lập tức đi về phía bờ sông, cạnh bờ sông mọc lên không ít cỏ dại, hắn tiện tay bẻ nửa cây ngậm lên miệng, một bộ dạng bất cần đời của con nhà giàu.

Hoắc Dần khom lưng nhìn vào trong nước, sau đó đá một viên đá vào trong nước, tạo nên một vòng gợn sóng.

Hắn nói: "Thẩm Miểu."

Không ai trả lời hắn.

Hoắc Dần xuy một tiếng, cắn cọng cỏ dại trong miệng, hai chân giang ra, cúi đầu bắt đầu tháo dây thắt lưng.

Thẩm Miểu ở trong nước nhìn thấy thì chợt trợn to hai mắt, vốn muốn tránh cho hắn chút biết tay, để hắn biết bản thân cũng không phải gọi thì tới đuổi thì đi, nhưng nhìn hiện tại, tạm thời nàng không có cách nào gây khó dễ cho đối phương.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Vì vậy khi Hoắc Dần đang tháo dây thắt lưng được một nửa, đã thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh chợt từ nổi lên khỏi mặt nước, trên người không có một chút nước nào, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ giữa háng của hắn hô to: "Trần trụi giữa ban ngày ban mặt, ngươi giở trò lưu manh gì đó hả!"

Hoắc Dần nhổ cọng cỏ khỏi miệng, học giọng cà lăm của nàng: "Ta.. Ta… Ta cũng chỉ là… Sửa lại chút đai lưng."

Thẩm Miểu không che giấu chút nào trừng mắt nhìn hắn, căn cứ vào những thói hư tật xấu của hắn mà nàng đã biết trong những năm sống chung, lúc nãy chắc chắn và hắn muốn đi vệ sinh vào trong sông.

Hoắc Dần coi nhẹ cái trừng mắt kia đưa tay về phía nàng, Thẩm Miểu miễn cưỡng đưa tay của mình ra, để hắn kéo bản thân ra khỏi trên mặt nước, rồi sau đó đứng ở bên bờ dậm chân, sửa sang một chút vạt áo, đầu tóc của mình.

Hoắc Dần hỏi nàng: "Đã suy nghĩ chưa?"

Thẩm Miểu không nhìn hắn: "Ngươi muốn biết cái gì?"

Hoắc Dần đưa tay khoác lên trên vai của nàng, bởi vì chiều cao khác nhau, còn phải hơi nhún người xuống, hắn nói ở bên tai Thẩm Miểu: "Chính ta cũng đã lật xem chút tài liệu liên quan đến sơn phỉ trong những năm này trong phủ, biết trong núi này có không ít sơn phỉ, chỉ là có hệ thống tổ chức thì chỉ có hai, một Nam một Bắc."

"Nếu ngươi đã biết thì còn cần ta đi điều tra làm gì?" Thẩm Miểu cau mày, bỗng cảm thấy mình bị người đùa bỡn.

Hoắc Dần khoát tay áo: "Ta cũng chỉ biết rõ chút chuyện thôi, mấy đời Tri phủ trước không có một người nào tổ chức trừ phiến loạn, thậm chí có chuyện quan phỉ cấu kết làm cho dân chúng lầm than, mấy năm trước ta rời khỏi Ngô Châu quan nhậm chức Tri phủ cũng dẫn dần nộp ‘phí bảo vệ’ cho sơn phỉ, ngay cả nhà ta hàng năm cũng nộp mấy ngàn lượng." 

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt: "Cho nên ngươi mới muốn trừ phiến loạn?"

Hoắc Dần liếc nhìn nàng: "Ta như vậy chẳng phải là không phân biệt được chuyện công chuyện tư ư?"

"Đúng vậy."

Hoắc Dần không nói lời nào, lắc đầu một cái lôi kéo Thẩm Miểu muốn đi, Thẩm Miểu rụt tay nói: "Làm cái gì vậy?"

"Mắt nàng bị mù, dẫn nàng đi xem đại phu." Hoắc Dần nói xong, hai tay ôm lấy eo Thẩm Miểu, hai cánh tay vừa nhấc đã trực tiếp ôm lấy nàng lên ngựa.

Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Miểu cưỡi ngựa, mới vừa ngồi lên lưng ngựa đã không dám động đậy, Hoắc Dần xoay người lên ngồi ở phía sau nàng, hai tay dắt lấy cương ngựa, thớt ngựa quay đầu, từ từ đi theo bờ sông.

Thẩm Miểu cứng ngắc cả người, cũng không nhúc nhích, Hoắc Dần dựa vào phía sau, cúi đầu nhìn eo của nàng, tay cầm dây cương nắm thật chặt, khóe miệng chậm rãi nâng lên. 

Eo nhỏ còn rất mịn màng.

Hoắc Dần không đi vào trong thành, ngược lại là cưỡi ngựa chạy ra bên ngoài thành.

Thẩm Miểu ngồi ở trước mặt đón gió, tóc thổi lung tung.

Bởi vì thân phận nàng đặc biệt, nhất định không thể rời khỏi Ngô Châu, nhưng mà cũng có phạm vi giới hạn, nơi càng xa nước thì nàng càng khó chịu.

Hoắc Dần mang nàng rời đi, lúc đầu thì không sao, chờ sau khi đến con đường nhỏ, đi vòng qua rừng núi, tránh được cây cối nguồn nước, Thẩm Miểu lại cảm thấy khó thở.

Hoắc Dần vẫn còn đang cưỡi ngựa, Thẩm Miểu trực tiếp đưa tay nắm lấy tay đang nắm dây cương của hắn, lắc đầu nói: "Không được, phải dừng lại."

Hoắc Dần kéo dây cương nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhìn phía trước, còn thiếu ba dặm nữa là đến rồi, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Thẩm Miểu còn trên lưng ngựa.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Sắc mặt Thẩm Miểu trắng bệch, trên trán xuất hiện không ít mồ hôi, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển chừng mấy tiếng mới hỏi hắn: "Ngươi đưa ta đi đâu vậy?"

Hoắc Dần suy nghĩ một lát, lúc này mới giải thích: "Ta mang một nửa của Hoắc gia kinh thành tới đây, đang ở ngay phía trước chờ chúng ta đi qua."

"Dọn nhà?" Thẩm Miểu cau mày, nàng biết nhà Hoắc Dần có đại nghiệp lớn, đừng nói là kinh thành, dù là dọc đường lớn cũng có không ít sản nghiệp của nhà hắn, nhưng mà Hoắc gia ở Ngô Châu, tài sản của họ ở loại địa phương này cũng đã đủ lắm rồi, nhiều hơn nữa sẽ bị sơn phỉ để mắt tới, lúc này hắn dọn nhà tới đây là có ý gì?

Hoắc Dần gật đầu, đột nhiên nghiêm chỉnh: "Không những dời qua, còn muốn nàng diễn kịch cùng với ta."

"Ngươi nói rõ ràng chút." Thẩm Miểu lau mồ hôi trên trán.

"Ta muốn trừ phiến loạn nàng cũng đã biết đến, nhưng mà Chu Sơn của Ngô Châu không phải là ngọn núi bình thường, qua nhiều năm như thế mà không có một Tri phủ nào có thể khống chế được, ngoài chuyện bọn họ chiếm ưu thế số người ra, vậy thì tất nhiên là có lý do mà Tri phủ không để động đến được." Hoắc Dần đưa tay về phía Thẩm Miểu, muốn ôm nàng xuống ngựa, hai tay đặt vào trên vai của nàng, đến gần đối phương.

"Chính ta ở trong triều năm năm, nói chung cũng đã gặp tham quan, biết tác phong làm việc của bọn họ, đến gần dưới chân Hoàng Thành không dám động, càng xa  càng ngông cuồng."

"Ngươi hoài nghi sơn phỉ núi này cấu kết với quan lại?" Thẩm Miểu cau mày.

Hoắc Dần nói: "Cho nên ta mới không tiếc dời nhà tới Ngô Châu, cũng phải diệt trừ cả gốc của bọn họ. Mà ta cũng không có nhân mã, lần này nàng đi khắp Chu Sơn, giúp đỡ ta xem số người và thực lực của bọn họ thế nào?"

Thẩm Miểu hất mặt: "Tại sao ngươi chắc chắn ta đã đi Chu Sơn?"

"Đừng làm rộn." Hoắc Dần nhếch miệng cười, chỉ trong nháy mắt phá vỡ vẻ mặt nghiêm chỉnh, vô lại nói: "Mỗi lần vừa nói lấp sông nàng sẽ đổ mồ hôi lạnh, ta cũng không bị mù."

Thẩm Miểu giật giật khóe miệng: "Ta biết chứ, vậy ta đàng hoàng nói cho ngươi biết vậy thì sẽ không còn chuyện của ta nữa chứ?"

"Vậy cũng không được." Hoắc Dần sửa lại cổ áo của mình, lại cúi đầu nhìn về phía Thẩm Miểu nói: "Ngoại trừ nói cho ta biết vị trí và số người của bọn họ, nàng còn phải đổi bộ y phục giống ta, từ đường nhỏ đi vào Ngô Châu cùng với ta mới được."

"Tại sao?" Thẩm Miểu trợn tròn cặp mắt, chuyện này còn chưa xong?

"Bởi vì kế hoạch của ta rất tốt, ta là thương nhân bên ngoài, nàng là phu nhân của ta, chúng ta tới Ngô Châu là vì vận chuyển một khoản tiền bất chính, bởi vì triều đình sẽ phải lập tức phái binh trừ phiến loạn." Hoắc Dần vừa cười vừa giải thích: "Ta muốn để những sơn phỉ trên Chu Sơn đã lấy tiền tài của Hoắc gia, tất cả họ đều phải khóc chạy từ trên núi xuống."

Nghe lời Hoắc Dần nói, Thẩm Miểu chỉ cảm thấy sau lưng xuất hiện từng trận mồ hôi lạnh, mới vừa thuận lợi trở về thì đã phải trở lại chỗ kia. Cái gì gọi là làm bộ như là phu nhân của hắn?

Người này còn có thể vô sỉ hơn nữa hay không?

"Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi có thể cô nương khác để diễn kịch với người mà." Thẩm Miểu buông tay: "Ta không biết diễn kịch."

Hoắc Dần vừa cười vừa lắc đầu: "Ta.. ta… ta không yên lòng cô nương khác, nàng cứ xem như là ta đang vì suy nghĩ cho dân chúng Ngô Châu là được, phát huy chút tình yêu của Hà Bá nàng đi mà."

Thẩm Miểu mím miệng, hai tay bắt chéo ngang hông, giận chính mình nhất thời kích động nói cà lăm, tức hơn nữa là người này vừa thấy mình cà lăm thì sẽ học theo, đáng giận nhất là nàng không thể cự tuyệt được.

Trốn vào trong sông? Đến lúc đó thật sự bị lấp sông, thần Thổ Địa sẽ tức giận đến lật miếu mất.

Hoắc Dần thấy nàng tức giận tới mức xoay vòng thì muốn cười, đã sớm phát hiện vị thần sông này cũng chỉ để trang trí mà thôi, pháp thuật ngoại trừ ẩn thân và biến đá thành bạc ra, thì cơ bản là không biết cái gì khác.

Bộ dạng bị người chọc cho xoay vòng, thật đúng là rất đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.