Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 37: 37: Chương 35




"Anh đi uống rượu một mình sao?" A Bổn cảm thấy biểu cảm của người đàn ông khả nghi, lại hỏi thêm một câu.
Người đàn ông này tên là Lưu Chí, 34 tuổi, người bản địa, ở chợ kinh doanh quần áo.
Lưu Chí gật đầu, "Chỉ có một mình tôi."
"Vậy anh ra ngoài từ lúc nào? Đến nơi đâu?" A Bổn tiếp tục hỏi.
Còn Hà Ngộ Ngộ ngồi một bên chăm chú quan sát Lưu Chí.
"9 giờ tối, tôi đi ra ngoài, đến phố đồ nướng ở phố tây." Lưu Chí ngồi xuống sô pha đối diện, cảm xúc của anh ta so lúc ban đầu tốt hơn nhiều.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Chúng tôi biết rồi.

Cảm ơn anh đã phối hợp, nếu có việc gì cần, chúng tôi sẽ liên hệ với anh."
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn A Xương đứng một bên không hiểu lý do.
Lưu Chí chống tay lên ghế đứng dậy, định tiễn đám người Hà Ngộ Ngộ đi ra ngoài.
"Không cần anh tiễn." Hà Ngộ Ngộ xoay người cười với Lưu Chí, "Đã trễ thế này, còn làm phiền đến anh."
"Không sao, các vị đi thong thả." Lưu Chí cười miễn cưỡng, không biết vì sao mà lưng anh ta đổ hết mồ hôi.
Hà Ngộ Ngộ đi ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại.
A Bổn kéo cô đi vào chỗ rẽ thang máy, "Sao lại không hỏi tiếp?"
"Hỏi cũng không ra được gì." Hà Ngộ Ngộ rũ mắt nhìn thời gian trên điện thoại, còn 3 nhà nữa chưa điều tra.
Nguỵ Mai vỗ lưng A Bổn một cái, "Tiểu Ngư làm như vậy, chắc chắn có lý do của chị ấy."
Hà Ngộ Ngộ liếc mắt nhìn ba người một cái, "Người này không thuộc quyền xử lý của chúng ta."
"Không thuộc quyền xử lý của chúng ta, chứ ai xử lý?" Tay A Xương chống lên vách tường, anh ta có chút buồn ngủ.
"Thông báo đến đội ma tuý." Hà Ngộ Ngộ nhìn đồng hồ, "Lưu Chí đang bắt đầu hút ma tuý."
Nguỵ Mai nghiêng đầu chờ Hà Ngộ Ngộ nói xong.
"Từ lúc chúng ta vào cửa, anh ta đã lẫn trốn chúng ta, lúc rót nước cũng hoảng hốt, hơn phân nửa là mới hút xong." Hà Ngộ Ngộ nhìn qua A Bổn rồi tiếp tục nói, "Tối hôm qua, anh ta không phải đi uống rượu, mà đi mua ma tuý."

A Xương còn chưa hiểu, "Làm sao cô khẳng định như vậy?"
"Thông thường những người hút ma tuý, chúng ta có thể nhìn ra được từ mắt.

Hơn nữa, tôi nhìn thấy trên tay anh ta có rất nhiều lỗ kim tiêm, ban đầu tôi còn cho rằng anh ta bị bệnh tiểu đường, nhưng mà người bị bệnh tiểu đường vết kim tiêm để lại không rõ như vậy." Hà Ngộ Ngộ đem hồ sơ của Lưu Chí ra nói, "Anh ta và vợ đã ly hôn, có lẽ đây là nguyên nhân chính."
"Còn lỗ kim tiêm trên tay, là ở giai đoạn nghiện ma tuý cấp độ nặng." Hà Ngộ Ngộ cất hồ sơ, nhấn nút thang máy tiếp tục đến nhà tiếp theo.
A Bổn lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng đội ma tuý, nói chuyện này, bên kia rất nhanh đã phái người đến đây bắt người.
Sau khi từ chung cư nhà Lưu Chí đi ra, bọn họ đến nhà tiếp theo.
Một người có tên Đào Lực, anh ta cũng là người bản địa, làm nghề tự do, lúc trước ở tù do cố ý gây thương tích, đánh đối phương phế nửa người.
"Người này nhìn cũng rất giống người đàng hoàng." Nguỵ Mai nhìn bức ảnh trong hồ sơ mà thở dài.
Hà Ngộ Ngộ cười khẽ nói, "Có đôi khi những người thế này càng đáng sợ hơn."
A Bổn không biết xấu hổ mà hỏi, "Đang nói tôi à?"
Hà Ngộ Ngộ làm vẻ mặt khinh thường, "Anh có thể coi như giống một con chó."
Nhà của Đào Lực ở tầng 18, anh ta đã tái hôn.

Con thì đang học cấp 2.
Thang máy đến tầng 18, ở bên ngoài hành lang tối đen, đèn cảm ứng cũng hỏng rồi.
Có lẽ là trời bắt đầu vào đông thì lạnh hơn, còn lại ở trong bóng đêm, khiến bọn họ rùng mình, bọn họ bật đèn pin lên để xua tan bóng đêm.
Cách đó không xa có một cái bảng "Exit" màu xanh lục sáng lên, ánh đèn xanh không làm cho nơi đây sáng hơn, ngược lại làm bầu không khí xung quanh càng quỷ dị thêm.
A Xương và A Bổn kéo tay áo Hà Ngộ Ngộ, đôi mắt A Xương không ngừng run rẩy, "Mọi người nói xem, ở trên này thật sự có người ở sao?"
Giọng nói của anh ta cứ vang vọng trên hành lang trống vắng, giống như đang đi vào một thế giới khác.
Nguỵ Mai khom lưng, cô thật sự muốn cuộn tròn người lại, nơi này có chút âm khí.


Giống như trong đêm khuya đi trên hành lang bệnh viện, vừa lạnh lẽo u tối lại vừa im lặng.
Hà Ngộ Ngộ thật sự cạn lời, "Lá gan mấy người nhỏ vậy? Làm sao mà thi vào học viện cảnh sát được chứ."
"Cái này cô không hiểu rồi, thi thể người chết tôi có thể không sợ, nhưng mà ma quỷ gì đó tôi thật sự rất sợ." A Xương nói chuyện đến tiếng hít thở còn nghe thấy được.
"Đi theo tôi rồi niệm: thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hoà hợp...." Hà Ngộ Ngộ nhìn ba người ở phía sau.
Bỗng nhiên vào lúc này, Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy một cái bóng đen ở sau lưng Nguỵ Mai, không nhìn thấy rõ mặt.
Hà Ngộ Ngộ nói, "Nguỵ, Nguỵ Mai, sau lưng em có người."
Ba người phía sau lập tức rên lên.
Cái bóng đen phía sau nói, "Các người đến tầng 18 làm gì?"
Nguỵ Mai lập tức lấy thẻ cảnh sát ra, "Cảnh sát."
Người nọ cười khẽ, giống như nghe điều gì đó buồn cười lắm vậy.
"Đây là tầng 18, chỉ có một mình gia đình tôi ở đây, xin hỏi các vị đây tìm ai?" Người bóng đen hỏi.
Đèn pin trong tay Hà Ngộ Ngộ cũng không tiện rọi lên mặt người ta, cũng chỉ có thể cầm đèn pin rọi vào chân người đàn ông, anh ta mang một đôi giày thể thao màu xám trắng.
"Xin hỏi, anh có phải là Đào Lực không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nếu chỉ có một mình anh ta, vậy người bọn họ muốn tìm không phải đang đứng trước mặt bọn họ sao?
Người trong bóng tôi bỗng nhiên cứng đờ, "Đúng vậy, không có việc gì chứ?"
"Là thế này, chúng tôi có một số việc cần tìm anh để hỏi thăm." Nguỵ Mai nói.
"Được rồi, mọi người vào nhà trước đi." Đào Lực không bật đèn pin, từ trong túi lấy chìa khoá rồi mở cửa.
Dám người Hà Ngộ Ngộ vào trong nhà.
"Mọi người ngồi xuống trước đi, uống cái gì không?" Anh ta hỏi.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu nhân lúc này quan sát tình hình trong nhà, "Cảm ơn, không cần phiền anh."
Trang trí trong nhà của Đào Lực không tồi, ở giữa tường còn dán chữ hỉ.
"Vậy được rồi." Nói xong, Đào Lực đến cái sô pha đơn ngồi đối diện đám người Hà Ngộ Ngộ, "Đồng chí cảnh sát, xin hỏi các người đến tìm tôi về chuyện gì?"

Dáng ngồi của Đào Lực rất tao nhã, kiểu người đàn ông điềm đạm.
Trông anh ta đúng là kiểu người đàn ông chuẩn mực, từ hình tượng đến khí chất đều ổn, dáng người cũng cao, nhìn thôi cũng thấy đây là người ưu tú.
"Vụ án rút ruột của thành phố chúng ta, chắc tiên sinh Đào cũng đã nghe qua." Tay Hà Ngộ Ngộ đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn.
Đào Lực hơi nheo mắt cẩn trọng suy nghĩ, "Cũng có nghe nói qua."
"Vậy tối hôm qua, tiên sinh Đào làm gì?" A Bổn hỏi tiếp.
"Tối hôm qua hả, tôi ở nhà đọc sách." Đào Lực nói chuyện không nhanh không chậm, nhìn thoáng qua trên bàn còn có cuốn sách chưa xem xong.
A Bổn tiếp tục hỏi, "Tiên sinh Đào vẫn luôn ở trong nhà sao?"
"Đúng vậy, vẫn luôn ở nhà." Đào Lực thấy bọn họ không tin, tiếp tục nói thêm, "Nếu các vị không tin, có thể xem CCTV của chung cư chúng tôi."
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Tiên sinh Đào chuẩn bị kết hôn à?"
"Đúng vậy, sắp kết hôn, người yêu của tôi đi nơi khác làm việc chưa về." Đào Lực nói, trong mắt đều là ý cười.
"Xin phép hỏi thêm một câu, anh đây là tái hôn à?" Nguỵ Mai lúc tra hồ sơ cá nhân của Đào Lực cũng biết được tình trạng hôn nhân của anh ta.
Ngón tay Đào Lực hơi run run, "Đúng vậy, các vị hỏi tôi chuyện này để làm gì?"
Hà Ngộ Ngộ cười nói, "Vậy trước tiên, chúng tôi chúc tiên sinh Đào bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm."
Đào Lực nhìn mấy người bọn họ rồi cười cười, "Đã trễ thế này, các vị cảnh sát chắc còn việc phải làm, tôi đây không giữ các vị lại thêm nữa."
Hà Ngộ Ngộ nhìn anh ta một cái, "Đã làm phiền anh rồi."
Lúc bọn họ đi xuống lầu, không khí rất nặng nề, giống như bị lây từ Đào Lực.
"Mấy đứa nói xem, rốt cuộc Đào Lực là loại người gì?" A Bổn suy tư, anh ta cứ cảm thấy con người Đào Lực này có chút kỳ lạ.
Hà Ngộ Ngộ cầm hồ sơ trên tay, nương ánh đèn đường mà xem, "Sắp đám cười, có chọn nhà mới mà lại chọn chỗ thế này."
"Ý chị là sao?" Nguỵ Mai không hiểu lắm.
"Người này rất thú vị." Hà Ngộ Ngộ cười.
Đến một nhà khác, chủ nhà tên Đồng Khánh, người thành phố N, ở thành phố C làm trong thẩm mỹ viện, làm việc gì cũng khá thành công, trước đây anh ta bị bắt vì tội buôn lậu, sau khi ra tù thì lại động tay động chân với vợ, là người đàn ông bạo lực gia đình.
Nhà anh ta ở lầu 3, đám người Hà Ngộ Ngộ trực tiếp đi thang bộ lên đó.
Người mở cửa là vợ của anh ta.
"Xin hỏi các người tìm ai?" Bên mặt của vợ anh ta có vết bầm tím, có lẽ mấy hôm trước vừa bị đánh.
Hà Ngộ Ngộ lấy thẻ cảnh sát ra đưa lên, "Cảnh sát, chúng tôi tìm Đồng Khánh."
Bà Đồng liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó mở rộng cửa đứng qua một bên để đám người Hà Ngộ Ngộ đi vào trong.

Đồng Khánh từ trong phòng ngủ đi ra, "A, là cảnh sát."
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
"Chúng tôi có việc muốn hỏi anh." Mặt Hà Ngộ Ngộ lạnh băng.
Đồng Khánh nhướng mày, làm vẻ mặt khinh thường ngồi xuống sô pha.

Trên bàn chất đầy chai bia, những mẫu thuốc lá nằm trong gạt tàn, một góc của cái gạt tàn có dính chút máu.
Thật ra đối với chuyện bạo lực gia đình, nếu như đương sự không báo nguy, hoặc cô ta không thừa nhận bản thân bị bạo hành, thì cảnh sát cũng không thể ra sức.
Bà Đồng đi vào trong, tay vẫn luôn để phía sau người, "Đồng chí cảnh sát, tôi đi pha cho các vị ấm trà."
Hà Ngộ Ngộ định nói không cần, nhưng bà Đồng đã lập tức đi vào trong nhà bếp, hiển nhiên là không muốn ở chỗ này.
"Là chuyện gì?" Chân Đồng Khánh gác lên bàn, đế giày của anh ta còn dính nửa điếu thuốc.
"Đêm qua, anh ở đâu?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Đồng Khánh móc trong túi lấy một cây thuốc, "Liên quan gì đến cô?"
Nguỵ Mai nhịn không đến cho anh ta một cái tát, cô nói, "Gần đây, có vụ án rút ruột ở trong thành phố, anh biết không?"
Đồng Khánh bật lửa châm thuốc, hút một ngụm, sau đó phun khói thuốc ra, mùi khói nồng nặc, cay mũi.
"Có liên quan gì đến tôi?" Đồng Khanh chơi đùa với cái bật lửa trong tay, anh ta hoàn toàn không thèm để mắt đến đám người Hà Ngộ Ngộ.
Nếu không phải Hà Ngộ Ngộ khoác trên người bộ cảnh phục, thì cô đã cho anh ta một cú đá, ném anh ta từ lầu ba xuống.
Bà Đồng mang ấm trà từ trong bếp đi ra, rót năm ly nước.
Hà Ngộ Ngộ nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói với Đồng Khánh "Chúng tôi chỉ đến điều tra, anh có gì mà phải chột dạ?"
Đồng Khánh cười nhạo, "Tôi thích, tôi có gì mà cảm thấy chột dạ chứ?"
"Vậy tối hôm qua anh ở đâu? Đến chỗ nào? Đi cùng ai?" Hà Ngộ Ngộ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt kia làm cho người ta thấy buồn nôn.
Đồng Khánh ôm lấy vợ anh ta, kéo cô ta vào trong lòng, nhìn cô ta hút hơi thuốc, "Hwm~ Bảo bối, em nói cho bọn họ biết, tối hôm qua anh ở đâu nào?"
Bà Đồng có chút sợ hãi, ngẩng đầu, "Ở...!ở nhà.

Không phải Đồng Khánh làm, thực sự không phải.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.