Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 47: 47: Chương 45




Tống Như Ca khẽ run lên khi nhìn ngón tay bị Hà Ngộ Ngộ cắn.
"Hả?" Cô nghi ngờ nhìn Hà Ngộ Ngộ, nhưng người nọ vẫn chưa nhả ra.
Môi của Hà Ngộ Ngộ đang chạm vào đầu ngón tay của Tống Như Ca, ngón tay của cô ấy có một chút ấm áp.
"Tôi, tôi xin lỗi." Hà Ngộ Ngộ phản ứng lại, lập tức nhả ra.
Tống Như Ca mỉm cười và không nói gì.
"Gần đây tôi đã có một bộ phim truyền hình về điều tra tội phạm.

Tôi không biết liệu cảnh sát Hà có thể phổ cập cho tôi một số vấn đề được không?" Tống Như Ca hỏi.
Hà Ngộ Ngộ vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, cô muốn hỏi cái gì?"
Tống Như Ca đã suy nghĩ kỹ về đề tài, từ góc độ của kịch bản, cô ấy thực sự có một số câu hỏi muốn hỏi.
"Khi các cô phá án, cô sẽ chú ý đến những chi tiết nào? Ví dụ như mặc quần áo, cử động nhỏ, v.v.", Cô hỏi.
......
Khi A Bổn bước vào, Hà Ngộ Ngộ đã nói hết lời.
"Tiểu Ngư, chúng tôi đã điều tra 3 người mua kiếm Nhật sau vụ cháy.

Họ đều có chứng cứ ngoại phạm, khi ra vào khu dân cư đều không thấy ai mang theo kiếm Nhật." A Bổn đưa kết quả điều tra được giao cho Hà Ngộ Ngộ.
Hiện tại có thể loại trừ nghi ngờ về ba người này.
Xét về vết thương của nạn nhân, nhận định của cô chắc chắn không sai.
Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng trong lần này, kẻ sát nhân có thể đến chợ đen để mua thanh kiếm Nhật.
"Lý Cầm thế nào rồi?" Hà Ngộ Ngộ nhìn thông tin trong tay cô, cô sợ Lý Cầm không chịu được kích thích sẽ làm ra chuyện gì đó quyết liệt.
A Bổn lắc đầu: "Không có gì bất thường, chỉ là trong khoảng thời gian này bà ta không ở nhà nhiều."
Nói cho cùng thì rốt cuộc chồng bà ta đã chết, còn có tâm tư đi làm chuyện khác sao.
"Bên Tiểu Biện và Ngưu Tử thì sao?"

"Đã liên lạc với gia đình của họ." A Bổn trả lời.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, và cô liếc nhìn Tống Như Ca ngồi bên cạnh, người nọ đang ngồi trên ghế mắt thì nhìn cô.
Buổi tối Hà Ngộ Ngộ không có đi về đội, trực tiếp cùng Tống Như Ca về nhà.
Thân thể Hà Ngộ Ngộ khôi phục rất nhanh, dù sao thì cô đã từng trải qua huấn luyện.
Sau khi về đến nhà, bọn họ căn bản không nói nhiều.
Thứ nhất, Hà Ngộ Ngộ không biết nói gì, và thứ hai là đã quá muộn.
Ngay khi cô ấy bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn tắm quấn quanh người và dùng khăn lau tóc, thì Tống Như Ca xuất hiện với một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, bao vây lấy vóc dáng mảnh mai của cô.
Hà Ngộ Ngộ liên tục lấy chiếc khăn trên tay xoa lên tóc.
"Cảnh sát Hà, cô có thể đọc kịch bản giúp tôi được không?" Tống Như Ca hỏi, cầm trên tay hai chiếc bút dạ.
"Được!" Hà Ngộ Ngộ quàng khăn lên vai và lấy tay cầm lấy kịch bản của Tống Như Ca.
Tống Như Ca đóng phim truyền hình trinh thám kể về một nữ cảnh sát mắc chứng PTSD, hay còn gọi là chứng rối loạn tâm lý sau chấn thương.

Sau đó, một bác sĩ tâm lý da trắng, xinh đẹp, chân dài kiêm chuyên gia phân tích hành vi phạm tội đến đội để chẩn đoán và điều trị cho cô, cuối cùng hai người trở thành bạn thân, thường được gọi là tình chị em trong xã hội.
Bộ phim này còn rất nhiều vụ án chưa được giải quyết, trong quá trình nữ cảnh sát điều tra, nữ bác sĩ cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô cảm thấy cô ấy chỉ hơn một người bạn dưới người yêu.

Nếu đây không phải là một bộ phim truyền hình tập trung về các vụ án, Hà Ngộ Ngộ sẽ nghĩ rằng kịch bản mà Tống Như Ca nhận là một bộ phim bách hợp.
Nhưng...!tựa đề của bộ phim này hơi khó nói.
Cái gì gọi là , cái thể loại gì thế này!
Hà Ngộ Ngộ không thể nói trước mặt Tống Như Ca như thế, cô nhìn lướt qua nội dung của kịch bản và cảm thấy không có vấn đề gì.
"Khá tốt, tôi không biết nhiều về nó, nhưng trong này viết làm tôi cảm thấy khá giống tác phong khi chúng tôi phá án." Hà Ngộ Ngộ cười ngây ngô.
Tống Như Ca bước đến bên Hà Ngộ Ngộ, đầu cô sắp chạm vào người Hà Ngộ Ngộ.
"Chỗ này, tôi không biết phải phản ứng như thế nào." Tống Như Ca chỉ vào một đoạn cốt truyện bằng bút dạ xanh huỳnh quang trên tay.
Đoạn đó có lẽ nói về nữ cảnh sát đang giải quyết vụ án với nữ chuyên gia phân tích, nữ cảnh sát đã ấn cô ấy vào tường của hiện trường vụ án để nói chuyện.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: "Không được, chúng ta không thể phá hủy hiện trường."
Tống Như Ca lộ ra vẻ hiểu nhưng không hiểu, nói tiếp: "Vậy thì chỗ này nên diễn thế nào?"
Có chút ánh sáng trong mắt cô ấy, và ánh mắt vô tội.
Hà Ngộ Ngộ nhìn vào mắt Tống Như Ca, hóa ra cô ấy thực sự đang hỏi về kịch bản.
"Cái này không thể dời qua một bên sao? Nếu tại hiện trường gây án thật sự làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ bị khán giả phun chết, phải nghiêm túc." Hà Ngộ Ngộ nhớ tới sức chiến đấu của cư dân mạng, lơ là một cái là bị mắng chửi.
Tống Như Ca thận trọng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, là ở hiện trường vụ án muốn kéo người đi phải không?"
"Đúng vậy." Hà Ngộ Ngộ trả lại kịch bản cho Tống Như Ca.
Sau khi Tống Như Ca cầm kịch bản, cô ấy quay sang bên và dồn Hà Ngộ Ngộ vào tường.
Cô nhướng mày nhìn gương mặt Hà Ngộ Ngộ chỉ cách mười mấy cm, người nọ đang nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn.
"Cảnh sát Hà, là vậy sao?" Tống Như Ca khàn giọng nói bên tai Hà Ngộ Ngộ.
Khi Hà Ngộ Ngộ nghe thấy những lời này, đôi chân của cô ấy đã tê liệt vì giọng nói của Tống Như Ca.
Cô ấy đặt tay trước ngực, lấy ngón tay chọc vào vai Tống Như Ca, ngắt quãng nói: "Chính là như vậy."
Tống Như Ca nghiêng đầu vùi đầu vào cổ Hà Ngộ Ngộ, cơ thể vừa được tắm rửa thoang thoảng hương thơm.
"Nhìn kìa, doạ cô sợ rồi," Tống Như Ca cười nhẹ, đứng thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào mắt Hà Ngộ Ngộ: "Sao? Xấu hổ ư?"
Hà Ngộ Ngộ hít một hơi thật sâu, cô không biết rằng chiếc khăn quấn quanh người đã rơi ra khỏi người vì sự nhấp nhô của lồng ngực.
Tống Như Ca cũng không mong muốn điều này xảy ra nên cô ấy quay mặt đi ngay lập tức.
"Thôi, tôi đi trước." Tống Như Ca bình tĩnh lại và quay trở lại phòng ngủ.
Sau khi cô đóng cửa và dựa vào cửa, Tống Như Ca đưa tay lên để che mắt cô.
Sợ cái gì mà sợ, đâu phải chưa từng nhìn thấy.
Hà Ngộ Ngộ đang ở ngoài cửa đã quấn khăn tắm lại, quăng mình lên giường che mặt.
Tống Như Ca vừa rồi đùa bỡn cô sao?
Xong rồi, xong rồi, quá mất mặt!

Vào ngày đầu tiên chuyển đến, cô đã không còn một mảnh vải che thân mà đối mặt với Tống Như Ca, hôm nay thì lại tiếp xúc gần gũi.
Ah ah ah ah! Không muốn sống nữa!
Mặc dù nói vậy, nhưng Hà Ngộ Ngộ vẫn dậy sớm và làm bữa sáng.
Hà Ngộ Ngộ còn chưa kịp ngồi xuống ăn, đã phải cầm miếng sandwich chạy về sở.
Các đồng nghiệp đã bắt tay vào làm việc.
Hôm nay, cô dự định đến gặp các bác sĩ trong bệnh viện tâm thần và tìm hiểu về Điền Lực và hai bệnh nhân của anh ta.
"Sao hôm nay trông chị tràn đầy sắc xuân thế?" Nguỵ Mai ngồi trên bàn của Hà Ngộ Ngộ, sáng sớm đã uống một lon Coca.
Hà Ngộ Ngộ cắn miếng sandwich, đảo mắt nói: "Em nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy xuân sắc của tôi bằng con mắt nào?"
Ngụy Mai dùng hai ngón tay làm hành động chọc vào mắt cô: "Hai con mắt!"
"Nhắc mới nhớ, hôm nay cùng tôi đến bệnh viện tâm thần." Hà Ngộ Ngộ sắp xếp tài liệu trong tay ra, cất vào một tập hồ sơ.
"Chỉ hai ta?" Nguỵ Mai cắn ống hút.
Hà Ngộ Ngộ vẻ mặt tự nhiên: "Chứ muốn sao?"
Nguỵ Mai xua tay: "Không ổn, không thích hợp, để A Bổn và những người khác cùng đi."
Hà Ngộ Ngộ cảm thấy rằng hành động này Nguỵ Mai thật khó hiểu, vì vậy cô ném tập tài liệu xuống bàn.

"Em nghĩ bệnh viện tâm thần cũng giống như bệnh viện bình thường à? Nếu có thể đi càng ít người càng tốt, kẻo những bệnh nhân đó sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh sát."
"Được rồi, vậy tôi sẽ cống hiến mạng sống của mình để đi cùng chị." Nguỵ Mai lấy ống hút ra và uống một hớp coca.
"Nhưng mà hỏi lại lần nữa, chị và Tống Như Ca sao rồi?" Nguỵ Mai hỏi.
Hà Ngộ Ngộ nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, mặt bất giác đỏ lên.
"Không sao cả, chỉ là bạn bè bình thường."
Ngụy Mai vẻ mặt hoài nghi: "Bạn bè bình thường? Đến mức như thế rồi, hai người vẫn là bạn bè bình thường sao?"
Cô gõ đầu Hà Ngộ Ngộ.
"Bạn bè bình thường nửa đêm có thể mang đồ ăn khuya đến cho chị à? Mặc kệ lời khuyên can, lao vào biển lửa cứu chị sao? Để chị ở trong biệt thự lớn miễn phí?" Nguỵ Mai thật sự muốn mở cái đầu của Hà Ngộ Ngộ ra nhìn xem, rốt cuộc trong đó chứa cái gì, rõ ràng đầu óc thông minh, mà sao ở trên chuyện tình cảm lại dốt thế?
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: "Ý em là gì?"
"Ôi, chị ơi, chị đúng là đầu gỗ, không biết sao lọt được vào mắt Tống Như Ca nữa." Nguỵ Mai trợn mắt, đội mũ lên và chuẩn bị cùng Hà Ngộ Ngộ đi đến bệnh viện tâm thần.
Trước khi đến bệnh viện tâm thần ở thành phố C, bọn họ đã liên lạc với viện trưởng rồi, cho nên cứ thế mà vào.
Bệnh viện Tâm thần thành phố C.


Thành lập đã hơn 20 năm, từ cổng nhìn vào chỉ thấy bức tường rào cao, chính giữa là một cái sân lớn, hai bên là hai toà nhà cao lớn, bên dưới trồng rất nhiều cây cỏ và hoa.
Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai đi vào và tìm gặp trực tiếp viện trưởng.
"Xin chào, viện trưởng Hoàng." Hà Ngộ Ngộ lịch sự đưa tay ra bắt tay ông ấy.
Viện trưởng Hoàng trông rất thân thiện và tốt bụng.
"Xin chào, xin chào, hai vị cảnh sát." Viện trưởng Hoàng chào sau đó bảo trợ lý pha hai tách trà.
Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da màu đen của viện tưởng Hoàng với bàn cà phê trước mặt.
"Chuyện của Điền Lực, tôi cũng đã nghe qua." Viện trưởng Hoàng mở đầu đề tài.
"Ông có biết nhiều về anh ta không?" Nguỵ Mai hỏi.
Viện trưởng Hoàng gật đầu: "Cậu ấy là bác sĩ lâu năm ở đây.

Đương nhiên tôi hiểu biết.

Cách đây không lâu chúng tôi còn uống rượu với nhau."
"Ông có nghe nói anh ta có kẻ thù không?" Hà Ngộ Ngộ cẩn thận quan sát phòng làm việc của viện trưởng Hoàng, ở đây căn bản không có vũ khí sắc bén, có lẽ là vì sợ người bệnh tâm thần xông vào tìm cái chết.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này.

Cậu ấy thường không giao tiếp nhiều với những người trẻ tuổi trong bệnh viện của chúng tôi.

Có lẽ là do khoảng cách của thế hệ.

Nhưng mà cậu ấy là một người tốt." Viện trưởng Hoàng nói, ông ấy nâng tách trà lên và nhấp một ngụm.
"Vậy thì hai bệnh nhân của anh ấy, Tiểu Biện và Ngưu Tử, ông có biết không?" Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi.
Viện trưởng Hoàng lau tách trà trong tay, mới vừa rồi bất cẩn đổ nước lên tay.
"Cậu ấy đã chữa trị cho hai người này, nhưng không biết làm thế nào mà hai người này lại bỏ trốn được." Viện trưởng Hoàng nói.
"Ông biết bọn họ bỏ trốn sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.