Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 123: Chương 123



Ra khỏi đại sảnh sân bay, lúc ngồi lên xe, Thịnh Tường mới nhớ ra hỏi Thẩm Ngôn Lễ: “Sao anh đến đón em về nhà mà không báo trước với em một tiếng?”

 

Ban nãy Thẩm Ngôn Lễ ngồi chờ ở cửa ra vào, khoan nhắc đến chuyện anh đến mà không hề báo trước cho cô, chẳng may hai người không gặp nhau thì anh sẽ ngồi đợi uổng công còn gì?

 

Thẩm Ngôn Lễ dường như biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Mấy lần trước đến đón em, anh đều chờ ở đó mà.”

 

Anh bẻ tay lái: “Mới vừa gọi để hỏi em ở đâu thì em nói em nhớ anh.”

 

Cái khác không nói, Thẩm Ngôn Lễ căn thời điểm siêu chuẩn.

 

“Sao tự dưng muốn đón em thế? Lúc này tổng giám đốc Thẩm phải bận trăm công nghìn việc mới đúng.”

 

“Bởi vì anh muốn thế.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh, anh buông một tay ra nắm lấy tay Thịnh Tường và đưa lên môi hôn. Sau đó anh liếc mắt nhìn cô: “Bà xã à, hay là tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi?”

 

Thịnh Tường thử rụt tay lại nhưng có kéo thế nào cũng chỉ tổ phí công, Thẩm Ngôn Lễ không thả ra chút nào.

 

Cô dứt khoát kệ anh, khóe miệng cong lên: “Chẳng phải anh đã sắp xếp hết rồi đấy sao? Còn phải hỏi ý kiến em à?”

 

“Em sai rồi.” Thẩm Ngôn Lễ liếc Thịnh Tường một cái: “Sắp xếp đâu vào đấy thì sao chứ, vẫn cần có sự đồng ý của bà chủ.”

 

 

Hôm nay Thẩm Ngôn Lễ như đã bày kế sẵn.

 

Không kể đến việc anh đến sân bay đón cô, anh còn cố tình đặt phòng riêng tại một nhà hàng ven sông.

 

Đầu mùa xuân tiết trời dễ chịu, gió mơn man ấm áp.

 

Đêm đến, gió sông chậm rãi xuyên qua cửa sổ, khẽ khàng phả qua mặt như tơ liễu.

 

Sau khi Thịnh Tường cảm thấy khá no thì cô sống chết không ăn nữa, dứt khoát chống má nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ phòng riêng, tầm mắt dừng ở con thuyền trôi lững lờ trên sông.

 

Không gian hơi yên tĩnh, cô đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay em đã xem buổi phỏng vấn của anh ở sảnh sân bay.”

 

Cô gái nói rồi nhìn thẳng vào Thẩm Ngôn Lễ: “Thì ra sau khi em bện cho anh nút thắt nhân duyên, anh luôn để trong phòng làm việc sao?”

 

Ban đầu cô làm một đôi trưng trong phòng khách.

 

Sau đó Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy không đủ, bảo cô làm thêm cho anh mấy đôi.

 

Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, nói: “Trong văn phòng có, không chỉ ở đó mà những chỗ làm việc khác anh cũng để ở đó.”

 

Ngoài văn phòng chính ở Thẩm thị, văn phòng tổng công ty Duy Thịnh Airlines cộng với phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S, mỗi nơi đều có nút nhân duyên, ngay cả trong xe của Thẩm Ngôn Lễ cũng không thoát khỏi. Anh thường xuyên đổi xe nhưng nút nhân duyên cố định như cột trụ chống trời, nhiều lần thay đổi nhưng chưa từng bị bỏ rơi.

 

Thịnh Tường nghĩ đến cảnh này, đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Anh khoe khoang như thế có ổn không đấy?”

 

Suy cho cùng, nó không có ý nghĩa phù hộ ban phước gì, không liên quan chút gì đến những thứ đó.

 

Nói cách khác, Thẩm Ngôn Lễ xem như cầm chuỗi tơ hồng nối nhân duyên của hai người treo ở khắp mọi nơi, chỉ sợ người ta không thấy thôi.

 

Giống với Thịnh Tường nghĩ, Thẩm Ngôn Lễ thong thả đáp: “Nó do em tự tay làm ra, có gì mà không ổn?”

 

“...”

 

Nghe giọng điệu này của Thẩm Ngôn Lễ, hiện tại đối với anh, nút thắt nhân duyên này như là thứ đại diện tốt nhất cho hai người.

 

Thịnh Tường không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, cô qua loa nói: “Ổn, ổn lắm. Rất ổn, được chưa? Có chút vậy thôi mà anh cũng phải tranh luận với em.”

 

“Anh tranh luận với em lúc nào? Chẳng phải do em khơi ra trước à?” Thẩm Ngôn Lễ nói xong thì ngả ra sau, dựa lưng vào ghế, một tay gõ lên mặt bàn: “Bà xã à, nếu anh thật sự so kè với em, em cảm thấy em có thể tranh luận thắng được anh sao?”

 

Thịnh Tường trực tiếp đá cho anh một cú dưới gầm bàn: “Mặc kệ tranh luận hay không, anh không thể nhường em một chút à.”

 

“Anh không nhường em bao giờ? Do em quá...” Thẩm Ngôn Lễ kéo dài âm cuối, tầm mắt không kiêng nể quét khắp người cô từ trên xuống dưới, không biết anh nghĩ đến gì, ánh mắt như khóa lấy cô, chốt lại: “Yếu đuối và mong manh.”

 

“...”

 

Trước khi về nhà, Thẩm Ngôn Lễ ăn thêm mấy cú đá ‘yêu’.

 

Thịnh Tường thật sự nổi giận, anh suốt ngày cư xử không đúng mực trước mặt cô, thậm chí cô còn cảm thấy thà yêu đương với con lắc đơn còn đặc sắc hơn.

 

Khi lên xe, Thịnh Tường vừa ngồi vào ghế phụ đã quay đầu sang một bên, tựa mặt vào ghế.

 

Cô thậm chí còn không thèm nhìn anh, dĩ nhiên rồi, cô không nói với anh câu nào.

 

Chiếc xe chậm rãi rời khởi gara, hòa vào bóng bên, Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô vài lần rồi bắt đầu chủ động bắt chuyện.

 

“Thịnh Tường.”

 

Cô không nhúc nhích.

 

“Bà xã ơi.”

 

Cô vẫn không quan tâm.

 

“A Tường?”

 

Gọi liên tục ba tiếng mà Thịnh Tường vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích.

 

Thế nhưng chẳng bao lâu sau trạng thái này nhanh chóng bị cô tự mình phá vỡ.

 

Cô vốn muốn làm mình làm mẩy với Thẩm Ngôn Lễ chút thôi, nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc xa lạ bên ngoài cửa sổ xe, cô đột nhiên bình tĩnh lại.

 

Sau khi nhìn đi nhìn lại cảnh quan bên ngoài, Thịnh Tường nói: “Anh đi nhầm đường rồi hả?”

 

Thẩm Ngôn Lễ vội đáp: “Sao đi nhầm được, phương hướng này đâu sai đâu.”

 

Thịnh Tường nhìn xung quanh, cô cẩn thận quan sát vài lần: “Đi nhầm thật, đây không phải đường về nhà.”

 

“Em nói là đi về nhà.” Thẩm Ngôn Lễ liếc mắt nhìn cô, giọng điệu không rõ ý đồ: “Con đường này là đường về nhà.”

 

Cách đó không xa đúng là trang viên Nam Hòe.

 

Vốn chỗ hai người ăn cơm tối là một căn biệt thự ven sông, vừa lái xe không lâu, hơi nước ấm áp từ sông bốc lên.

 

Trong lòng Thịnh Tường như có dự cảm, cô nghĩ đến lời Thẩm Ngôn Lễ nói, vội quay đầu hỏi anh: “Nơi anh đưa em đến... Có phải đó là ngôi nhà tân hôn mà anh kể cho em nghe không?”

 

Thẩm Ngôn Lễ khẽ gật đầu, nhân tiện sửa lời cô: “Là căn nhà tân hôn của chúng ta.”

 

 

Bờ sông như dài ra, những cụm biệt thự tập trung ở lưng chừng núi. Bóng đêm u ám, cây cối sẫm màu, ngôi biệt thự như bị tách biệt và ngăn cách bởi núi. Nhìn từ phía xa, chúng ẩn mình trong rừng núi.

 

Phần cuối sông Nam Hoài đổ ra cửa biển, nước chảy ầm ầm.

 

Mặt sông về đêm tương đối yên tĩnh, chỉ có những xoáy nước quay đều bị gió đêm khuấy động.

 

Chiếc xe nhanh chóng rời xa vùng đường lớn ven sông, nó men theo đường núi quanh co lên núi.

 

Vòng qua một rừng thông và nhiều loại cây khác, chiếc xe chậm rãi dừng ở cánh cửa chạm khắc khổng lồ.

 

Thẩm Ngôn Lễ dừng xem anh vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ đón cô: “Chúng ta đến nơi rồi, em xuống đi.”

 

Thịnh Tường thấy anh đến thì đặt tay lên vai anh.

 

Cô chưa kịp bước xuống thì Thẩm Ngôn Lễ đã bế cô lên và đặt cô xuống đất một cách dễ dàng.

 

Chân Thịnh Tường dẫm lên những cục đá rải rác nên hơi mất thăng bằng, Thẩm Ngôn Lễ đỡ cô đứng thẳng lại.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhướn mày: “Khi anh nói em yếu đuối thì em không tin, cuối cùng vẫn phải nhờ anh đỡ.”

 

“...”

 

“Vậy anh khỏi cần giúp em nữa.”

 

Thịnh Tường vừa nói vừa đẩy Thẩm Ngôn Lễ ra, chợt cô nghe anh nói: “Lợi dụng xong thì quay lưng với anh phải không? Xem ra ông xã nhà em chịu thương chịu khó phết.”

 

Nghe anh nói, gương mặt nghiêm túc của Thịnh Tường dần sụp đổ.

 

Cô cầm lòng không đậu mà phì cười, nói: “Bốn chữ chịu thương chịu khó này đâu có dính dáng gì đến anh.”

 

Cậu chủ Thẩm từ trước đến nay luôn liều lĩnh tùy tiện, có làm gì cũng phải mang lại lợi ích cho bản thân.

 

Bốn chữ chịu thương chịu khó này hoàn toàn không dính dáng gì đến anh, có thể nói không chút liên quan nào.

 

Thấy Thẩm Ngôn Lễ có xu hướng muốn tranh luận tiếp, Thịnh Tường vội cắt ngang, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Được rồi, chúng ta không nói vấn đề này nữa. Ạnh đưa em đến đây là để xem nhà tân hôn, việc chính quan trọng hơn.”

 

 

Thẩm Ngôn Lễ có vẻ đã đến đây rất nhiều lần.

 

Anh ngựa quen đường cũ dẫn cô vào trong cánh cổng chạm khắc, băng qua bãi cỏ trong vườn rồi đến trước biệt thự.

 

Vào buổi tối, trên bãi cỏ xung quanh và giữa các chạc cây có đặt đèn, cực kỳ sáng sủa, thấy khá rõ cảnh vật xung quanh.

 

Thịnh Tường nhìn thoáng qua xung quanh rồi một đường đánh giá từ đầu đến cuối.

 

Trước đây Thẩm Ngôn Lễ có vô tình hay cố ý hỏi dò phong cách yêu thích của cô, Thịnh Tường trả lời đều được hết, cô chỉ đưa ra một yêu cầu là yên tĩnh là được.

 

Do tính tình nóng nảy nên cô không thích ở thành phố tấp nập.

 

Căn hộ biệt thự độc lập, được bao trùm quanh bởi núi non, yên tĩnh và hàng xóm cách nhau xa, cực kỳ riêng tư.

 

Cho đến khi vào nhà, cảm xúc của Thịnh Tường chốt lại bằng một câu: Quá lớn.

 

Trước đó Thẩm Ngôn Lễ đã nói việc thay đổi địa điểm làm người ta thoải mái hơn.

 

Bất ngờ làm sao khi đổi qua một căn nhà bốn tầng bằng gỗ dễ cháy và dễ bị mối mọt gặm.

 

Thẩm Ngôn Lễ dẫn cô đi xung quanh rồi nhìn cô và hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

 

“Khá tốt, thế nhưng hình như hơi to.”

 

“Không đâu, sau khi thu dọn bày biện đồ dùng vào thì sẽ không cảm thấy trống trải nữa.”

 

Trong lúc Thịnh Tường theo phi hành đoàn bay thì Thẩm Ngôn Lễ gần như đã thay đổi đồ dùng trong căn biệt thự thành đồ mới, nhân tiện dọn phần lớn đồ đạc từ khu chung cư sang. Trừ những món đồ cần thiết không thể thiếu ra thì anh vẫn để mọi thứ ở chỗ cũ.

 

Về sau có thể quay lại khu chung cư ở nên anh không dọn nữa.

 

Thẩm Ngôn Lễ đã thu dọn xong xuôi bên kia hết rồi, chỉ thiếu bước vào ở nữa thôi.

 

Đối với ngôi nhà mới của bọn họ, sau thời gian dài ở trong đó, hai người họ có thể bổ sung thêm nhiều thứ đồ khác vào đó.

 

Lúc này, chẳng biết Thẩm Ngôn Lễ nghĩ gì, anh nhìn cô và nói: “Sau này em đuổi anh ra phòng khách ngủ thì sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.”

 

Nhắc đến chuyện này, Thịnh Tường hơi sửng sốt.

 

Giây tiếp theo vòng eo thon gọn đã bị Thẩm Ngôn Lễ ôm trọn.

 

Cô thuận thế dựa vào anh, nghe tiếng thở giữa hai người: “Sao anh biết em sẽ đuổi anh ra phòng khách ngủ?”

 

Thẩm Ngôn Lễ ừ một tiếng, bình thản đáp: “Mấy ngày hôm trước từng bị rồi mà.”

 

“...”

 

Hiện tại anh không hề kiêu ngạo cũng không khiêm tốn.

 

Sau khi dạo quanh một vòng tầng một, Thẩm Ngôn Lễ dẫn cô đi xem ba tầng còn lại.

 

Cách bố trí cũng tương tự chung cư trước đây, ngoài phòng ngủ đôi chính dành cho hai người rộng hơn nhiều, gần như chiếm hết tầng hai.

 

Không biết có phải do câu nói lúc trước của Thẩm Ngôn Lễ không mà hiếm khi Thịnh Tường đồng lòng với anh.

 

Có rất nhiều phòng mới, đúng là cho nhiều sự lựa chọn.

 

Sau khi thăm quan xong, hai người quay về tầng một.

 

Thịnh Tường hôm nay cực kỳ nghiêm túc, tưởng tượng viễn cảnh sau khi hai người định cư ở đây, cô cảm thấy hơi mới lạ.

 

Thẩm Ngôn Lễ túm vai cô vài lần mới ôm được cô vào lồng ngực.

 

Hai người đứng sát cạnh nhau, đứng trước khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn kéo dài gần ba tầng.


 

Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên nói: “Bà xã em có biết tại sao anh lại chọn nơi này không?”

 

Thịnh Tường nhìn dòng sông nhẹ nhàng đáp lại, cô ra hiệu cho anh nói tiếp.

 

“Vừa đẹp.” Thẩm Ngôn Lễ giơ tay chỉ vào không trung: “Em nhìn về hướng này đi.”

 

Thịnh Tường nhìn theo hướng anh chỉ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng máy bay gầm rú khi đi qua đụn mây.

 

Trong chớp mắt, trên bầu trời tối tăm, ánh sáng nhấp nháy, thỉnh thoảng trở nên chói mắt.


 

Một chiếc máy bay chậm rãi bay qua trên bầu trời đêm.


 

Thẩm Ngôn Lễ thấy vậy chậm rãi nói tiếp: “Em biết không, nơi này có thể nhìn thấy trực tiếp sân bay Nam Hòe bên kia và đây là địa điểm xác định đường hàng không.

 

“Nơi này ngoại trừ nằm bên sông, yên tĩnh, phù hợp với yêu cầu của em...” Anh khựng lại một chút rồi gác cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Có cơ hội chứng kiến mỗi chuyến bay của em cất cánh.”

 

Mỗi một lần máy bay cất cánh...

 

Thịnh Tường nghe xong một lúc lâu sau không nói gì.

 

Trong lòng cô có một cảm giác bỏng rát, giống như ngọn lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ, chẳng mấy chốc đã thành thảm họa.

 

Có đôi khi Thẩm Ngôn Lễ sẽ làm cô cảm thấy không có thứ gì anh không thể nghĩ là không liên quan đến cô.

 

“Thẩm Ngôn Lễ.” Cô chậm rãi xoay người lại ôm lấy anh: “Anh không cần phải làm vậy mỗi lần vì em đâu.”

 

“Nhưng anh muốn làm vì em.” Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng cắt ngang lời cô: “Em là người sẽ bên anh suốt cuộc đời. Nếu anh không vì em thì anh sẽ vì ai?”

 

Đúng vậy.

 

Hai người sóng vai cùng tiến bước, dựa dẫm vào nhau mọi lúc mọi nơi.

 

Không vì lẫn nhau thì còn vì ai?

 

Thịnh Tường chậm rãi tiêu hóa những lời ngọt ngào anh nói ra, cô định nói gì đó thì đã nghe Thẩm Ngôn Lễ gọi mình: “Bà xã ơi.”

 

“Ơi?”

 

“Đừng về nữa.” Thẩm Ngôn Lễ dùng một tay nâng cằm nhỏ tinh tế của cô lên, cụp mắt xuống, cắn thật mạnh.

 

Vừa nói, đầu ngón tay xoa xoa làn da tuyết trắng: “Tối nay chúng ta ngủ ở đây đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.