Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 127: Chương 127



Trong ba ngày ở bệnh viện, Thịnh Tường hầu như đều túc trực bên cạnh Lê Nghệ, nếu có thời gian thì cô lại tranh thủ đưa bà ấy đi làm đủ loại kiểm tra.

 

Sau khi có kết quả, thấy không có vấn đề gì cô mới buông bỏ gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, vào ngày họ khởi hành bay từ Kinh Hoài về Nam Hòe, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đã bàn bạc để đưa Lê Nghệ đến Nam Hoè ở một thời gian.

 

Thứ nhất là để yên tâm, nếu có chuyện gì cũng không cần phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi, lúc Thịnh Tường không có chuyến bay cũng có thể ở bên cạnh người thân. Thứ hai, trang viên ở đó lưng tựa vào núi, lại gần biển vô cùng yên tĩnh không có ai làm phiền, thích hợp cho việc nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

 

Nhưng đề nghị như vậy lại bị Lê Nghệ từ chối, bà ấy thực sự không muốn gây phiền toái cho bọn trẻ nữa.

 

Thịnh Tường không có cách nào thuyết phục được Lê Nghệ, mặc dù không tiếp tục nói nữa nhưng trên đường trở về cô vẫn không ngừng suy nghĩ chuyện này.

 

Cô gái khẽ cau mày, không hề để ý đến Thẩm Ngôn Lễ ở bên cạnh đã liếc nhìn cô mấy lần, cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

 

Ban đêm những ngày đầu hạ, trời tối khá là chậm.

 

Thịnh Tường tựa nửa người vào cửa xe, một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Xe di chuyển với tốc độ rất nhanh, cảnh vật vụt qua bị nhòe thành từng mảnh.

Bầu trời hơi âm u, những vật thể nhỏ bé trôi lơ lửng trong màn đêm bồng bềnh, lướt qua má cô, mặt đất trống trải cũng trở lên hơi khô ráo.

 

Gió thổi khiến những lọn tóc cô dính sát vào một bên mặt, che khuất tầm nhìn của cô, Thịnh Tường ngửa người ra sau, đưa tay lên vuốt tóc, cùng lúc đó, cửa kính xe lại chậm rãi nâng lên.

 

Cô dời mắt quay lại nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang quan sát đường, ánh mắt anh đang nhìn về phía trước, tập trung lái xe.

 

Như thể người vừa nâng kính cửa cạnh chỗ ngồi của cô không phải là anh vậy.

"Tại sao anh lại nâng kính lên?"

 

“Để xem em có thể không nhìn anh trong bao lâu.” Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa liếc nhìn cô: “Nếu không nâng lên, không chừng em quên luôn cả anh thì sao.”

 

Thịnh Tường vừa nghe anh nói vậy thì sửng sốt một chốc, sau đó hơi tức giận nói: "... Làm gì tới mức như anh nói."

 

Mới mấy giây mà đã quên anh rồi?

 

Người này thật là…

 

Và những sự việc sau đó đã chứng minh, không phải cô đang nói quá mà là Thẩm Ngôn Lễ.

 

Anh thẳng tay khóa cửa xe, không cho Thịnh Tường cơ hội nào nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

 

Nhưng mà, Thịnh Tường cũng lười tranh luận vấn đề này với anh.

 

Bởi vì cô đã dành toàn bộ thời gian đó để quay sang quấy rối anh.

 

Chiếc xe từ từ đi vào cánh cổng chạm khắc, hai người vẫn đang đùa giỡn qua lại với nhau.

 

Khi hai người xuống xe bước vào trong, Thẩm Ngôn Lễ nắm lấy tay cô, siết chặt: "Nếu em thực sự không nỡ, thì sau này đón bà ấy đến đây ở một thời gian."

 

Thịnh Tường nghiêng dựa vào anh, cụp mi xuống, cũng không biết cô đang nghĩ gì: “Lần này em có nhắc đến rồi đó, nhưng mẹ em không muốn đến.”

 

Lúc hai người sắp đi đến cạnh cửa kính sát đất kề vườn hoa, Thẩm Ngôn Lễ chuẩn bị mở cửa, thì anh giơ tay chạm vào lông mi của cô: “Em nói với mẹ là một chuyện, còn anh nói thì lại là chuyện khác."

 

Anh dừng một chút rồi mới cụp mắt nhìn cô: “Bà xã à, em chưa từng nghĩ đến việc để anh ra mặt à?”

 

Mặc dù mấy lần trước Thẩm Ngôn Lễ đã đề nghị nhưng người thương lượng vẫn là Thịnh Tường.

 

... Nếu anh đích thân ra trận, Lê Nghệ nhất định sẽ không từ chối.

 

Như được thức tỉnh, có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Thịnh Tường.

 

Cô ngước mắt nhìn anh, giọng điệu hơi cao lên: "Anh nói đúng."

 

Thịnh Tường để Thẩm Ngôn Lễ dắt tay dẫn đi, tự nói tự đáp, khóe miệng cong lên nở nụ cười: "Vậy chuyện này nhờ cả vào tổng giám đốc Thẩm nhé?"

 

Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt lên tay nắm cửa.

 

Anh nghe Thịnh Tường nói xong, quay đầu nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: "Nhờ mà chỉ nói miệng không thì không được."

 

Cô gái còn chưa kịp hiểu ra, Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng mở cửa ra, tiếng bíp báo hiệu cửa mở vang lên, anh tăng thêm lực siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

Chỉ mất vài giây, anh dùng chút sức đã kéo được người vào trong.

 

Khoảnh khắc cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, chính là lúc Thịnh Tường bị ép vào sau cánh cửa.

 

Lưng cô cong lại, gần như ép chặt vào khung cửa.

 

Theo thói quen, cô lại giãy dụa, sau đó Thẩm Ngôn Lễ lại giữ được cô và dễ dàng đè cô xuống.

 

Vì anh không bật đèn nên các giác quan của anh trở nên vô cùng nhạy bén khi ở trong bóng tối.

 

Ở khoảng cách thân mật này, chỉ có anh lại gần cô, mùi hương quen thuộc ập đến khiến cô choáng ngợp.

 

Thẩm Ngôn Lễ ghé bên vành tai trắng tựa sứ của cô, cô có thể nghe rõ hơi thở nặng nề của anh, động tác vừa mút vừa liếm của anh: "Chỉ vậy thôi thì chưa đủ, có phải em nên thêm chút thành ý gì đó?"

 

Chuyện vừa rồi hiển nhiên không nằm trong kế hoạch của cô, trong lúc Thịnh Tường không đề phòng đã bị anh làm cho đầu óc choáng váng.

 

Anh vừa dứt lời, cảm xúc mùa hè mang lại như chất xúc tác kéo hai người đang cọ xát lại gần nhau hơn.

 

Giọng cô gái nhỏ như muỗi: "Thêm gì chứ… Anh không nói đàng hoàng được à?"

 

“Anh đang nói chuyện đàng hoàng còn gì.” Giọng nói Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi: “Bà xã, em hiểu ý anh mà.”

 

Thế nhưng ở tư thế này, Thịnh Tường cảm nhận rõ ràng động tác khám phá, luồn lách vào bên trong của anh.

 

Cánh tay như trắng như sứ của cô gái giơ lên ​​ôm lấy cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng, lơ đễnh: “Nếu em nói em không hiểu thì anh sẽ làm gì?”

 

“Thì chẳng sao cả.” Hơi thở của anh phả vào cổ cô: “Nhưng anh sẽ làm cho em hiểu.”

 

Thịnh Tường lại muốn trêu chọc Thẩm Ngôn Lễ, nhưng có lẽ màn đêm đã khiến người ta đắm chìm nên cô đột nhiên không còn ý định phản kháng anh mà chỉ muốn để mặc anh hành động.

 

"Vậy anh…"

 

Cô chỉ do dự một chút, vừa nghĩ đến thuận theo anh ngay lúc đó, nhưng vừa nói được nửa câu lại bị cắt ngang…

 

"Hai đứa về rồi à?!"

 

Giọng nói đột ngột vang lên, chiếc đèn chùm nối với tiền sảnh trong phòng khách ở tầng một đột nhiên ‘tách’ một tiếng rồi bừng sáng.

 

Gần như ngay lập tức, ánh sáng rực rỡ và chói lóa phát ra.

 

Hình ảnh hai người tựa vào nhau trở nên rõ ràng.

 

Ánh sáng chói lóa, những tia sáng chiếu rọi mọi ngóc ngách, khiến người ta không còn nơi nào để trốn.

 

Ngay lúc đèn bật sáng, Thịnh Tường đã đẩy người trước mặt ra xa, Thẩm Ngôn Lễ mất cảnh giác bị đẩy ra, lùi lại hai bước.

 

Thẩm Ngôn Lễ không quan tâm quá nhiều, lập tức quay lại nhìn về nơi giọng nói cất lên.

 

Hiện ra trong tầm mắt anh là một cặp bóng người đang đứng trong phòng khách.

 

… Đó là ba Thẩm và mẹ Thẩm.

 

Mẹ Thẩm dường như lúc này mới kịp phản ứng, nhẹ nhàng che miệng, ánh mắt đảo quanh: "Ôi chao, có phải mẹ làm phiền hai đứa rồi không?"

 

"..."

 

Hiếm khi Thẩm Ngôn Lễ lại thấy lúng túng như này.

 

Cái này mẹ cũng cần hỏi à?

 

 

Sau nghi lễ chào mừng độc đáo, sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ rõ ràng rất tệ.

 

Anh không đi đâu cả, chỉ tựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ không muốn bị làm phiền.

 

Hành động lười biếng và vô lý như vậy, suýt thì khiến ba Thẩm phải ra véo tai anh.

 

Thịnh Tường thì lại bận tới bận lui, đang tính pha trà cho hai bác, nhưng mẹ Thẩm lại bảo cô quay về ghế ngồi: "Tường Tường, không cần phiền phức vậy đâu, hai bác cũng mới đến đây chưa được bao lâu, cháu cũng tới đây ngồi đi, nào nào, đến đây."

 

Cô gái nhẹ nhàng đáp lại, hai má cô nóng bừng, vành tai đỏ đến mức có thể chảy máu.

 

Không nói cái khác, chỉ cần nghĩ đến mọi lời nói và hành động của hai người sau khi vào cửa đều bị chứng kiến, cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Dù cảnh tượng này lại bị bắt gặp một lần nữa, nhưng thực tế chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.

 

Hơn nữa mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, dường như đều mang ý nghĩa khác nhau, khó nói thành lời…

 

Một ký ức khiến người ta nhớ mãi không quên.

 

Mặc dù không biết ba Thẩm và mẹ Thẩm đã nghe được bao nhiêu, nhưng cô chắc chắn họ đã nghe được gì đó.

 

Ví dụ như bây giờ…

 

Mẹ Thẩm nhìn cô mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

 

Thẩm Ngôn Lễ vốn đang nhìn sang bên này, nhưng khi nhìn thấy Thịnh Tường xấu hổ đến mức sắp chui xuống đất, bèn lên tiếng trước: “Mẹ, sao mẹ đến đây mà không báo cho con biết?”

 

Nghe giọng nói của anh có ý đuổi khách, mẹ Thẩm cười hiền lành nói: “Khó khăn lắm ba con mới tranh thủ được thời gian đến, mẹ đưa ông ấy đi thăm Tường Tường.”

 

Ba Thẩm không dễ nói chuyện như mẹ Thẩm, ông ấy liếc nhìn với ánh mắt đầy nghiêm nghị: "Thằng nhãi này, ba và mẹ đến chỗ con còn cần thông báo à?"

 

Ông ấy liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ và nói: "Ba mẹ đã nói trước với con rồi, ba và mẹ không chỉ đến đây, mà còn ở lại đây lâu lắm đấy."

 

"..."

 

Đối mặt với ba Thẩm, Thẩm Ngôn Lễ không đáp lại mà chỉ đáp lại đầy giễu cợt.

 

Mẹ Thẩm nhìn mặt con trai, nhẹ nhàng chọc vào Thịnh Tường, ra hiệu cho con dâu nhìn.

 

Sau đó, hai người phụ nữ ngầm hiểu ý nhìn nhau cùng “thưởng thức” sau đó cười ngặt nghẽo.

 

Mẹ Thẩm đập mạnh vào ba Thẩm: “Được rồi, ba mẹ chỉ ở có vài ngày thôi, con xem con lại khiến ông ấy không vui rồi kìa.”

 

Vừa nói, bà ấy vừa nhìn thẳng vào Thẩm Ngôn Lễ: "Đúng là con cái lớn rồi không thể giữ."

 

 

Giờ này không phải quá sớm cũng không quá muộn.

 

Mẹ Thẩm cũng nói muốn uống gì rồi vội vàng đuổi Thẩm Ngôn Lễ vào bếp lấy nước trái cây.

 

"Mẹ không muốn uống nước lạnh quá, Tường Tường cũng không nên uống nước đá. À, đúng rồi, ba con thì không cần, ông ấy không thích uống kiểu này."

 

“Con biết rồi.” Thẩm Ngôn Lễ uể oải đứng dậy khỏi ghế sofa và đi về phía nhà bếp.

 

Sau khi biết hai người vừa từ Kinh Hoài về Nam Hòe, mẹ Thẩm đã hỏi han cặn kẽ, đồng thời cũng hỏi thăm tình hình hiện tại của Lê Nghệ.

 

Lúc đó sự việc khẩn cấp, hai người vội vã đến bệnh viện trong đêm, không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác.

 

Sau khi nhận được tin tức coi như tốt, mẹ Thẩm nắm lấy tay Thịnh Tường, vỗ nhẹ.

 

"Như vậy là tốt rồi. Hai đứa bận rộn mấy ngày cũng không dễ dàng gì. Có mệt lắm không?"

 

Thịnh Tường lắc đầu: "Thật ra cũng không mệt lắm đâu ạ."

 

Sau khi trò chuyện thêm mấy chủ đề nữa, mẹ Thẩm tiết lộ mục đích chuyến đi Nam Hòe của bà ấy và ba Thẩm.

 

"Lúc trước hai bác luôn muốn đến thăm hai đứa, kết quả bị trì hoãn đến bây giờ. Lần này hai bác tới đây, thật ra cũng không có chuyện gì khác, mà là vì hôn lễ của hai đứa."

 

Việc chuẩn bị cho đám cưới rất phức tạp và không thể giải quyết chỉ bằng vài lời nói.

 

Ngoài việc chốt thời gian, địa điểm, cũng cần chuẩn bị sẵn danh sách tiệc.

 

Hơn nữa, nếu nghiên cứu sâu hơn những điều kiện hạn chế về thời gian và địa điểm thì sẽ bị phân ra nhiều mục nhỏ nữa.

 

Nhà họ Thẩm là gia tộc trăm năm, coi trọng rất nhiều quy tắc, chuyện của chi chính không thể có bất kỳ sơ suất nào.

 

Chưa kể lần này còn là đám cưới của người thừa kế.

 

"Các bước chung đều làm theo phong tục trước đó. Còn lại tùy theo sở thích hai đứa. Hai bác không định can thiệp vào."

 

Dù sao thì vẫn là thế hệ trẻ nên họ sẽ để chúng tự đưa ra quyết định vậy.

 

Mẹ Thẩm vừa nói vừa lấy ra một cuốn sách nhỏ: "Cuốn sách này được truyền lại từ tổ tiên. Trong đó có nhiều mẫu đám cưới khác nhau. Tường Tường, cháu thích cái nào nhất? Phong cách Trung Hoa và phương Tây, trong đây có hết."

 

"Váy cưới cũng có thể bắt đầu chọn trước rồi. Ngoài việc may mấy bộ đồ cao cấp, bác thấy có một số hãng đang tung ra những mẫu váy mới phiên bản giới hạn cũng rất đẹp."

 

Khi phụ nữ đề cập đến phương diện này của đám cưới, không cần chủ động cũng có thể tìm được chủ đề chung.

 

Thịnh Tường và mẹ Thẩm đã thảo luận vấn đề này một cách rất vui vẻ.

 

"Thế này có phải hơi nhiều rồi không ạ? Cháu cảm thấy các bước tổ chức hôn lễ khá rườm rà."

 

"Không nhiều, không nhiều. Cháu chưa có kinh nghiệm làm đám cưới nên không hiểu. Đây là một sự kiện lớn trong cuộc đời, Tường Tường, hai bác cháu mình chọn không quá chút nào đâu, váy cưới cũng có thể mặc thành nhiều bộ. Dáng cháu đẹp, không mặc nhiều chút mới là đáng tiếc đó. Sau đó khi cháu đi mừng rượu, cháu có thể mặc thứ gì đó nhẹ nhàng hơn, chẳng hạn như sườn xám Trung Quốc hoặc áo choàng Phượng hoàng này... "

 

Thẩm Ngôn Lễ đã lững thững đi ra từ nhà bếp, vòng ra phía sau Thịnh Tường.

 

Lúc này, thấy cô gái ngoan ngoãn nghe lời, anh hơi nhấc đôi chân dài lên, ngồi nghiêng người ở mép ghế sô pha, đưa tay nhéo vào đôi má thanh tú của cô.

 

Thịnh Tường lười để ý đến động tác trẻ con của anh, lập tức né tránh.

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ giống như không nhận ra, lại chọc thêm mấy cái nữa.

 

Thịnh Tường không phải là người duy nhất bị trêu chọc không ngừng, mẹ Thẩm cũng không thể thoát khỏi sự trêu đùa của ba Thẩm.

 

Mẹ Thẩm lúc này thật sự cảm thấy bọn họ chướng mắt, lập tức giơ tay đẩy bọn họ ra: "Bọn mẹ đang thương lượng, con và ba con có thể đi cách xa chút được không?"

 

Thẩm Ngôn Lễ và ba Thẩm bị ghét bỏ vô cớ: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.