Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 135: Chương 135



Chuyện Thẩm Dục Thành có bị Thẩm Ngôn Lễ chỉ trích nặng nề hay không thì hãy để sau này lại bàn tiếp.

 

Trong bữa cơm chiều trên bàn ăn ngày hôm đó, bầu không khí quả thật yên tĩnh đến lạ thường.

 

Ba Thẩm và mẹ Thẩm hiếm khi mới ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.

 

Trên chiếc bàn dài khổng lồ, Thẩm Ngôn Lễ và Thẩm Ngôn Khai ngồi đối diện với nhau, bầu không khí như đang bị đóng băng.

 

Trước đây, hai anh em nhà này thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với nhau thêm vài câu, nhưng hôm nay thì thật sự rất kỳ quái.

 

Thẩm Ngôn Lễ không chớp mắt mà vẫn nhìn chằm chằm sang phía này, sắc mặt lạnh lùng.

 

Nhưng chỉ cần ai liếc mắt một cái là có thể nhận ra lúc này anh đang bất lực đến mức nào.

 

Mẹ Thẩm nhìn Thịnh Tường đang ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ, nhẹ nhàng chọc mấy cái lên người cô, bà ấy thì thầm: "Tường Tường à, hai đứa nó bị làm sao vậy?"

 

Thịnh Tường nhìn qua nhìn lại giữa hai anh em: “…Thật ra cũng không có gì đâu ạ.”

 

Nói cách khác, đều là do hồi nãy Thẩm Dục Thành nhận nhầm người mà thôi.

 

Sau khi lên trên lầu, vẻ mặt Thẩm Ngôn Lễ vẫn bình tĩnh như vậy nhưng quai hàm lại nghiến chặt: "Thịnh Tường à, hôm nay em phải giải thích rõ ràng cho anh nghe. Cái gì gọi là 'cũng chỉ thế thôi'?"

 

Sau này nếu bên nhà cũ tổ chức liên hoan hoặc có việc, nhà bọn họ kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng gặp lại Thẩm Ngôn Khai cho xem.

 

Nếu sau này còn để tình huống nhận nhầm ba này xảy ra thêm lần nữa, Thẩm Ngôn Lễ không thể đảm bảo rằng mình sẽ không trách Thẩm Dục Thành.

 

Tuổi còn nhỏ như thế mà đã biết cách chọc giận người khác, đến lúc lớn lên thì sẽ thế nào nữa chứ.

 

Nghe thấy giọng điệu này của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường thấy khá vui mừng: "Ồ, chắc chắn thằng bé không có ý đó đâu. Một đứa trẻ như thế có thể có suy nghĩ xấu xa gì được?"

 

“Em có chắc là thằng bé không nghĩ như vậy không?”

 

Thẩm Ngôn Lễ dừng lại một chút, sau đó hơi nheo mắt lại: "Thịnh Tường à, bỗng nhiên anh phát hiện ra một chuyện."

 

Lúc này Thịnh Tường vẫn đang đứng bên mép giường nhặt quần áo của bọn trẻ lên để gấp gọn lại, động tác cẩn thận từ tốn.

 

Cô không nhìn anh, thậm chí còn trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên: "... Hả?"

 

Thẩm Ngôn Lễ tiến về phía trước vài bước: “Em đã quên những gì anh bảo em hứa với anh trước đây rồi à?”

 

“Em đã hứa với anh điều gì nhỉ.”

 

Cô gái cẩn thận gấp gọn chỗ quần áo kìa rồi ôm hết vào lòng, chuẩn bị mang vào phòng của lũ trẻ.

 

Thẩm Ngôn Lễ hơi duỗi cánh tay dài ra, lập tức ngăn cô lại. Anh hành động một cách thuần thục, nhanh chóng siết chặt eo cô: "Em đã từng hứa với anh rằng dù cho sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn được em ưu tiên."

 

Anh vừa nói vừa dán sát lại gần, hơi thở ấm áp phủ lên cần cổ trắng muốt như tuyết của cô, không nhịn được mà khẽ cắn nhẹ mấy cái: “Kết quả thì sao, bây giờ anh lại là người đứng cuối cùng.”

 

Thịnh Tường thấy hơi ngứa ngáy vì bị lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Ngôn Lễ trêu đùa, cô vỗ nhẹ vào mặt anh một cái: "Anh nói hơi quá rồi, sao lại đứng cuối được chứ?"

 

Rõ ràng cô luôn đặt anh lên trên trong tất cả mọi việc mà.

 

Hơn nữa, với cái tính nết cậu ấm ương ngạnh kia của Thẩm Ngôn Lễ, nếu có chuyện gì đó thực sự không phù hợp với mong đợi của anh thì anh đã âm thầm lên kế hoạch để thu lợi về cho mình từ lâu rồi mới phải.

 

Làm gì có chuyện anh hành xử giống như bây giờ, ngăn cô lại tố khổ chứ?

 

Thịnh Tường thấy quá khó hiểu nên cô vẫn quyết định đi đến phòng của đám trẻ.

 

Hôm nay, hai đứa bé được thím Châu chăm sóc nên đã sớm ngủ say trong phòng trẻ em, đây cũng là đề nghị của mẹ Thẩm.

 

Mẹ Thẩm là người từng trải nên có kinh nghiệm, bà ấy cũng biết việc chăm sóc con cái mỗi ngày mệt mỏi và vất vả như thế nào. Vậy nên, dù cô có yêu con mình đến đâu thì thỉnh thoảng vẫn nên thả lỏng bản thân một chút, dành thời gian cho thế giới riêng của hai người họ.

 

Cô biết bà ấy làm vậy là vì muốn tốt cho mình, nên Thịnh Tường đã đồng ý ngay.

 

Thật ra trước đây khi cô và Thẩm Ngôn Lễ còn thường xuyên ở cùng nhau, thím Châu đã đi từ nhà cũ đến trang viên Nam Hòe từ sớm để chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai đứa trẻ.

 

Nếu anh nói mình không thể sống thiếu cô thì rõ ràng là Thẩm Ngôn Lễ còn dành nhiều thời gian ở chung với cô hơn cả hai đứa nhỏ.

 

Khi cô quay lại phòng, Thẩm Ngôn Lễ đã tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ từ lâu.

 

Đây là chuyện cực kỳ hiếm có, hiếm khi thấy cảnh cậu Thẩm lên giường nằm trước mà không thèm đợi cô.

 

Hai mắt Thịnh Tường liếc nhìn về phía đằng kia, sau đó cô từ từ đi tới rồi cúi người quan sát anh.

 

“Tóc anh còn chưa khô mà, sao anh không sấy tóc đi đã?”

 

Thẩm Ngôn Lễ không hé răng nói nửa lời.

 

“Anh định để mặc đấy rồi cứ thế mà đi ngủ à?”

 

Thẩm Ngôn Lễ vẫn giữ im lặng.

 

Thịnh Tường nhẹ nhàng kéo chăn qua cho anh, cong môi cười vui vẻ.

 

Cô đứng thẳng người dậy, đang định rời đi luôn.

 

Kết quả là cô còn chưa kịp làm gì thì cánh tay mảnh khảnh của cô đã bị người kia nắm gọn trong tay.

 

 Thẩm Ngôn Lễ kéo dài âm cuối: "Em đi đâu vậy?"

 

“Cậu chủ Thẩm không giả vờ ngủ nữa sao?” Thịnh Tường nhìn anh, dùng tay còn lại vỗ lên người anh: “Em đi lấy máy sấy tóc qua đây để sấy khô tóc cho anh đó.”

 

Hành động của Thẩm Ngôn Lễ bị lộ tẩy những anh vẫn không có phản ứng nào, anh dùng sức nắm chặt tay cô thêm lúc nữa rồi mới chịu thả tay ra.

 

Thịnh Tường tựa nửa người vào đầu giường rồi từ từ sấy tóc cho anh, đầu ngón tay mảnh khảnh của cô gái lướt qua mái tóc anh.

 

Ngọn đèn mờ ảo trước giường ngủ phủ lên cả hai người, cô nhìn xuống người Thẩm Ngôn Lễ đang nằm gối đầu trên đùi mình.

 

Một nửa khuôn mặt của anh vẫn chìm trong bóng tối, trông vừa kiêu ngạo vừa điển trai.

 

Từng đường nét trên gương mặt anh dần tương phản rõ rệt bởi ánh sáng tán xạ.

 

Thịnh Tường vuốt ve hàng lông mày cao ngạo của anh, nói khẽ: "Anh cứ so đo với mấy đứa nhỏ làm gì? Bây giờ hai đứa nó mới biết gọi ba gọi mẹ thôi mà, thậm chí còn không thể nói năng tròn vành rõ chữ nữa kìa."

 

"Nói chưa sõi mà đã chọc người ta tức chết rồi. Sau này có khi nó còn dám nhận chú làm ba luôn ấy chứ."

 

"..."

 

Rõ ràng là động tác trên tay Thịnh Tường hơi khựng lại.

 

Lại còn “nhận chú làm cha” nữa chứ, đúng là đã khiến Thẩm Ngôn Lễ phải tốn nhiều công sức mới nghĩ ra được mấy chữ này đây mà.

 

Cô nghĩ một hồi, cũng không biết cô chợt nghĩ đến cái gì mà chậm rãi nói: “Vậy mới hồi nãy anh muốn đánh Tiểu Chi Ma, em cũng không cản anh lại mà.”

 

"Thế mà đã gọi là đánh sao? Lần này là do thằng bé gặp may đó. Nếu còn bị anh phát hiện ra thêm lần nữa thì chuyện sẽ không như vậy đâu."

 

Thịnh Tường mỉm cười, cũng không định phản bác lại lời anh nói.

 

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Em đi sấy tóc cái đã. Cũng muộn lắm rồi, mình nên đi ngủ thôi.”

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại dùng tay trái tóm lấy cô, nhanh chóng dồn lực lật người lại rồi đè cô xuống nệm giường một cách gọn gàng.

 

Anh nheo mắt nhìn cô: “Giờ cũng muộn lắm rồi, nhưng có một số việc nếu có thể làm luôn bây giờ thì sẽ tuyệt hơn nhiều.”

 

Thẩm Ngôn Lễ vừa nói dứt lời là vội vàng đoạt đi cái máy sấy tóc trên tay cô, đặt luôn lên trên chiếc tủ thấp kê cạnh đầu giường.

 

Một tiếng động trong trẻo đột ngột vang lên, dường như có vài cái công tắc nào đó đã bị hỏng.

 

Thẩm Ngôn Lễ kéo hai bên dây quai từ chiếc váy ngủ của cô ra, dây áo trượt qua hai bên bả vai, nước da bóng loáng ngay lập tức lộ ra trước mắt anh.

 

Anh mới cởi váy áo được nửa đường, vạt váy mềm bay bổng xoã tung ra rồi xếp chồng lên nhau, phồng lên quanh người cô.

 

Cơ bắp rắn rỏi gọn gàng trên tay Thẩm Ngôn Lễ tiến lại gần, anh áp lòng bàn tay xuống vui vẻ trầm mê.

 

Một tay anh bao bọc nơi đẫy đà kia rồi ép chúng lại với nhau, anh cúi đầu xuống cẩn thận liếm mút.

 

Cả người cô như thể đang bị mắc kẹt trong những đám mây mềm mại bồng bềnh, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ trên cơ thể cô nhanh chóng len lỏi khắp mọi nơi.

 

Thịnh Tường ôm lấy anh, vòng tay qua cổ anh rồi dừng lại ngay sau gáy. Sau đó mấy đầu ngón tay của cô còn tranh thủ cơ hội đi khám phá mái tóc mềm mới sấy khô của anh.

 

Sờ vào tay có cảm giác hơi thô ráp, mang theo cảm giác khô ráo tự nhiên.

 

Trong quá trình đó, đầu anh bị cô chà xát mạnh tay quá nên anh đã vội vàng giữ tay cô lại…

 

Thịnh Tường rít lên: "... Anh nhẹ tay chút đi."

 

“Không nhẹ được đâu.” Thẩm Ngôn Lễ nhổm người lên trên cắn nhẹ vào gò má thanh tú, non mềm của cô gái, xấu tính chọc vào làn da cô: “Anh vẫn phải quán triệt lại lần nữa, nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình. Ngoài ra, anh còn muốn chắc chắn rằng em nhận thức được, ai mới là người xứng đáng được ưu tiên.”

 

Động tác bí ẩn không thèm kiềm chế dưới lớp đệm giường mềm mại, mùi hương nồng cháy bị khoá lại trong chăn rồi từ từ lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách.

 

Lúc mới bắt đầu, Thẩm Ngôn Lễ nhanh tay lấy ra cả một chiếc hộp từ chiếc tủ đầu giường đặt cạnh giường ngủ.

 

Anh nghiêm chỉnh thực hiện từng bước một, nhưng Thịnh Tường lại bị anh giày vò đến mức chỉ có thể khẽ ngâm nga vài tiếng thở dốc.

 

Thẩm Ngôn Lễ quyết tâm muốn chứng tỏ bản thân.

 

Hai chân cô gái bị kéo lên, lúc làm tới giữa chừng thì cô bắt đầu lắc đầu điên cuồng, thậm chí còn định giơ tay lên đánh anh.

 

Thẩm Ngôn Lễ không chỉ thành thạo hơn người trong một số kỹ thuật phòng the nhất định, hơn nữa sau khi cô sinh con xong lại càng dễ thèm khát hơn. Anh mới chỉ trêu chọc bên trong cô vài lần thôi cơ thể cô đã trở nên nhạy cảm đến vậy rồi.

 

Nhìn thấy cô gợi cảm đến vậy, Thẩm Ngôn Lễ lại càng thấy phấn khích hơn.

 

Hai bên dây dưa không dứt mãi một hồi lâu, cuối cùng còn làm hỏng luôn cả tấm ga trải giường.

 

Anh cười khổ, bờ môi cong lên từ từ cúi xuống tiến lại gần cô, mặt mày sáng láng tươi vui: “Vợ ơi, em có thích không?”

 

Cô thích được ở riêng với anh.

 

Nhưng thế này thì lại thích hơn...

 

Thịnh Tường dùng hết chút sức còn lại trong người để trừng mắt nhìn anh, sau đó còn giơ chân lên đạp cho anh một phát. Thẩm Ngôn Lễ để mặc cô bày trò nhưng anh vẫn bất động như núi.

 

Anh cũng không dừng lại mà còn tranh thủ lấy thêm một món đồ chơi mới ra. Sau đó anh nắm tay cô đưa lên môi mình, dịu dàng in lên từng cái dấu ấn một.

 

“Nếu em không nói ra thì anh sẽ cho rằng em rất thích chuyện này đấy.”

 

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.