Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 66: Chương 66



Mặc dù phòng thí nghiệm cũng khá trống trải rộng rãi nhưng những chiếc ghế dài trên hành lang lại nằm đối diện nhau, thế nên dù không để ý thì mọi người cũng sẽ nghe được tiếng nói chuyện của người khác.

 

Tuy rằng Thẩm Ngôn Lễ đã hạ âm điệu xuống thấp rồi nhưng những lời anh nói vẫn lọt hết vào tai đám người đối diện không sót một từ.

 

Từng chữ từng câu.

 

"..."

 

Hôn với khóc gì ở đây thế?

 

Khoan nhắc đến cái này, giọng điệu của cậu như vậy là sao hả?!

 

Nghe cứ như muốn nuốt sống Thịnh Tường vậy.

 

Được cái mọi người trong phòng thí nghiệm cũng rất ăn ý với nhau, sau khi hoàn hồn thì đồng loạt quay mặt đi chỗ khác giả vờ như vừa rồi mình chẳng nghe thấy gì cả.

 

Thịnh Tường là người đầu tiên phát hiện ra mọi người bỗng im lặng một cách đáng ngờ.

 

"Lo ăn cơm của anh đi..."

 

Thịnh Tường nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi cuối cùng chỉ phun ra được câu này.

 

Trông Thẩm Ngôn Lễ chẳng có vẻ gì là bị dọa sợ. Anh liếc cô một cái: "Nhưng chẳng phải em dọn hết hộp cơm rồi à?"

 

"..."

 

 

Sau khi làm xong việc ngày hôm đó thì vừa đến thứ sáu. Hiếm khi Thẩm Ngôn Lễ có thời gian rảnh rỗi.

 

Thịnh Tường dọn dẹp qua qua một chút, lại báo với Lê Nghệ mình muốn ra ngoài chơi rồi đi theo anh ra ngoài.

 

Trên thực tế thì căn trọ ngoài trường của Thẩm Ngôn Lễ đã trở thành căn cứ bí mật của hai người từ lâu.

 

Thường ngày nếu lười ra ngoài chơi, hai người bọn họ sẽ làm ổ trong này xem phim, xong lại ôm nhau nằm luôn trên sô pha đánh một giấc.

 

Hôm nay cũng thế, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường cùng vùi mình trên tấm thảm được trải dưới sô pha. Hiện tại đã vào thu rồi, anh sợ cô bị lạnh nên đã bật máy sưởi lên làm bầu không khí ấm áp.

 

Thịnh Tường ngồi trong căn phòng đầy hơi ấm một hồi lại mơ màng buồn ngủ. Không lâu sau đó, cô cảm nhận được chiếc áo bằng lông dê của mình bị đẩy sang hai bên, tiếp theo có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt phủ lên.

 

Cảm nhận được hành động liếm mút của Thẩm Ngôn Lễ, cô hơi cụp mắt xuống, tay đặt hờ lên gáy anh.

 

Hai người không nói gì, bầu không khí chợt chìm vào yên lặng.

 

Thẩm Ngôn Lễ được voi đòi tiên, cứ lấn lướt không ngừng sau đó thẳng tay đẩy cô ngã xuống thảm luôn.

 

Dưới ánh đèn, mái tóc đen mượt của cô gái xoã tung, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt mờ sương như mây mù Giang Nam, trong veo như nước suối trong khe núi.

 

Thẩm Ngôn Lễ kéo áo cô xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn. Chỉ bằng một động tác, anh dễ dàng khống chế được hai cánh tay mảnh khảnh của Thịnh Tường.

 

Anh chống một tay xuống sàn nhà rồi cúi người xuống, nụ hôn tiếp tục lướt theo đường cong bả vai trắng như tuyết xuống bên dưới.

 

Thỉnh thoảng anh mút mạnh quá, Thịnh Tường sẽ kêu khẽ cự lại.

 

Nhưng những lúc như thế Thẩm Ngôn Lễ cũng chỉ cười cười thôi chứ động tác thì vẫn mạnh mẽ như cũ.

 

Bầu không khí trong phòng không ngừng nóng lên, mỗi mét vuông đều hừng hực như lò lửa đang cháy, mãi đến khi hơi nóng đạt đến đỉnh điểm, hơi nước lượn lờ mới bốc lên.

 

Cuối cùng, sau nụ hôn kết thúc nồng cháy của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường vừa mới hoàn hồn đã lại bị bế lên sô pha.

 

Hai người nằm đè lên nhau, thỉnh thoảng lại hôn hít mút mát.

 

Màn hình chiếu trong phòng khách cách đó không xa vẫn còn đang chiếu nốt đoạn cuối bộ phim. Bài hát tiếng Pháp cực kỳ lãng mạn và dịu dàng khiến người ta lưu luyến.

 

Chẳng qua cảm xúc của Thẩm Ngôn Lễ lại đi ngược lại sự dịu dàng đó, anh càng hôn càng không dừng lại được.

 

Mãi đến khi những chuyển động cơ thể vốn quen thuộc đã lâu lại ập tới lần nữa, Thịnh Tường mới không ngừng thở dốc, hai cánh tay khoác hờ lên vai Thẩm Ngôn Lễ.

 

Thật ra thì trước đây mỗi lần làm trạng thái của cô cũng như thế này.

 

Ý chí của Thẩm Ngôn Lễ cực kỳ ngoan cường, lúc buông ra thì rất điên cuồng nhưng đến lúc phải kiềm chế, anh vẫn có thể nhịn được.

 

Nhưng nói cho cùng thì vẫn là cô bị quyến rũ giúp đỡ anh.

 

Có lẽ lúc này tâm trạng của hai người đã khác, hoàn cảnh xung quanh cũng khác đi nên mới thôi thúc một số việc khác phát sinh.

 

Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi đầu xuống, tóc mái cũng rũ theo loà xoà trước trán.

 

Anh cứ nhìn cô như vậy, khát khao hằn rõ trong mắt.

 

Thấy Thịnh Tường không ngăn lại nhưng cũng không chủ động, Thẩm Ngôn Lễ dứt khoát kề sát tai cô, hơi thở rất nặng nề: "Bên ngoài nhé?"

 

"..."

 

Tai Thịnh Tường đỏ bừng lên.

 

Cô nhẹ nhàng nhéo dái tai anh một cái, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt như chứa cả lửa của người đàn ông phía trên.

 

Một hồi lâu sau, ngay cả Thịnh Tường cũng không biết rốt cuộc mình có gật đầu hay không nữa.

 

Cô có cảm giác như mình đang đi trong lớp sương mù.

 

Thẩm Ngôn Lễ cứ không ngừng tới gần lôi kéo cô.

 

Con diều bị gió nâng lên nhưng sợi dây thì vẫn còn. Trong khoảnh khắc bay vút lên cao, nó bị sợi dây kéo chững lại.

 

Thịnh Tường cũng theo sát đó mà giật nảy mình.

 

 

Buổi tối, lúc chuẩn bị rời nhà trọ của Thẩm Ngôn Lễ để trở về sân sau, Thịnh Tường định đi một mình nhưng không ngờ Thẩm Ngôn Lễ lại kì kèo không muốn.

 

Anh cứ khăng khăng muốn lái xe đưa cô về.

 

Hai nhà chỉ cách nhau có một đoạn ngắn chừng mấy bước chân thôi mà cố tình Thẩm Ngôn Lễ vẫn muốn đưa cô về.

 

"Giờ trễ rồi, mình em đi ra ngoài không an toàn." Lý do anh đưa ra nghe rất có lý.

 

Còn Thịnh Tường thì lại không nghĩ nhiều như vậy: "Gần nhau vậy mà sao không an toàn được? Xung quanh toàn học sinh chứ có ai nữa đâu."

 

Cô dừng lại chốc lát rồi âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng, Thẩm Ngôn Lễ mới là nhân tố không an toàn đấy.

 

Nhưng dù sao thì hành động này của anh cũng xuất phát từ sự quan tâm nên Thịnh Tường không thoát nổi, từ chối thì không được nên lúc lên xe cô dứt khoát coi như anh không tồn tại luôn.

 

Lúc chuẩn bị xuống xe, cô bị người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh túm mặt kéo lại gần.

 

"Thịnh Tường." Thẩm Ngôn Lễ gọi tên cô, nhìn ra cô đang cố gắng làm lơ nên anh không đề cập đến chuyện trước đó mà chỉ nói: "Về nhà rồi phải nhớ đến anh đấy nhé."

 

"..."

 

Cô nhớ kiểu gì bây giờ?

 

Mà hình như Thẩm Ngôn Lễ nói một lời thành sấm luôn thì phải. Vì câu này của anh mà sau khi về đến nhà, những cảnh tượng diễn ra trên sô pha nhà trọ hôm nay cứ như video quay chậm phát đi phát lại trong đầu cô.

 

Thịnh Tường nằm trên giường phòng mình không khỏi siết chặt chăn, trở qua trở lại mãi không ngủ được.

 

Cô đang nghĩ trong đầu là anh va chạm rất mạnh, cũng rất hung hăng.

 

Nói một cách nghiêm túc thì thật ra cô cảm thấy hơi khó chịu, chỉ là chưa đến mức không thể chịu đựng nổi, trái lại vẫn nếm được cảm giác vui sướng.

 

Mặc dù không bắn vào trong nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được xúc cảm và nhiệt độ cơ thể của nhau. Thịnh Tường chỉ nhớ lại thôi mà đầu đã sắp bốc khói rồi.

 

Mà Thẩm Ngôn Lễ thì lại rất sung sức, sau này thời gian bọn họ làm cũng càng lúc càng lâu.

 

Thịnh Tường nghĩ xong lại thở dài. Cô nhớ lại vừa rồi lúc đi tắm cô có thử dùng tay thăm dò rồi cúi xuống nhìn thử.

 

"..."

 

Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.

 

Nhưng có lẽ vì đây là sự thân mật giữa hai người yêu nhau nên Thịnh Tường cũng không cảm thấy có gì không ổn.

 

Dưới những mong đợi thầm kín, cô có cảm giác như có một dòng nước chảy nhỏ giọt trong lòng mình mà cô không biết diễn tả như thế nào.

 

Hơn nữa cô cũng học được một điều từ Thẩm Ngôn Lễ. Hoá ra ngoài thực chiến ra thì còn rất nhiều cách thể hiện tình cảm trong tình yêu.

 

Nghĩ đến đây, điện thoại di động của Thịnh Tường đột nhiên rung lên hai cái.

 

Không cần nhìn cô cũng biết là ai rồi.

 

Hoặc cũng có thể nói là không cần nhìn cô cũng biết nội dung thông báo mới là gì rồi.

 

Đây là một lời khẳng định luôn.

 

Thịnh Tường tự cho phép bản thân sắm vai nhân vật "đã chìm vào giấc ngủ" nên dứt khoát trùm chăn ngủ luôn.

 

Hiện tại cô càng lúc càng thành thạo trong việc đối phó với Thẩm Ngôn Lễ.

 

Giống như bây giờ vậy, cô đi ngủ không thèm đọc tin nhắn nhưng dáng vẻ vẫn kiểu cây ngay không sợ chết đứng.

 

 

Bánh xe thời gian cứ quay mãi không ngừng.

 

Không lâu sau đó đã tới ngày kỷ niệm dành cho các sinh viên năm bốn.

 

Trong lúc vô tình, ngay cả Thịnh Tường cũng chợt cảm thấy năm tháng như hạt cát chảy qua kẽ ngón tay, thấy được nhưng không thể ngăn nó chảy được.

 

Công việc làm ăn buôn bán của Tiệm thêu nhỏ vẫn tốt như thường. Khi tiệm cần giúp đỡ, Thịnh Tường cũng có thể tham gia, cô biết làm sao để tiết kiệm thời gian nhiều nhất có thể.

 

Đã gần tới mùa tốt nghiệp, năm bốn đại học còn chưa bắt đầu mà Thịnh Tường đã cảm thấy mình bận rộn rồi.

 

Nhưng nhìn lại quá khứ thì sự bận rộn này cũng là chuyện đương nhiên.

 

Từ khi vào đại học đến giờ, năm nào học kỳ nào Thịnh Tường cũng nhận được học bổng dành cho sinh viên siêng năng học tập. Cô cũng giành được các giải thưởng đặc biệt cấp quốc gia nhiều năm liên tục, chưa rớt lần nào, có thể nói là một tấm gương chăm chỉ điển hình.

 

Thịnh Tường đã rất ngạc nhiên khi bí thư gọi cô lên phòng làm việc lần nữa.

 

Thật ra thì từ rất lâu trước đây, sau khi bàn giao nhiệm vụ đến giờ cô không còn tiếp xúc nhiều với thư ký nữa.

 

Thứ nhất là vì Thịnh Tường học song ngành nên rất bận rộn. Thứ hai là vì bí thư cũng phải nâng đỡ tân sinh viên khoá sau nên công việc bề bộn, tất nhiên không rảnh tám chuyện với cô.

 

Chẳng qua thỉnh thoảng khi tình cờ gặp nhau trong trường, hai người vẫn chào hỏi nhau, sau đó tiện thể hỏi thăm người còn lại về công việc hiện tại vậy thôi.

 

Lần này được gọi lên, Thịnh Tường tưởng mình được giao cho phụ trách một cuộc khảo sát nào đó trong lớp về tình hình sinh viên trước khi tốt nghiệp đại học. Ai ngờ sau khi gặp cô, bí thư lại chẳng nói gì mà chỉ cười cười.

 

Ông ấy bưng tách trà lên, đôi mắt khuất sau tròng kính mờ mờ: "Thịnh Tường, lâu rồi không gặp em. Em ngồi đi."

 

Thịnh Tường gật đầu, sau khi ngồi xuống lại được bí thư già hỏi han lung tung này kia, tất cả đều là những chuyện vặt vãnh.

 

Một lát sau ông ấy mới mở nắp tách trà ra rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Em có kế hoạch gì cho việc phát triển sau này chưa?"

 

Thịnh Tường hết trố mắt rồi lại chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng đã lại nghe bí thư nói: "Em không cần phải sốt ruột, tôi chỉ hỏi vậy thôi."

 

Cô gật đầu sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

"Nếu nói về kế hoạch thì đại khái là sau khi tốt nghiệp, em sẽ tranh thủ phát huy đến ưu điểm trong ngành này của mình đến trình độ cao nhất."

 

Nghe vậy, bí thư già cười "ha hả" mấy tiếng nghe rất hiền hoà: "Chuyện này thì bây giờ em đã làm được rồi mà."

 

Chưa kể những điều kiện không thể thay đổi như ngoại hình và dáng người, dưới sự bồi dưỡng của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, có thể nói rằng hiện tại Thịnh Tường chẳng khác gì bông hoa đã hoàn toàn nở rộ.

 

Dù thế nào thì cũng có thể khẳng định một điều là tương lai sau này của cô không thể kém cỏi được.

 

Miễn là không từ bỏ giữa chừng, nếu không những người biết cố gắng làm việc chăm chỉ và thành công khi còn trẻ sẽ là những người đầu tiên bước được lên đường tắt dẫn đến cuộc sống mà bọn họ mong muốn.

 

Bí thư khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, cuối cùng cũng nhắc đến việc chính: "Lần này tôi gọi em đến đây không phải vì cái gì khác, em đọc tập tài liệu này đi đã."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.