Máy bay xuyên qua những đám mây, phía chân trời ánh lên viền vàng giống như hào quang chói lọi.
Ánh sáng gay gắt chiếu thẳng vào trong khoang máy bay, tạo nên một thế giới tươi sáng hơn.
Thịnh Tường ngồi gần cửa sổ, tay hơi chống lên má, ánh mắt vẫn dõi theo khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô vừa mới xem xong một bộ phim trên máy bay, cơn buồn ngủ chợt ập tới.
Mặc dù cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng có lẽ vì đích đến của chuyến đi này giống như điểm cuối và vì ngồi yên đợi hạ cánh nên trái tim cô như đắm chìm xuống nước, thăng trầm không cố định.
Thỉnh thoảng có những tiếng trò chuyện trong khoang máy bay, nhưng phần lớn vẫn là sự yên lặng.
Thịnh Tường cứ lần lữa không muốn ngủ, bên cạnh cô là người phụ nữ trung niên người Pháp và con của bà ấy.
Hình như đây là lần đầu cô bé đi máy bay, trước khi máy bay cất cánh còn bồn chồn đứng ngồi không yên, cứ nhúc nhích quay đi quay lại mãi.
Dọc đường chỉ nghe tiếng người mẹ dỗ dành con bằng những lời nhẹ nhàng, trầm ngâm ngân nga một bài hát.
Một lát sau khi đã chơi mệt, cô bé gối đầu lên vai mẹ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Lúc đó, Thịnh Tường cảm nhận được ống tay áo của mình hơi giật một chút.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của người mẹ đó.
Người phụ nữ ấy nói tiếng Trung khá bập bẹ, nói với giọng điệu áy náy rằng con gái bà ấy đang ngủ, không biết Thịnh Tường có thể kéo tấm rèm che nắng xuống được không.
Thịnh Tường phản ứng lại ngay rồi từ từ kéo xuống.
Khu vực xung quanh chìm vào bóng tối, Thịnh Tường hơi nhắm mắt lại, nheo mắt một lúc.
Tiếng vo ve của những chiếc cánh bay ngang qua, thỉnh thoảng có tiếng người đi lại sột soạt, xen lẫn với những câu hỏi thăm thỉnh thoảng của cơ trưởng và tiếp viên.
Sau khi máy bay di chuyển êm ái được một lúc thì đột nhiên rung chuyển lên xuống.
Mọi người như bị đánh thức, sau tiếng hít thở là những tiếng nói chuyện mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.
Nhưng cảm giác chấn động nhỏ như vậy không phải là chỉ mỗi lúc ấy. Sau đó, khoang máy bay tiếp tục rung chuyển, cabin trở nên ồn ào, sự yên tĩnh trước đó bị phá vỡ gần như ngay lập tức.
Chỉ trong chốc lát, những người xung quanh không nhịn được nữa mà bắt đầu nói chuyện với nhau.
Mọi người đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.
Có người còn nhấn chuông gọi tiếp viên tới để hỏi thăm tình hình.
Khác với người lớn, nhận thức của trẻ em đến muộn hơn nhưng đột ngột hơn.
Cô bé vốn đang ngủ say lúc trước bỗng tỉnh dậy, cất tiếng òa khóc.
Có lẽ là vì sợ hãi nên sau khi trải qua cú lắc mạnh chấn động thì cô bé ấy gần như bật khóc.
Người mẹ ngồi cạnh Thịnh Tường lại tiếp tục dỗ dành, song chỉ nhận lại được tiếng khóc ngày càng to, ngày càng chói tai hơn.
Mọi người xung quanh đều nghe thấy và cùng nhìn về hướng bên này.
Khi cô bé nhận thấy cô chú xung quanh đang nhìn mình chăm chú thì bắt đầu vung tay đá chân, lặp đi lặp lại câu tiếng Pháp: “Mẹ ơi con sợ! Mẹ ơi con sợ lắm!”
Cô bé nói xong bèn tháo dây an toàn bằng đôi tay nhỏ bé của mình, định rời khỏi chiếc gông cùm xiềng xích như này.
Thịnh Tường nhanh chóng quay người sang, cô cúi người rồi đặt tay lên lưng cô bé.
Thịnh Tường chậm rãi cất lời, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu bé yêu, máy bay gặp nhiễu loạn thì thường xuyên sẽ xảy ra hiện tượng như vậy. Cháu không phải sợ, cháu nhìn đi, mọi người vẫn đang ngồi yên ở chỗ của mình, giờ mà mình chạy lung tung là sẽ khiến chú cơ trưởng áp lực lắm.”
Người mẹ vốn đang mải dỗ con, nghe cô mở miệng thì bỗng sửng sốt.
Cô gái nói tiếng Pháp với chất giọng trong trẻo đầy dịu dàng, âm cuối còn mang chút lưu luyến. Cả câu nói rất trôi chảy.
Cô bé kia nhìn người trước mặt đến gần mình, đôi mắt đẫm lệ hơi ngừng khóc.
Chị gái trẻ trung xinh đẹp gần gũi, trên người còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Không giống các cô chú khác, chị gái nhìn cô bé bằng ánh mắt rất trong trẻo dịu dàng, giọng nói êm tai mang cảm giác bình yên đến khó tả.
Nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.
Cô bé nức nở nghẹn ngào mấy lần, tiếng khóc dần nhỏ đi.
Tuy thế nhưng vẫn còn khá thút thít, chắc bị dọa sợ quá nên trên mi mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa kịp khô.
Sau đó, âm thanh vang lên trong khoang máy bay là một thông báo được phát bằng tiếng Trung và tiếng Pháp.
Nói chung là có luồng không khí mạnh phía trước, đây không phải là vấn đề lớn nhưng xin hành khách cố gắng chịu đựng, bình tĩnh đừng hoảng hốt.
Các hành khách ngồi trong khoang máy bay nghe được thông báo này xong thì lại nhanh chóng rời sự chú ý đi chỗ khác.
Tiếp viên nhận thấy bên này có động tĩnh và muốn tới nhưng người mẹ kia xua tay từ chối, tỏ ý không có gì nghiêm trọng.
Thấy con gái đã ổn hơn, người mẹ quay đầu lại rồi nhìn Thịnh Tường với ánh mắt cảm kích, sau khi cảm ơn lại nói tiếp: “Hóa ra cô cũng nói tiếng Pháp à.”
Thịnh Tường đáp lời, khẽ vẫy tay cười nói: “Ừm, tôi có biết một chút.”
“Không không, còn giỏi hơn những người ngoại quốc mà tôi gặp nhiều.” Người mẹ giơ ngón tay cái với cô: “Không phải một chút đâu, cô nói tốt lắm đấy.”
Hai người tiếp tục trò chuyện thêm đôi câu, Thịnh Tường cũng lịch sự đáp lại khi được hỏi.
Người phụ nữ nghe thấy thì cũng hơi ngơ ngác, song có phần hiểu ra, cô gái trước mặt là nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Đại học Hàng không vũ trụ quốc lập Pháp.
“Nhưng mà lần này cô về để thăm người nhà một à?”
“Thăm người nhà?” Gương mặt trắng sứ của Thịnh Tường hơi cong lên sau khi nghe xong: “Cứ coi như thế đi.”
Sau đó cô khẽ bật cười: “Nhưng mà không phải lần này.”
Sau này là mãi mãi rồi.
…
Dù xảy ra một chút sự cố nhỏ trong chuyến bay nhưng mọi thứ vẫn tương đối an toàn.
Chẳng bao lâu, chuyến bay đã đến đúng giờ và máy bay ổn định hạ cánh xuống thành phố Nam Hòe.
Sau khi hạ cánh, Thịnh Tường đổi thẻ và tắt chế độ máy bay, tin tức gần như ập vào như vũ bão.
Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết hỏi cô đã đến nơi an toàn chưa, khi nào đến thì nhớ nhắn lại.
Ứng Đào hào hứng hỏi cô mấy giờ xuống máy bay, chắc là định gọi video trò chuyện rồi.
Ngoài ra, còn có cả Tiêu Tự, Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn đều có lời chào.
Thịnh Tường trả lời từng người một, ánh mắt của cô cuối cùng cũng dừng lại ở khung trò chuyện phía trên.
Nội dung vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối, chưa có thêm tin nhắn mới.
Gần đây anh thật sự rất bận, có vẻ là không tới được. Nghe nói mấy bữa nay anh phải đến Kinh Hoài nên tạm thời không ở Nam Hòe.
Thịnh Tường hoàn toàn không khó chịu, cũng không bắt anh tới đón. Sau khi xuống xe đưa đón, cô đi đến quầy sân bay chuẩn bị làm thủ tục ký gửi hành lý tiếp theo.
Thịnh Tường có có nhiều đồ đến mức không thể mang hết trong một lần, lại có việc phải làm sau nên cô quyết định trả tiền cho dịch vụ chuyển phát nhanh toàn thành phố và nhờ nhân viên của sân bay phụ trách giao hàng đến tận nhà.
Đến khi ra khỏi sân bay, cánh cửa xoay cuốn vào làn sóng không khí.
Lúc này Thịnh Tường mới có cảm giác về Trung Quốc thật sự.
Sảnh sân bay sáng loáng, người qua người lại dồn dập.
Có một ngọn đèn treo trên trần nhà cao, độ sáng có độ bão hòa cao chiếu thẳng xuống, chiếu thẳng vào người cô.
Đối mặt với cảnh tượng này, Thịnh Tường ngước mắt lên và nhìn thấy màn hình ba chiều xung quanh mình.
Mang theo mọi hướng, những bức tranh đầy màu sắc không ngừng lăn tăn phản chiếu trên mặt đất mịn màng, chiếu sáng tất cả mọi người đang vội vã.
Trong nơi người qua kẻ lại thế này, Thịnh Tường lại đứng yên một chỗ.
Ngoài quảng cáo, màn hình lớn còn hiển thị một số tin tức xã hội và tin tức tài chính.
Trước mắt là tin tức liên quan tới tập đoàn Thẩm thị.
Thẩm thị là gia tộc lâu đời có truyền thừa hàng trăm năm và tham gia vào nhiều ngành công nghiệp khác nhau. “Giải trí Nhất Thiên” là công ty hàng đầu trong ngành giải trí trong nước, trong khi "Hoa An Đình Thành" là chuỗi khách sạn nổi tiếng trên toàn quốc, phân bố ở cả ngoài biển khơi.
Ba năm trước, thế hệ tiếp theo của gia tộc nhà họ Thẩm đã tiếp quản và nắm quyền Thẩm thị, đồng thời tuyên bố công ty sẽ thành lập hãng hàng không của riêng mình.
Đơn xin chuẩn bị xây dựng đã được nộp lên Cục Hàng không Dân dụng Trung Quốc, và sau nhiều lần xem xét và phê duyệt, địa điểm của tòa nhà trụ sở đã được quyết định tại Thành phố Nam Hòe, nơi đặt Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Quốc gia và Cục Hàng không Dân dụng Trung Quốc.
Thẩm thị đã nộp đơn xin giấy phép hoạt động doanh nghiệp vận tải hàng không trong thời hạn, sau đó làm thủ tục đăng ký thành lập với Cục Công Thương.
Sau khi hoàn tất phê duyệt, sân bay cơ sở sẽ được hoàn thành trong vòng hai năm theo quy định.
Năm tiếp theo được dành để triển khai các hoạt động khai thác tuyến đường và tuyển dụng nhân tài một cách mạnh mẽ.
Bản tin chỉ có vài từ, sau đó màn hình cuộn hiển thị hình ảnh từ trên cao của tòa nhà trụ sở.
Giữa những dãy nhà chọc trời, bảng hiệu càng tỏa sáng rực rỡ hơn trong đêm tối.
Chỉ có bốn từ được hiển thị ở trên…
"Hãng hàng không Duy Thịnh.”
…
Thịnh Tường ra khỏi sân bay và đón xe tới tòa nhà trụ sở.
Sau khi tới đúng giờ, cô đi theo lời nhắc nhở tới căn phòng liên quan, chẳng mấy chốc đã có người ra đón.
Người đến là một người phụ nữ ăn mặc thời trang, rất xinh đẹp, khí chất thấm vào tận xương tủy. Đó là một nét duyên dáng được tích lũy dần dần sau nhiều năm lắng đọng, chắc chắn cô ấy đã có tuổi rồi.
“Thịnh Tường phải không?” Người phụ nữ cúi đầu đối chiếu với bức ảnh trên tài liệu trong tay rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gái có dáng người mảnh mai quyến rũ và khuôn mặt trong sáng xinh đẹp.
Trong mắt là thần thái rực rỡ và trong trẻo, mang theo một chút kiên cường.
Đuôi tóc đen của cô được uốn xoăn và buông xõa mượt mà, làn da mịn màng như sứ tráng men được thoa kem tươi đánh bông.
Phần eo đều được gói gọn trong chiếc váy ngắn, đầu gối tạo thành đường cong tuyệt đẹp.
Vì sự xuất hiện của cô nên khu vực xung quanh tràn ngập ánh sáng.
Diana chăm chú nhìn một lúc lâu trước khi quay đi.
Nhìn như này còn chân thực hơn cả video trực tuyến trong quá trình phỏng vấn.
Cô ấy vươn tay: “Cuối cùng cũng được gặp người thật, chào em, chị là Diana, em có thể gọi chị là chị Anna.”
“Vâng, chào chị Anna.” Thịnh Tường giơ tay bắt lại: “Em không có biệt danh gì cả, chị gọi em như nào cũng được ạ.”
Diana là người phỏng vấn ban đầu đã tuyển dụng Thịnh Tường, đồng thời cô ấy cũng là người cho cô điểm cao nhất trong cuộc phỏng vấn.
Mặc dù Duy Thịnh Airlines là một hãng hàng không mới nổi, dựa vào tầm ảnh hưởng của Thẩm thị và hoạt động ngày càng xuất sắc trong năm qua, song nguồn cung ở các vị trí chính vẫn vượt quá nhu cầu.
Trường đại học Thịnh Tường là Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, còn bằng thạc sĩ và tiến sĩ của cô là tại Đại học Hàng không và vũ trụ công lập Pháp.
Với lý lịch xuất sắc như thế đã khiến Diana dành riêng đãi ngộ cho cô, tạo ngoại lệ mới là phỏng vấn ở nước ngoài.
Mà kết quả Thịnh Tường mang lại cũng khiến mọi người rất hài lòng.
Bài phỏng vấn và bài kiểm tra viết được xếp hạng đầu tiên, sau khi trở về Trung Quốc là có thể thực hiện công việc bay trong tương lai tại sân bay thành phố Nam Hoài, trụ sở chính của Duy Thịnh Airlines.
Thịnh Tường đi theo Diana để nhập dấu vân tay vào hệ thống nhân viên, sau đó ở lại đợi những người khác cũng đến và chuẩn bị tham quan cấu trúc của tòa nhà trụ sở.
Khi rảnh rỗi, Diana không hề xa cách với người lạ như bề ngoài mà thực ra lại rất dễ gần.
Hai người bắt đầu trò chuyện.
“Một người xuất chúng như em lại chọn công ty của bọn chị trước khi tốt nghiệp. Có phải em cũng cân nhắc kỹ lắm không?”
“Không ạ.” Thịnh Tường trả lời rồi nói thêm: “Em không cân nhắc gì cả, cứ thế tới thôi ạ.”
Diana hơi ngạc nhiên: “Vậy sao, mặc dù đúng là bây giờ công ty của bọn chị rất được quan tâm, nhưng dù sao thì nó cũng nằm ở thành phố Nam Hòe. Chị có xem qua CV của em thì trước đấy em chưa từng tới bên này mà, một cô gái xinh đẹp như em, như này là… một mình ra ngoài nỗ lực làm việc hả?”
“Đúng là lần đầu em tới, nhưng mà Nam Hòe cũng rất tốt mà…” Thịnh Tường im lặng rồi nhanh chóng lên tiếng: “Em cũng không ở một mình, em ở với bạn trai.”
“Ồ, bảo sao.” Diana nhìn Thịnh Tường, lúc này mới vỡ lẽ: “Này có được gọi là sức mạnh của tình yêu không?”
…
Diana không tiếp tục hỏi những chủ đề không cần thiết nữa, dù sao hôm nay hai người cũng mới gặp nhau.
Buổi chiều, những người khác cũng lục tục đến công ty lấy dấu vân tay.
Thịnh Tường chào hỏi lần lượt từng người, sau này đều là đồng nghiệp của cô nên vẫn cần chú ý một chút.
Do tính chất đặc biệt của nghề nghiệp, họ sẽ trải qua vô số ngày đêm bên nhau trong tương lai.
"Vậy chúng ta bắt đầu từ tầng một nhé? Nào, mọi người đi theo tôi." Diana cầm hồ sơ lên, quay lại chào những người mới đến, chuẩn bị dẫn họ đi tham quan tòa nhà trụ sở của Duy Thịnh Airlines.
Sau chuyến tham quan có bữa tiệc tối dành cho bộ phận nhân viên mới đã được sắp xếp đầy đủ.
Diana đã từng làm tiếp viên hàng không nhiều năm tại một hãng hàng không nội địa lớn khác.
Hiện đang làm việc cho Duy Thịnh Airlines, thuộc Phòng Nhân sự.
Cũng coi như một cách khác để tiếp nhận công việc.
Thịnh Tường đi ngay sau, khi bước xuống tầng một, cô nhìn thấy tấm biển ở giữa quầy lễ tân.
Bảng tên có bốn chữ "Duy Thịnh Airlines" được đóng dấu chắc chắn trên mặt đất và đứng ở vị trí nổi bật có thể nhìn thấy ngay khi bước vào công ty.
Cô gái đi cùng cô nhìn thấy thì tỏ ra thắc mắc: "Chị Anna, trước đây em thấy tên công ty chúng ta nghe rất hay. Nó có ý nghĩa hay nguồn gốc gì không ạ?"
“Cái này chị cũng không rõ lắm, Thịnh… chắc là mong một cuộc sống thịnh vượng chăng?” Đúng thực là Diana không hay biết, sau khi giải thích đại khái thì nhanh chóng đi quanh tầng một.
Khi quay lại đại sảnh một lần nữa, Diana nhìn những cô gái đang sôi nổi thảo luận với nhau rồi giải thích: “Nhưng mà có một thứ mà chị chắc chắn, tên này là tổng giám đốc Thẩm tự đặt đấy.”
Nhắc tới “tổng giám đốc Thẩm.”
Nội dung cuộc nói chuyện lại một đi không trở lại.
Một công tắc bí mật nào đó dường như mở cửa xả lũ và rò rỉ mọi thứ ra ngoài.
Dù thế nào đi chăng nữa, cứ có liên quan tới Thẩm Thị, có liên quan tới người trẻ tuổi lên cầm quyền…
Mọi người đều có những suy nghĩ và tưởng tượng giống nhau.
Những tiếp viên hàng không mới được tuyển dụng này đều là những người xuất chúng trong phạm vi những người nổi bật.
Bây giờ mọi người đứng chung một chỗ, các chủ đề cũng không chỉ hướng về một người.
“Này, mọi người nghĩ xem liệu có thể gặp được tổng giám đốc Thẩm ở công ty không?”
“Tôi có người bạn làm chức vụ khá cao mà ngay cả anh ấy cũng không gặp được nữa là.”
Diana dẫn theo rất nhiều người mới đến, lúc này cô ấy bỗng có chút đau đầu.
Nhưng nhìn nhóm cô gái nhỏ đầy nghị lực này, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc: “Được rồi, đừng nói gặp hay không gặp nữa, tổng giám đốc Thẩm cũng không đến đây bao giờ cả, đừng hy vọng nữa. Nào, chúng ta lên tầng hai thôi.”
Thịnh Tường chưa kịp tiến lên một bước thì ngoài cửa xoay cách đó không xa đã có tiếng ồn ào.
Nhìn ra từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn dọc theo tòa nhà hai tầng cao, vài chiếc ô tô đang chậm rãi đậu ở lối vào tòa nhà trụ sở.
Một số nhân viên ban đầu ở rải rác khắp nơi nhìn thấy bèn vội vàng chào đón anh.
Cánh cửa xoay từ từ xoay, trong chốc lát, một nhóm người tràn vào đại sảnh với khí thế áp đảo.
Người đi đầu mặc áo sơ mi đen, một tay đút túi, đầu hơi cúi xuống.
Giữa lông mày với mắt có một khoảng rộng, khí phách cương nghị.
Vóc dáng người đàn ông trẻ tuổi khỏe khoắn rõ ràng, dáng người nổi bật.
Anh đi thẳng mà không hề chớp mắt.
Đại sảnh rộng rãi sáng sủa.
Một nửa khuôn mặt nhìn thấy được phản chiếu mượt mà bởi ánh sáng trực tiếp từ đèn chùm.
Lần gặp gỡ này đã thành công khiến họ đứng ở cửa cầu thang, thống nhất sự im lặng.
Không nói thêm gì nữa.
Đi sau Thẩm Ngôn Lễ là một nhóm người rất cung kính, không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Chỉ có tiếng bước chân dồn dập dồn dập.
Đến khi họ dừng chân trước cửa thang máy dành riêng ở tầng một.
Diana không thấy ngạc nhiên, vẫn tập trung về nhiệm vụ dẫn người mới đi tham quan và buổi liên hoan tối nay cho những nhân sự mới.
Những chuyện này đều là do cô sắp xếp, khó tránh khỏi muốn đuổi kịp tiến độ.
Đám người trước mắt ngơ ngác khiến Diana không khỏi buồn cười, cuối cùng bèn nói: "Được rồi, lần này được thấy rồi nhé, giữ lại mắt của các bạn đi.”
Đến khi mọi người bất đắc dĩ quay người, Diana ngắm nhìn từng gương mặt đau khổ vì chưa được nhìn đủ: “Không phải chán nản, sau này khả năng các bạn được gặp tổng giám đốc Thẩm là một phần trăm thôi. Lần này cũng gọi là may mắn đấy, lên tầng đi thôi.”
Khi Thịnh Tường nghe thấy câu cuối của Diana, ánh mắt mới rời khỏi bóng lưng cao ráo kia.
Mấy cô gái bên cạnh vẫn đang chìm trong sự ngạc nhiên, mãi mà vẫn chưa hoàn hồn.
“Trời ơi, ngầu quá.”
“Tôi không muốn bay nữa, tôi xin làm công việc quét rác trước đại sảnh luôn được không?”
“Chị Anna, chị có nói quá không, khó gặp tới vậy sao ạ?”
“Đúng vậy, chẳng phải bọn em vừa gặp sao!”
Diana vừa mới đi tới giữa cầu thang, nghe được những lời này, cô ấy cũng không ngẩng đầu lên: "Đương nhiên, mấy bạn nghĩ rằng tôi đang nói dối à? Nếu không tin thì cứ làm người quét rác thật đi. Đếm trên đầu ngón tay xem trong tháng này chúng ta có thể gặp lại người ta lần thứ hai được không?"
Điện thoại của Thịnh Tường lúc này bỗng có thông báo.
“Ting ting” một chút, bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị.
Với những suy nghĩ trong đầu, cô dùng đầu ngón tay chạm vào nó và khẽ mở màn hình ra.
Quả nhiên…
Tổng giám đốc Thẩm cực kỳ khó gặp trong miệng người khác lại chủ động gửi lời mời.
S&S: “Tối nay gặp.”