Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 82: Chương 82



Dù gì cũng là người đã thấy quen mấy cảnh tượng lớn, Thẩm Ngôn Lễ hơi nghiêng người, ý mời Lê Nghệ vào cửa.

 

Có lẽ là trước đây đã từng gặp phải tình huống như vậy, lúc này động tác của anh vô cùng dứt khoát, lưu loát và thành thạo.

 

Anh dẫn Lê Nghệ tới trước tủ giày ở sảnh, sau đó mới nhìn về phía cửa.

 

Nửa người của Thịnh Tường xuất hiện bên khung cửa, tay đẩy vali, vừa đi vào vừa chớp chớp mắt với Thẩm Ngôn Lễ.

 

Thẩm Ngôn Lễ dán sát vào cô, cất tiếng hỏi nhỏ: “Sao bác tới mà em không nói trước với anh một tiếng?”

 

“Em nói với anh rồi mà.” Thịnh Tường lắc điện thoại của mình “Em đã gửi tin nhắn Wechat cho anh từ lâu rồi nhé.”

 

Thẩm Ngôn Lễ dời mắt đến chỗ chiếc sô pha trong phòng khách.

 

Cái điện thoại mà anh tiện tay ném xuống đang nằm yên trên sô pha.

 

Thịnh Tường nhìn qua theo tầm mắt anh, trong lòng đã hiểu rõ ràng.

 

Cô cố nhịn cười, cụp mắt, cũng bước tới để thay giày.

 

Thẩm Ngôn Lễ thuận tay nhận lấy vali của cô. Sau khi chào hỏi Lê Nghệ, anh nhanh chóng đi về phía phòng để quần áo.

 

Lê Nghệ thấy khóe môi con gái mình đang cong nhẹ, tâm trạng có vẻ rất vui sướng thì hơi cong mắt, gọi cô một tiếng: “A Tường.”

 

“Dạ?” Thịnh Tường ngước mắt.

 

“Người trẻ tuổi các con hay thật.” Lê Nghệ cười bổ sung: “Thi thoảng lại ve vãn, tán tỉnh nhau.”

 

“…”

 

Thịnh Tường bước lên vết xe đổ của Thẩm Ngôn Lễ, lặng lẽ tham gia nhóm “không lời”.

 

 

Nếu Lê Nghệ tới Nam Hòe, chắc chắn phải ở lại đây mấy hôm.

 

Thẩm Ngôn Lễ không để Thịnh Tường bận rộn, anh thong thả đi đến phòng cho khách, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để nhường chỗ cho Lê Nghệ.

 

Hiện giờ, Lê Nghệ đang đứng trong phòng khách, nhìn nút thắt nhân duyên trên sô pha, nút thắt đó là một cặp.

 

Không lâu sau, bà ấy dời mắt, nói đến Thẩm Ngôn Lễ.

 

“Thằng bé đúng là rất thương con, không nỡ làm con vất vả.”

 

Thịnh Tường khẽ gật đầu, biểu cảm như đang đồng ý với lời Lê Nghệ nói nhưng thật ra trong lòng lại không nghĩ như vậy.

 

Trước đây, ở trước mặt cô, Thẩm Ngôn Lễ vẫn luôn nói là không có phòng cho khách, sau khi bị cô gặng hỏi, anh lại đổi thành lý do rằng phòng cho khách không thể ở được.

 

Nhưng giờ lại dọn đồ rõ là nhanh…

 

Thấy con gái mình ngẩn người, Lê Nghệ lại hỏi: “Lần này mẹ tới, mẹ không quấy rầy đến hai đứa chứ?”

 

Giờ mới thu dọn phòng cho khách, không phải đang chứng tỏ là trước đây không có ai ở trong phòng cho khách ư?

 

Bình thường hai đứa nhỏ đều ngủ cùng nhau.

 

Lê Nghệ chỉ hỏi theo lẽ thường, chứ bà ấy hoàn toàn có thể hiểu được.

 

Nhưng Thịnh Tường lại phản ứng lại rất nhanh.

 

“Sao lại quấy rầy được ạ, con vui còn không kịp đây này.” Thịnh Tường lại đề nghị: “Mẹ, đêm nay con ngủ với mẹ nhé.”

 

Cô vừa dứt lời thì Thẩm Ngôn Lễ bước ra từ phòng cho khách.

 

Bước chân anh hơi ngừng lại, sau đó như có như không mà liếc mắt nhìn cô một cái.

 

Lê Nghệ không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào vai Thịnh Tường: “Mẹ thế nào cũng được, con nói với A Lễ đi.”

 

Nói với anh kiểu gì bây giờ?

 

Thịnh Tường sờ chóp mũi của mình.

 

 

Sau khi thu dọn qua căn phòng, Thẩm Ngôn Lễ hỏi Lê Nghệ.

 

“Bác và A Tường ăn cơm chưa ạ? Có cần cháu gọi đồ ăn cho hai người không ạ?”

 

“Không cần đâu, bác và con bé ăn ở ngoài rồi.” Lê Nghệ suy nghĩ: “Cháu có nước không? Bác thấy hơi khát.”

 

Thẩm Ngôn Lễ biết Lê Nghệ không thể bị lạnh, anh hỏi thử: “Trong tủ lạnh có nước lạnh, bác có uống được không ạ?”

 

“Tốt nhất là nước nóng, không có cũng không sao. Cháu cũng đừng bận bịu nữa, bác nghe A Tường bảo là tối muộn cháu mới về.” Lê Nghệ vừa nói vừa đi về phía phòng bếp: “Để bác tự đun nước đi.”

 

Thẩm Ngôn Lễ đồng ý, sau đó lại nghe thấy Lê Nghệ nói: “Đúng rồi A Tường, con lấy cái túi lúc trước mẹ cầm đến đây đi.”

 

“Lần trước bác đi Giang Nam một chuyến, mang theo ít lê tuyết ngâm về, thường ngày hai đứa rảnh thì nấu ít nước ngọt mà uống cho trơn họng.”

 

Thịnh Tường xách túi qua, khi đi ngang qua Thẩm Ngôn Lễ, cô phát hiện ánh mắt anh hơi “nguy hiểm”.

 

Giống như một con báo sắp lao tới ngăn cô lại vậy.

 

Lê Nghệ còn đang dặn dò: “Cái này phải bảo quản lạnh trong tủ lạnh, nhớ uống hết trong vòng ba tháng đấy.”

 

Vừa dứt lời, động tác mở tủ lạnh của bà ấy cũng dừng lại.

 

Thịnh Tường đúng lúc đến gần tủ lạnh, cô nhìn bên trong tủ rồi lập tức ngừng chân.

 

Cả chiếc tủ lạnh hai cánh, ngoại trừ một tầng nhỏ đựng nước lạnh và đá ở giữa ra thì mấy ngăn còn lại đựng đầy nước ép đào.

 

Mấy cái hộp có giấy gói rực rỡ được xếp gọn gàng thành từng hàng, dưới ánh đèn tủ lạnh, chúng tạo thành sự tương phản rõ rệt trong bóng tối.

 

Lê Nghệ hoàn toàn không có chỗ để xếp thêm đồ vào, cảm thán: “… Nhiều như vậy à.”

 

Thịnh Tường bất ngờ, quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ theo phản xạ.

 

Thẩm Ngôn Lễ thả lỏng đôi chân dài, dựa lưng vào quầy bếp, đôi mắt thì chăm chú nhìn cô.

 

Tuy lúc này anh không nói lời nào, nhưng đáp án mà anh giấu kín lại sinh động hơn bao giờ hết.

 

Trước khi cô đi, tủ lạnh không giống như vậy.

 

Vì muốn dọn chỗ trống nên Lê Nghệ cầm mấy hộp ra cho Thịnh Tường: “Nếu mẹ nhớ không nhầm thì đây là loại nước uống con thích nhất đúng không?”

 

Thịnh Tường nhận lấy rồi đáp: “Vâng.”

 

Hộp nước ép đào đã phiếm lạnh, làm bàn tay cô cũng man mát theo.

 

Nhưng trái tim cô vẫn bay lên lơ lửng theo cơn gió đêm hè, rồi bỗng cháy bừng ngọn lửa mơ màng.

 

 

Lê Nghệ đi rửa mặt.

 

Lúc này Thịnh Tường mới rảnh rỗi, cô chậm rãi đi đến phòng ngủ chính.

 

Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi dựa vào đầu giường, vài sợi tóc lẻ tẻ dính trên trán anh, anh nhắm đôi mắt lại.

 

Giống như đã ngủ quên mất.

 

Thịnh Tường đóng cửa phòng lại, rón ra rón rén bước qua chỗ anh, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống gần chiếc chăn hè, chậm rãi ấn xuống.

 

“Anh ngủ chưa thế?”

 

Một lúc sau vẫn không thấy câu trả lời.

 

Thịnh Tường kiên nhẫn chờ đợi, chưa qua vài giây đã nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ cất tiếng.

 

“Ngủ rồi.”

 

Thịnh Tường “ừ” một tiếng, giọng điệu thong thả: “Anh ngủ mà còn nói chuyện với em được à?”

 

Không phải là đang đợi cô đấy ư.

 

“Anh nằm mơ cũng không được à?”

 

“Cũng được thôi.” Mắt Thịnh Tường cong cong, cô đến sát gần Thẩm Ngôn Lễ, khẽ thầm thì bên tai anh: “Vậy nên anh mua nước ép đào cho em ở trong mơ à?”

 

Thẩm Ngôn Lễ không hé răng, cứ im lặng như vậy.

 

Anh bỗng “tấn công” bất ngờ.

 

Người đàn ông trẻ tuổi nhẹ nhàng túm lấy cánh tay mềm mịn của cô gái, sau đó kéo cô ngã xuống.

 

Trong lúc trời đất quay cuồng, Thịnh Tường ngả người về phía trước, gần như đã nằm trọn trong lòng Thẩm Ngôn Lễ.

 

“Bạn Thịnh này, hình như bạn đang rất đắc ý nhỉ?”

 

“Một chút thôi ấy mà tổng giám đốc Thẩm.” Thịnh Tường cứ nửa nằm nửa dựa trong lòng anh như vậy, đầu ngón tay cô khẽ chọc chọc vào ngực anh: “Cũng không nhiều lắm đâu.”

 

Cô vừa nói vừa hơi cựa quậy.

 

Chăn ga vốn đã nhăn nhúm vì động tác ban đầu của hai người giờ lại càng lộn xộn và đầy nếp gấp.

 

Vì không biết đá trúng cái gì nên Thịnh Tường quay sang nhìn, sau đó ngẩn người.

 

Đến giọng nói của cô cũng cao hơn hẳn: “Anh lấy quả đào đến từ bao giờ thế?”

 

Búp bê quả đào to lớn đang được đặt trên giường, nằm ngay trên phía cô hay nằm ngủ.

 

Bởi vì chăn bị xốc lên nên nửa người nó bị lộ ra ngoài.

 

Nếu Thịnh Tường nhớ không nhầm thì trước đây cô đã gửi con búp bê này ở chung cư cạnh Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài của Thẩm Ngôn Lễ.

 

“Em phản ứng chậm thật đấy.” Thẩm Ngôn Lễ đỡ gáy cô bằng một tay rồi đè cô xuống phía anh: “Cũng chưa được bao lâu, mới đêm nay thôi.”

 

Người này giấu kỹ thật đấy.

 

Hẳn là anh đã tính trước từ lâu rồi.

 

Thịnh Tường vừa nghĩ vừa thò tay sang bên cạnh, kết quả là sờ soạng một lúc mà vẫn không chạm được vào nó chút nào.

 

Cô dứt khoát muốn chui ra khỏi lòng Thẩm Ngôn Lễ để chạy sang ôm quả đào.

 

Nhưng cô vừa định làm vậy thì đã bị sức lực của anh đánh bại.

 

Anh khẽ cắn gò má mềm mịn của cô, nhịp thở nặng nề, nhiệt độ trên người anh lan sang cả cho cô dù cho họ đang bị ngăn cách bởi lớp quần áo.

 

“Vậy mà anh không được nhận phần thưởng gì à?”

 

Động tác của Thẩm Ngôn Lễ vừa gan dạ vừa mạnh mẽ, làm gò má cô phiếm nước.

 

Thịnh Tường khẽ giãy dụa, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em nhắc nhở anh điều này, mẹ em đang ở đây đấy…”

 

Vậy nên anh muốn phần thưởng gì?

 

“Bác ở đây cũng vậy thôi.” Thẩm Ngôn Lễ lật người, nhẹ nhàng đè cô xuống dưới đệm rồi nhanh chóng hôn lên môi cô.

 

Đợi đến khi nụ hôn dần kết thúc, anh hơi nhấc người lên, chống hai tay bên người Thịnh Tường.

 

Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn cô, nhìn Thịnh Tường giống như bông hoa đang nở rộ, dần dần tỏa ra mùi hương nồng nàn như thể muốn thu hút người khác, làm người đó chìm đắm trong màn sương mờ ảo.

 

“Em nghĩ là phần thưởng gì?”

 

Anh nhấc ngón tay lên, ngoắc lấy chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: “Anh chỉ muốn hôn em thôi mà.”

 

Thẩm Ngôn Lễ vừa mỉm cười vừa nhận lấy “cú đấm tình yêu” của cô. Anh nắm lấy nắm tay Thịnh Tường, kéo đến bên môi rồi hôn nhẹ lên đó.

 

“Em và mẹ em đã lâu lắm chưa gặp nhau rồi.” Anh ngừng một lát, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối: “Anh nhường bác mấy đêm này vậy.”

 

Sau đó, anh lại nói thêm: “Em và mẹ cứ thoải mái tâm sự đi.”

 

Lời của Thẩm Ngôn Lễ như đã mở ra chốt mở nào đó.

 

Làm trái tim cô chìm trong bọt biển, dần dần nở to, sau đó trở nên nặng nề khó nén.

 

Anh bóp vỡ những băn khoăn của cô rồi lại nhẹ nhàng thả nó xuống.

 

Đúng là Thịnh Tường rất nhớ Lê Nghệ.

 

Nhiều lúc, có những chuyện xảy ra trong cuộc sống là câu hỏi không có và cũng chẳng thể tìm được đáp án khi ở trước mặt người yêu.

 

Mà cái ôm của mẹ có thể giúp cô trở về với tâm trạng ban đầu.

 

Cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ, ánh mắt quyến luyến như dòng sông phẳng lặng: “Vâng.”

 

Cuối cùng Thịnh Tường cũng có sức lực và thời gian để với lấy con búp bê quả đào kia.

 

Cô chỉ vào con búp bê to đùng kia, trêu chọc Thẩm Ngôn Lễ: “Mấy hôm nay anh ôm nó đi, cứ coi như đang ôm em là được.”

 

Cậu chủ Thẩm cười nhạo, véo mặt cô: “Thôi đừng, nó làm sao mà so với em được.”

 

“…”

 

Thịnh Tường cảm thấy Thẩm Ngôn Lễ lại cố ý nữa rồi.

 

Bởi vì đêm đó, khi hai mẹ con họ cùng nhau ngủ ở phòng cho khách, Lê Nghệ nhìn dấu vết mờ mờ trên mặt cô, ánh mắt bà ấy có vẻ chê cười thấy rõ.

 

---

 

Trong mấy ngày nghỉ ngơi của Thịnh Tường, Thẩm Ngôn Lễ cũng không dành được nhiều thời gian rảnh. Trụ sở tập đoàn Thẩm thị không ở Nam Hòe, sau này anh dự kiến sẽ xây chi nhánh ở Nam Hòe.

 

Dù gì thì trọng tâm công việc hiện tại của anh vẫn nằm ở Duy Thịnh Airlines.

 

Lúc trước ba Thẩm cũng từng hỏi Thẩm Ngôn Lễ về vấn đề này, hỏi anh có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy hay không.

 

Muốn thành lập vương quốc hàng không trước khi tiếp quản Thẩm thị cũng không phải là chuyện đơn giản.

 

Bởi vì như vậy tương đương với việc vạch ra một vòng tròn mới dựa trên quy mô đang có.

 

Mà muốn đặt chân vào lĩnh vực hàng không thì nhất định phải rót một số tiền đầu tư lớn và cả rất nhiều tâm sức vào đó trong giai đoạn đầu.

 

Năm đầu tiên đúng là rất khó khăn.

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ vẫn chịu đựng được qua thời gian đó.

 

Những ngày tháng điên cuồng như vậy lại làm anh có cảm giác may mắn.

 

Hai người họ cùng nhau đứng nhìn về phía ánh sáng suốt một quãng đường, nút giao phía trước cũng sắp xuất hiện.

 

Câu trả lời của Thịnh Tường chính là tin tưởng.

 

Từ lúc còn chưa về nước, cô đã quyết định phải góp một phần sức lực cho Duy Thịnh Airlines.

 

Phòng họp rộng rãi như vậy mà lại hoàn toàn yên tĩnh.

 

Mấy quản lý cấp cao đều nín thở nhìn Thẩm Ngôn Lễ để tay trước miệng, trông như không muốn nói cái gì.

 

Sau một lúc lâu, anh cuối cùng cũng lên tiếng.

 

“Năm ngoái phòng thí nghiệm đã cơ bản xác định tham số thiết kế máy bay tổng thể, hàng ngàn hàng vạn bản phác thảo hỏng chính là lựa chọn của tôi, mọi người có thể không thảo luận về việc này nữa.”

 

“Duy Thịnh không thể mãi luôn nhập khẩu máy bay nước ngoài, đây cũng là lý do và mục tiêu tôi lập nên Duy Thịnh. Chúng ta nhất định có thể tạo ra dòng máy bay của riêng mình.”

 

Thẩm Ngôn Lễ vẫy tay với trợ lý, chiếu hình ảnh trên máy tính của anh lên màn hình.

 

Trên đó là từng bước trên đoạn đường mà họ đã đi qua.

 

Trước mắt, họ đã tiến hành đến giai đoạn mấu chốt nhất.

 

“Nhưng tổng giám đốc Thẩm, cậu cũng biết là rất khó nhận được giấy chứng nhận đủ điều kiện bay tiêu chuẩn của cục Hàng không dân dụng, tiêu chuẩn cũng rất nghiêm khắc. Nếu nhỡ không đạt tiêu chuẩn, vậy chẳng khác gì tất cả tiền bạc và công sức của chúng ta lúc trước đều thành công dã tràng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

 

Người nói chuyện chính là một ông bác đứng tuổi, đã ngồi trong hội đồng quản trị từ lâu.

 

Tuy trước mắt Duy Thịnh Airlines đang vận hành vững vàng, nhưng dù gì cũng là công ty hàng không mới thành lập, vẫn đang ở trong trạng thái thâm hụt.

 

Phải có thêm lợi nhuận của mấy năm sau thì mới có thể cân bằng thu chi.

 

Không đề cập tới mấy chuyện này, trước đó, muốn nhận được chứng nhận mẫu mã đạt yêu cầu, chứng nhận cấp phép sản xuất và chứng nhận động cơ đủ điều kiện bay tiêu chuẩn của máy bay thì đều phải trải qua rất nhiều bước kiểm tra và phê duyệt.

 

Nếu xảy ra sai sót ở một giai đoạn nào đấy, vậy thì dùng tiền cũng không đo được hết mức độ hao phí thời gian và nhân lực.

 

Mà trong tình trạng này, bỏ qua những mẫu đã được công nhận để tạo nên dòng máy bay riêng của Duy Thịnh là điều không hề dễ dàng.

 

Ông ấy đã thấy rất nhiều công ty lên rồi lại xuống, tới giờ phút này, ông ấy vẫn muốn chọn cách tương đối ổn thỏa.

 

Ví dụ như… có thể đợi mấy năm nữa mới thi hành phương án này.

 

“Trước đó phòng thí nghiệm đã đánh giá và tính toán, tôi chỉ có thể nói rằng thời gian sẽ không chờ đại ai cả.” Thẩm Ngôn Lễ buông bút xuống: “Càng bắt đầu sớm mới càng nắm chắc được vị trí đứng đầu của thời đại sau này.”

 

“Thẩm thị tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây. Mọi người cũng hoàn toàn không cần lo lắng về sự nguy hiểm mà mọi người nhắc đến.” Người đàn ông trẻ tuổi chìm trong ánh sáng rực rỡ của mùa hè: “Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm cho kế hoạch lần này.”

 

Bầu không khí trong phòng họp liên tục đổi qua đổi lại giữa yên lặng và ồn ào.

 

Tranh luận là điều không thể tránh khỏi.

 

Tiêu Tự mới vừa ủng hộ Thẩm Ngôn Lễ, ngay sau đó đã bị tiếng tranh cãi làm cho đau cả đầu.

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại trông rất thong thả ung dung, không hề lo lắng.

 

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên ở vị trí chủ tọa.

 

Biết là điện thoại của Thẩm Ngôn Lễ, mọi người đều ăn ý hạ giọng.

 

Nhưng so với tiếng chuông thì…

 

Điều làm mọi người ngạc nhiên hơn chính là cái tên hiện lên trên màn hình phòng họp.

 

Điện thoại của Thẩm Ngôn Lễ là loại đồng bộ với máy tính bảng.

 

Khi có thông báo cuộc gọi, nó sẽ hiện lên trên cả ba thiết bị.

 

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dính chặt vào màn hình.

 

Trên màn hình, tên người gọi đến vô cùng bắt mắt.

 

Chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Cục cưng”.

 

Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ không buồn để ý tới ánh nhìn tò mò của những người khác.

 

Anh cúi đầu nhìn điện thoại rồi nhanh nhẹn nghe máy.

 

Mấy giây sau, anh đứng dậy, ý bảo mọi người tiếp tục rồi sải bước ra ngoài trên đôi chân dài.

 

Ngay khi bóng dáng Thẩm Ngôn Lễ biến mất sau cánh cửa phòng họp, mười mấy người đang ngồi quanh bàn khẽ giọng bàn tán.

 

Có người tự thấy là mình tương đối hiểu về nhà họ Thẩm nên cười hỏi Tiêu Tự: “Từ trước tôi đã nghe bảo rằng tình cảm mẹ con giữa tổng giám đốc Thẩm và bà Thẩm rất tốt, không ngờ thật đúng là như vậy, đến tên trong danh bạ cũng thân thiết như thế.”

 

“Không phải là bác Thẩm.” Tiêu Tự nhanh chóng bác bỏ, sau đó ra vẻ thấy mãi thành quen giữa ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều quản lý cấp cao: “Cũng chẳng phải ai đâu, là vợ cậu ấy thôi ấy mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.