Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên

Chương 27





Hạ Chí nghe xong há miệng kinh ngạc, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tính tình của anh tệ như vậy nguyên nhân là vì gia đình sao?Vậy cũng quá đáng thương.Thật ra anh cũng rất tốt, tuy rằng luôn là bộ dáng không kiên nhẫn, nhưng trong xương cốt vẫn là sự lễ phép, săn sóc…… Đúng không?Trong lòng Hạ Chí khó chịu đã lâu.Cô nhìn chằm chằm chiếc bật lửa trong tay một hồi, nghĩ thầm: Một người rời khỏi nhà ra bên ngoài, cha không thương, chị không yêu, kiếm tiền dựa vào việc sửa xe cho người ta, bật lửa hút thuốc cả nhãn hiệu cũng không có, cô lấy nó ra từ trong một cái hộp sắt, nói không chừng là sản phẩm ba không, chiếc bật lửa này tuy rằng hơi cũ, nhưng có thể thấy nó rất đắt, nếu bị mất khẳng định anh sẽ rất đau lòng.Cô phải nhanh chóng trả lại cho anh.Ở phòng 2, tầng 17, tòa số 3, khu Dao Viên, cửa mở ra một người đàn ông tóc húi cua mặc một bộ âu phục không vừa người đang gọi điện thoại: “Anh Tần, phòng ở em đã xem qua, mọi thứ đều bình thường, ngày mai em sẽ cho người đến quét tước một chút là có thể ở.


Anh muốn dọn về đây sao?”Tần Dương đang ăn cơm, ừ ừ à à và tiếng, nhà mới, vừa sửa sang lại không lâu, nhưng mà để đó không dùng cũng rất lâu rồi: “Không, anh muốn để cho một người bạn ở.

Chỗ em đang làm gì vậy, sao lại ồn thế.”Người đàn ông tóc húi cua nhìn cửa khóa, ánh mắt nhìn thoáng qua phía đối diện: “Là nhà đối diện chuyển nhà! Chắc là hôm nay vừa mới vào ở, em thấy dọn vào rất nhiều đồ.”Tần dương “À” một tiếng: “Cũng thật trùng hợp a!”Mới vừa tắt điện thoại đã nhận được tin nhắn WeChat của bạn nhỏ: “Cái kia, anh đang ở trong gara sao?”Tần Dương đang ăn cơm trưa, suy nghĩ một lát, trực tiếp hỏi cô: “Có việc?”Hạ Chí ngượng ngùng mà giải thích: “Không phải là lần trước em ngồi xe anh Đường Hạo trở về sao! Sau đó em không cẩn thận cầm bật lửa của anh ấy về, em nghĩ hôm nay anh ấy bị ốm khả năng không ở trong gara, em nghĩ anh ở trong gara thì em qua đưa cho anh, sau đó anh giúp em gửi trả lại anh ấy.”Tần Dương nhớ tới người nào đó buổi sáng bị thần kinh cứ đòi mình bật lửa, ngay tức khắc vui vẻ, tâm trạng này không phải vô duyên vô cớ a!Tần Dương hỏi cô: “Cậu ta có biết không?”“Có ạ, em nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo lúc nào rảnh thì trả.


Nhưng mà em chuyển đi rồi, muốn nhanh chóng trả lại cho anh ấy” Hạ Chí nói.Tần Dương một bên phàn nàn tên này đối đãi giữa người với người vẫn có sự khác biệt, một bên kinh ngạc nói: “Chuyển đi rồi?”“Muốn đi ra ngoài ở vài ngày.”Tần Dương ăn xong, nhìn nhìn người nào đó ốm mà vẫn đang ở gara.“Vậy em đến đây đi! Cậu ta đang ở gara.”……Hạ Chí nhờ tài xế cố ý đưa cô trở về một chuyến, đi vào cửa gara thấy Đường Hạo quỳ một gối ở bên cạnh bánh xe đang cạy bánh xe.Hạ Chí nhìn cũng không hiểu anh đang làm gì, cũng không biết có nên đánh gãy mạch làm việc của anh không, nên đi qua đó ngồi phía sau anh xem.Trên người có mùi của dầu máy, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ giống như lúc trước.

Bên ngoài lạnh muốn chết, mưa kèm theo gió lạnh, dường như có thể lạnh đến tận xương.


Hạ Chí ra ngoài đều phải mặc áo khoác dày, áo khoác màu hồng nhạt có tai thỏ lông xù xù, hai tai màu trắng rũ đến mông, đi WC phải kéo lên một chút, tránh để rớt vào bồn cầu.Vì đáng yêu nên luôn muốn trả giá.Vì cuộc sống cũng muốn trả giá.Để một người đẹp trai như vậy làm thợ sửa xe, thật là phí phạm của trời.Nhưng Hạ Chí cảm thấy nhìn như vậy hình như anh còn đẹp trai hơn.Nét mặt chuyên chú làm việc, quai hàm của anh ấy căng thành một đường vuông góc sắc nét, cơ bắp trên cánh tay nổi lên những đường nét đẹp đẽ, trên người dính một chút dầu càng tăng thêm sự nam tính.Hạ Chí đắm chìm trong sắc đẹp, ngắm một cách rất nghiêm túc.Khi Đường Hạo quay đầu lấy má phanh thấy một vật lông xù xù, dọa anh nhảy dựng, đồng tử chấn động, lông mày nhíu chặt.Hạ Chí thì nở nụ cười phúc hậu và vô hại: “Em tới trả bật lửa.”Đường Hạo: “……”Anh nhìn chằm chằm cô, nửa ngày không hé răng, lông mày vẫn nhăn lại, nhăn đến mức khiến trong lòng Hạ Chí bồn chồn nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”Đường Hạo lắc đầu, đầu gối quỳ xuống đất, trượt sang hướng khác, tiếp tục đổi má phanh thấp giọng nói: “Không sao, bật lửa cứ để ở đó!”Này cũng quá tà ác rồi!Không biết từ chỗ nào đột nhiên bốc lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.