Hạ Chí Chưa Tới

Chương 12: Hạ chí năm 1995 - Rã hương, nơi chưa được biết (9)



Lập Hạ vẫn luôn thắc mắc về đôi mắt cậu ấy, chắc cô bị ảo giác nên mới nghĩ đó là bệnh đục thủy tinh thể. Cô cũng từng để ý xem cậu có nhìn rõ hay không, cơ điều nhìn cậu ấy vừa đạp xe vừa chạy vừa nhảy thế kia, cô không thể tự lừa mình rằng Phó Tiểu Tư là người mù được. Cô chỉ có thể giải thích rằng: "Thiên nhiên kỳ thú có rất nhiều hiện tượng lạ lùng."

Phó Tiểu Tư thấy Lập Hạ gật đầu với mình, vốn dĩ còn không nhớ ra cô nữ sinh này là ai, nhưng khi nghe Lục Chi Ngang gọi cái tên Lập Hạ thì cậu có ấn tượng rồi. Từ nhỏ đến giờ cậu rất khó nhớ mặt người khác, trừ phi thường xuyên nói chuyện hay quen thân, nếu không chắc chắn sẽ không nhớ nổi.

Lục Chi Ngang vỗ vai cậu, nói: "Ừm, cũng được, lặng lẽ, không ầm ĩ, cũng không đáng ghét."

Lục Chi Ngang nhe răng cười. Bình thường, nếu Phó Tiểu Tư nhận xét về một người như thế có nghĩa cậu có ấn tượng khá tốt với người đó. Phó Tiểu Tư rất ít khi khen một người, nói đúng ra là chưa từng có. Lục Chi Ngang nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra cậu bạn này đã từng khen ai bao giờ chưa, đáp án là chưa hề.

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy Phó Tiểu Tư có chút tự kỷ, cứ như một nửa thời gian là sống ở thế giới khác, bởi vậy Lục Chi Ngang vẫn luôn thắc mắc không biết bao giờ Tiểu Tư mới trưởng thành đây? Trở thành một con người khoé ăn khéo nói ư? Chuyện không tưởng!

Nghĩ vậy, Lục Chi Ngang lại bật cười ngây ngô, Phó Tiểu Tư đang đi phía trước bỗng ngoảnh lại liếc cậu ta, lạnh lùng nhả một câu:

"Thần kinh!"

Lục Chi Ngang cau mày xắn tay áo rồi nhào tới.

Bụi lại bay mù mịt.

Ánh nắng mùa thu có khả năng xuyên thấu đáng nể, tựa ánh đèn tập trung chiếu vào hai chàng trai, gợi lên một loại ám thị nhẹ nhàng.

Chẳng mấy khi thứ Bảy được nghỉ học, nhưng cả trường sẽ học bù vào Chủ nhật, nói thẳng ra chẳng qua thứ Bảy và Chủ nhật đổi chỗ cho nhau mà thôi, thế nhưng toàn trường lại mừng rỡ như sắp đón Noel vậy.

Thất Thất và Lập Hạ mượn xe đạp của bạn học nam chuẩn bị đi mua đồ, đương nhiên người mượn là Thất Thất, vì cô ấy rất đẹp nên muốn mượn đồ chẳng hề khó, thậm chí bọn con trai ước được nhờ làm lái xe luôn ấy chứ.

Mãi tới khi trời ngả ráng chiều, Thất Thất và Lập Hạ mới rời thành phố về trường, túi lớn túi nhỏ xếp chồng trong giỏ xe khiến chiếc xe nghiêng ngả mãi. Hai người vừa cười nói vừa cật lực đạp băng qua con đường rợp bóng cổ thụ hai bên, khi tới cổng trường Lập Hạ mới chuẩn bị xuống, nhưng chân còn chưa chạm đất, cô đã nghe thấy tiếng phanh gấp từ phía sau.

Tiếng hét của Thất Thất vang vọng trong hoàng hôn, Lập Hạ vội ngoảnh đầu nhìn chiếc xe vừa tông phải họ. Đồ đạc trong giỏ xe văng tung toé, còn chân cô lại mắc kẹt trong nan hoa, bánh xe quay tiếp theo quán tính, máu trên chân cô chảy ra ồ ạt. Cơn đau nhói từ chân truyền thẳng tới tim, ngay lập tức, tầm mắt Lập Hạ bỗng mờ đi.

Chiếc túi trong tay Thất Thất văng xuống đất, cô ấy ôm miệng hét không ra tiếng rồi òa khóc. Lập Hạ muốn an ủi bạn rằng mình không sao, nhưng miệng vừa mở đã bật ra những tiếng rên khẽ khiến chính cô cũng phải giật mình. Cơn đau ngày càng dữ dội, vết cắt trên chân cô rất sâu, máu đã thấm đỏ cả tất.

Lái xe bên kia vội vàng chạy tới, vốn Lập Hạ định bảo "Không sao" rồi đi ngay, nào ngờ lại bị người kia mắng, "Chúng mày không có mắt hả?"

Cô nghĩ bụng, làm ơn đi, tôi bị đâm từ phía sau đấy, rốt cuộc là ai không có mắt? Nhưng nghĩ mãi, cô cũng không định tranh cãi với người đó, một là vì đau đến mức nói không nên lời, hai là chiếc xe hơi kia rất đắc đỏ, cô không muốn dinh líu gì tới những kẻ giàu có đó.

Có điều Thất Thất nhất quyết không chịu. Cô bạn không thèm nói gì mà chỉ lấy sổ ra ghi lại biển số xe, sau đó lấy chiếc máy ảnh đi mượn ra chụp lại vài tấm từ dấu vết phanh xe, vị trí chiếc xe đạp, thậm chí cả những gờ giảm tốc và biển báo cấm xe có động cơ đi vào khu vực này ở ngay trước cổng trường. Lập Hạ biết thực ra máy ảnh không có phim, cô cười thầm, thế nhưng nụ cười vừa tới bên khoé miệng đã bị cơn đau đánh tan.

Người lái xe kia bắt đầu hoảng hốt, trán lấm tấm mồ hôi, xoa tay nói với Thất Thất: "Đừng chụp nữa!"

Thất Thất cất máy, khoanh tay trước ngực ta vẻ "Tôi đang nghe đây".

Nụ cười của người đó có phần gượng gạo, cũng không biết nên nói gì.

Thất Thất chạy lại đỡ Lập Hạ dậy: "Tớ đưa cậu tới phòng y tế, phải băng vết thương lại chứ, không thể để nó chảy máu mãi thế này được". Lập Hạ nhìn Thất Thất, hóa ra cô bạn mình cũng có lúc trưởng thành như thế, chỉ vừa nãy thôi còn rơm rớm nước mắt mà giờ đã bình tĩnh như một người mẹ rồi. Cô thật lòng bái phục.

Lái xe liên tục xin lỗi, cô thấy người đó đáng thương, vả lại chân cô cũng chỉ bị thương nhẹ, tuy đau nhưng không động đến xương cốt hay thần kinh.

Thôi, cho qua chuyện này đi.

Còn chưa kịp thốt nên lời thì người ngồi ghế sau trên chiếc xe hơi đã đẩy cửa bước xuống. Đó là một cô gái rất xinh, trang phục trên người cũng rất đẹp, vừa nhìn đã biết không hề rẻ, chắc hẳn là con nhà giàu rồi. Cô khẽ nói với Thất Thất: "Đi thôi".

Đang loay hoay đứng dậy, cô gái kia bỗng lên tiếng: "Khoan đã!"

Rồi cô ta bước lại gần Lập Hạ, rút một ít tiền từ trong ví ra: "Cầm đi, xin lỗi, là lỗi của tài xế nhà tôi!"

Vốn Lập Hạ còn thấy cô gái này thật đẹp, hơn nữa câu xin lỗi cũng rất thật lòng, nhưng hành động rút tiền đó lại khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Lập Hạ lắc đầu đáp, "Không cần." Sau đó xoay người đi cùng Thất Thất, nghĩ bụng, con cái nhà giàu ai cũng đáng ghét như nhau, tưởng có tiền thì hay lắm chắc!

"Lập Hạ!" Bỗng tên cô bị gọi giật lại từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.