"Này, Tiểu Tư, hay là về đi đã... Có khi Lập Hạ cậu ấy..."
Phó Tiểu Tư không nói câu nào, đeo tai nghe nằm trên chiếc ghế dài. Lục Chi Ngang không nói tiếp tục được nữa, chỉ có thể thầm thở một hơi dài, sau đó cũng nằm xuống ngắm trời cao.
Câu nói chẳng có ngọn ngành. Giọng nói cũng chẳng nghe ra cảm xúc.
"Đúng thế, mau về nhà đi thôi. Giờ đã 11 giờ rồi..."
"Cậu về trước đi. Tớ đợi thêm chút nữa rồi sẽ về"
"... Thôi cùng đợi đi. Trong cặp tớ có áo mưa."
"Một bộ áo mưa hai người sao dùng được, đồ ngốc. Cậu về trước đi."
"Mặt trăng trên trời tròn quá đi..."
"Lấy đâu ta trăng!"
"Ánh trăng nói hộ lòng tôi..."
"Ánh trăng sắp khóc rồi."
"... Cậu! Đồ đục thủy tinh thể!"
Tiểu Tư, có những lúc tớ cứ nghĩ, mặc dù ở bên cạnh cậu tớ chẳng giúp được gì, nhưng chí ít để cậu biết rằng cậu không cô đơn cũng tốt. Bất luận là lúc nhỏ, hay lúc cậu đã hào quang muôn trượng như hiện giờ, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu có một thế giới của riêng mình; không ai có thể hiểu được ngôn ngữ của cậu, tớ sợ cậu sẽ cô độc và trống vắng. Từ nhỏ tớ đã có một suy nghĩ rất ngốc nghếch: Hai người cùng nhau nói chuyện sẽ không còn vô vị nữa... Cho nên mãi đến tận bây giờ, tớ lúc nào cũng nghĩ, hiện tại Tiểu Tư có lẻ loi hay không?
Vì thế, mấy năm gần đây, khi đi trên những con phố ở Nhật Bản, thi thoảng gặp phải những trận mưa hoa anh đào bất chợt, tớ đều sẽ nghĩ: Phó Tiểu Tư không ở đây, thật đáng tiếc.
Một mình nhìn thấy cảnh đẹp của thế giới mà chẳng biết chia sẻ cùng ai, đúng là chuyện đáng tiếc nuối, đáng chán chường. Tớ muốn chụp lại hết những cảnh đẹp trên thế giới, để rồi mang về cho cậu xem.
Năm 2003, Lục Chi Ngang.
Sau đó thì trời mưa thật. Thời tiết mùa xuân lúc nào cũng ẩm ướt. Đặc biệt là Thiển Xuyên, gần như buổi tối mùa xuân nào cũng mưa triền miên. Phó Tiểu Tư đứng dậy cởi áo ra trùm lên đầu, kéo theo Lục Chi Ngang đang run lập cập rời đi, vừa ngẩng lên thì thấy Ngộ Kiến đầu tóc ướt sũng đang từ ngoài trường chạy vào. Phó Tiểu Tư hơi nhíu mày. Nửa đêm nửa hôm mới từ bên ngoài về, Phó Tiểu Tư nhớ lại lời đồn việc Ngộ Kiến là một học sinh có vấn đề.
"Quả nhiên..."
Ngộ Kiến chỉ mải cúi đầu bước đi, chạy tới cổng khu ký túc mới đột nhiên phát hiện trên băng ghế dài có hai người. Cô giật bắn mình, sau khi nhìn rõ là Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang thì liền dừng lại.
"Hai cậu là ma đấy à, nửa đêm nửa hôm đứng ở đây doạ người hả?"
"Đợi Lập Hạ. Nhưng hình như Lập Hạ không muốn nói chuyện. Hơi uổng tấm lòng một chút."
Lục Chi Ngang dùng chiếc áo mưa trong cặp che đầu, nhìn Ngộ Kiến toàn thân ướt sũng, nghĩ ngợi một hồi rồi đưa áo mưa cho cô, nói: "Cậu cần không?"
Ngộ Kiến nhìn cậu ta vài giây rồi nói: "Cậu giữ lại dùng đi, mình về tới phòng Ký túc đây rồi, không cần đến nữa." Sau đó quay sang nhìn Phó Tiểu Tư, ngập ngừng một lát rồi nói, "Cậu đợi chút đi, mình đi gọi Lập Hạ xuống." Sau đó, cô nhanh nhẹn trèo qua cánh cổng sắt chạy vào ký túc trước sự ngẩn ngơ của hai nam sinh.
Lập Hạ cũng không biết phải nhớ lại chuyện xảy ra vào hôm đó như thế nào nữa. Ký ức trống rỗng, chỉ còn nhớ dáng vẻ mình ngốc nghếch gào khóc ở dưới lầu đến mức súyt chút làm người quản lý tỉnh dậy. Nhưng giờ, cô chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như mùa đông tắm xong lạnh tới mức run lập cập thì được chui vào tấm chăn ấm mà mẹ đã ủ từ trước bằng túi sưởi.
Lập Hạ vốn đã quen đợi Ngộ Kiến quay về, quen với việc 11 giờ hơn nghe tiếng bước chân ngoài hành lang thì sẽ mở cửa rồi thuận tay đưa cho cô ấy một chiếc khăn khô để lau nước mưa, những khi cô ấy kéo cô chạy xuống dưới lầu, thật ra trong lòng Lập Hạ đã lờ mờ đoán ra. Từ đầu chí cuối, cô vẫn còn chút hoảng sợ, nhưng vì có Ngộ Kiến, lòng mới không sợ hãi nữa.
Lập Hạ vốn nghĩ giờ này chắc Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đã ở nhà chui vào chăn ngủ rồi, đặc biệt là Lục Chi Ngang, cậu ta thích ngủ vô cùng. Mỗi khi nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc và ướt sũng của hai người họ khi đứng ngoài cánh cổng sắt nói chuyện với mình, Lập Hạ lại gần như muốn khóc.
Cô nghĩ rằng cả đời này, cô sẽ nhớ mãi giọng điệu và những câu Phó Tiểu Tư đã nói hôm đó.
Cậu ấy nói, sợ Lý Yên Nhiên sẽ tính toán chuyện bộ quần áo, nên mới vội vàng nói sẽ đền cô ta, sợ Lý Yên Nhiên nói ra những điều khiến Lập Hạ khó xử gấp trăm lần những gì mà chính mình nói. Cậu ấy nói, vốn tưởng Lập Hạ sẽ cho mình cơ hội giải thích vì mọi người đều là bạn, sẽ không so đo với nhau, nhưng vì chưa kịp nói rõ ràng nên mới khiến Lập Hạ hiểu lầm, thực sự xin lỗi cô.
Lập Hạ có thể nghe ra nỗi thất vọng trong giọng điệu của Phó Tiểu Tư. Cô cảm thấy rất áy náy. Cô cảm thấy rất mất mặt vì cái tính không biết tốt xấu của mình, cũng cảm thấy mất mặt vì sự thiếu tin tưởng của mình với bọn họ. Bởi đã kìm nén rất lâu, cuối cùng cô khóc oà lên. Ngộ Kiến lập tức dùng tay bịt miệng cô lại rồi mắng cô một câu ngốc nghếch.
Đúng là ngốc nghếch mà...
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang biến sắc, Phó Tiểu Tư ủ rũ nói: "Lẽ nào mình lại nói sai?"
Lập Hạ ra sức lắc đầu, mặc dù Ngộ Kiến cố bịt chặt miệng cô, cô khóc không thành tiếng, nhưng cô biết nước mắt của mình rơi rất nhiều, chỉ có điều nó hoà cùng với nước mưa, không ai biết mà thôi.
Lúc rời đi, Phó Tiểu Tư cuối đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Lập Hạ, cậu còn giận không?"
Cô chỉ nhớ mình ngây ngốc ra sức lắc đầu, cuối cùng Phó Tiểu Tư cũng nở một nụ cười. Thật ra nụ cười của Phó Tiểu Tư vô cùng ấm áp, nhưng không giống nụ cười ấm áp ôn hoà như ánh nắng mùa xuân của Lục Chi Ngang, mà giống như ánh mặt trời cuối cùng cũng ló rạng sau lớp mây dày của mùa đông, bởi vì hiếm lắm mới thấy một lần, cho nên càng ấm áp. Hơn nữa, mắt của cậu ấy trở nên rõ ràng hơn trong đêm tối, giống như dáng vẻ cậu ấy trên sân khấu, như sao Bắc Cực treo lơ lửng trên bầu trời, dẫn đường đi về phương Bắc, không bao giờ lạc hướng.