Mùng 5 tháng Năm tới rồi. Khi tỉnh dậy, Lập Hạ cảm thấy tâm trạng rất tốt. Tối qua mẹ gọi tới chúc mừng sinh nhật, Lập Hạ vẫn giống những sinh nhật trước, nói với mẹ cậu "Cảm ơn mẹ."
Cả ngày hôm ấy Lập Hạ rất vui, mặc dù không có quà nhưng vẫn cười tươi tắn. Cô chẳng nói với ai hôm này là sinh nhật mình, thực ra sinh nhật cũng chỉ là một ngày trong năm thôi mà, Lập Hạ vẫn luôn nghĩ thế.
Buổi tối đang đọc sách dưới đèn học thì nghe ở dưới lầu có người đang ho. Lúc đầu Lập Hạ còn không để ý lắm, nhưng sau đó thấy người ta cứ ho mãi, Lập Hạ liền thò đầu ra xem thử, chợt thấy Phó Tiểu Tư, Trình Thất Thất và Lục Chi Ngang đang vẫy vẫy tay ở dưới lầu.
Lập Hạ gọi Ngộ Kiến xuống cùng mình, cũng không biết là có chuyện gì mà muộn thế này còn tới, lại còn là tổ hợp ba kẻ mộng mơ này nữa.
Ra đến cổng, Lập Hạ mới biết ba người họ mang theo quà tới. Ba chiếc hộp được đưa vào qua khe của chiếc cổng sắt. Lập Hạ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thực sự rất cảm động. Đây là lần đầu tiên cô được nhận quà kể từ khi đến Thiển Xuyên. Nhoài người về phía cánh cổng sắt, Lập Hạ không ngừng nói cảm ơn, ngoài câu ấy ra, cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Lập Hạ nhìn Thất Thất ở ngoài cổng rồi hỏi: "Sao cậu còn chưa về phòng ký túc, muộn thế này rồi?"
"Hôm nay không về phòng ký túc nữa, mình tới nhà họ hàng ngủ."
"Ồ... Thất Thất nói cho hai cậu biết sinh nhật mình hả?"
"Không phải, trên thẻ học sinh có mà, lần trước điền phiếu đăng ký, lúc cậu đưa cho tớ, tớ đã thấy rồi." Phó Tiểu Tư đút tay vào túi, nói.
Ngộ Kiến nhìn ba người ở ngoài cổng sắt, sau đó lại nhìn Lập Hạ. Từ cuộc đối thoại của bọn họ có thể biết hôm nay là sinh nhật Lập Hạ, nhưng đối lập với ba người hộp to hộp nhỏ ngoài kia, hai tay của mình lại trống trơn thế này, thực sự khó coi quá. Những cảm xúc trong lòng không biết phát tiết ra thế nào, một mặt cảm thấy bản thân đã không để ý được hôm nay là sinh nhật Lập Hạ, mặt khác lại cảm thấy hụt hẫng khi Lập Hạ không cho mình biết, nhưng Ngộ Kiến vẫn hỏi một câu: "Hôm nay là sinh nhật cậu à?"
Lập Hạ quay lại nhìn Ngộ Kiến, có chút ngại ngùng nói: "Ừ... Cũng vì không muốn nói cho ai biết nên mình mới không bảo gì với cậu. Thật ngại quá."
Ngộ Kiến nhún vai, đút tay vào túi rồi thở dài: "Không chuẩn bị quà cho cậu rồi."
Lập Hạ xua tay: "Không cần, không cần."
Ngộ Kiến ngẩng lên, nghiêng đầu thất thần hồi lâu rồi nói: "Hay là mình hát cho cậu nghe nhé, chắc cậu chưa nghe mình hát bao giờ đúng không?"
Phải hình dung giọng hát ấy như thế nào nhỉ?
Giống như giữa bầu trời đêm đen mịt mờ đột nhiên có ngàn vạn cánh chim mạnh mẽ bay lên. Đó không phải là một giọng ca trong trẻo nhưng lại lảnh lót ngân vang, giống như đem theo sức mạnh của triều dương hướng thẳng tầng trời. Lập Hạ đột nhiên sinh ra ảo giác, giống như trong tiết mục văn nghệ, lúc Phó Tiểu Tư nắm tay cô, nước mắt của cô bỗng nhiên xuất hiện những mảng màu vô cùng diễm lệ. Lập Hạ chợt muốn khóc, bản thân cô cũng chẳng biết vì sao, chỉ là nhìn thấy biểu cảm chân thành của Ngộ Kiến, trong lòng vô cùng cảm động mà thôi. Đến cả giọng ca số một của trường như Thất Thất cũng chưa từng khiến Lập Hạ cảm động đến thế, Lập Hạ nghĩ, Ngộ Kiến chắc chắn đã dùng cả sinh mệnh mình để hát.
Lập Hạ quay lại nhìn Thất Thất, Thất Thất chăm chú nhìn Ngộ Kiến, đôi mắt sáng rực. Thất Thất vốn luôn cảm thấy mình hát đã được coi là hay lắm rồi, nhưng giờ nghe giọng hát của Ngộ Kiến, mới biết cái gì được gọi là thanh âm có sức mạnh của sinh mệnh. Âm cao giống như cây lúa mạch vươn thẳng về ánh dương, âm ngâm trầm thấp như dội về từ nghe núi sâu hun hút, nước suối, hơi nước, núi non, biển cả, thế giới quay về tối tăm, còn âm thanh bắt đầu phát hoạ lần nữa thiên địa ngũ hành.
Lập Hạ, cậu biết không, chính nhờ sinh nhật năm lớp 10 của cậu, được thấy Ngộ Kiến đứng hát ngay trước mắt, tớ mới chọn ca hát. Từ lúc đó, tới mới thực sự biết được việc dùng cả sinh mệnh để hát sẽ đem tới sức mạnh tràn trề tới nhường nào. Giọng hát thực sự có thể mang lại dũng khí, khiến con người ta trở nên dũng cảm, chỉ cần hát lên, chúng ta sẽ cảm thấy tràn đầy sức mạnh.