Hạ Chí Chưa Tới

Chương 45: Hạ chí năm 1998 - Sương ấm, phá trận tự (1)



Thời gian nghịch chuyển thành sương sớm màu đỏ, ngày và đêm dần dần cân bằng.

Mình ở trong thế giới cậu đã quên từ lâu, sống những tháng ngày cô độc, nhắm mắt bưng tai, nuốt nước mắt để nhảy múa reo mừng.

Không nhìn thấy cậu đồng nghĩa với việc không nhìn thấy cả thế giới.

Sóng tối giống như thủy triều nuốt trọn cả tỷ tinh cầu. Hoa hướng dương chết khô.

Chim dư cư đi đưa tang cả đoàn cả lũ.

Từng chặng đường dài dằng dặc, nhìn chẳng thấy đích đến và điểm đi.

Là ai vẫy tay, mặt không cảm xúc, rồi từ đó ngăn cách hai thế giới.

Lặng yên là sự không nỡ của cậu. Và cả góc mặt nghiêng tái nhợt của cậu ấy.

Thật ra thế giới chưa từng thức giấc, im lặng ngủ say dưới lớp cổ áo sơ mi của cậu.

Thời gian trôi nhanh như bóng cậu qua cửa số. Râu ria chớp mắt đã lởm chởm đâm xuyên làn da. Lá cờ thanh xuân giương cao đón lấy từng cơn gió.

Thì ra cậu sớm đã trưởng thành, trở thành Quốc vương đầu đội mũ miện,

Còn mình thì vẫn ngơ ngác mù mờ, tưởng rằng cậu vẫn là Hoàng tử nhỏ với khuôn mặt trắng bóc.

Người ta nói chỉ cần Hoàng tử nhỏ xuất hiện trên thế gian,

Là cùng lúc sẽ luôn có một con hồ ly đang chờ đợi tình yêu.

Khi chim én mang theo màu xanh của năm mới vội vã bay về,

Cậu liệu có còn như mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, cúi đầu dưới gốc rã hương,

Sau đó gặp mình,

Vào mùa hè lê thê, mơ hồ, vĩnh viễn chẳng kết thúc ấy.

- ------------------

Phó Tiểu Tư không hề biết rằng một ngày có thể dài đến vậy. Mỗi sáng đều phải mở mắt ra khi bị ánh mặt trời chiếu rọi, sau đó đầu tóc rối bù, mặc áo, lê dép đi về phía bàn học, cầm bút bi lên đánh dấu thêm một ngày trên quyển lịch để bàn.

Đánh răng. Rửa mặt.

Chẳng biết từ lúc nào, trong gương đã là một mái tóc dài rối tung.

Đột nhiên nhớ ra, kỳ nghỉ hè đã qua được một tháng. Mùa hè đúng là mùa hè, nhiệt độ cao kinh người, mặc dù Thiển Xuyên là thành phố ở vĩ độ cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng bức xạ từ mặt đường bê tông đủ để đánh tan ý định ra ngoài của tất cả mọi người.

Dưa hấu hai bên đường chất từng đống từng đống thành một biển màu xanh lục, thi thoảng có tiếng vo ve của ruồi nhặng bay qua vang lên trong không gian, khiến người buồn phiền. Lý Yên Nhiên cứ cách hai ngày lại tới chơi. Nói là tới chơi nhưng thực ra cũng chỉ là ngồi xem ti vi ở phòng khách, bởi Tiểu Tư vốn dĩ chẳng biết chơi cùng con gái thế nào. Những thứ mình thích như ghép hình, đọc sách, nghe CD, chơi điện tử... trong mắt con gái chắc đều là những trò chơi nhạt nhẽo và lạc hậu đúng không? Tiểu Tư ảo não nghĩ, nói cho cùng thì Lục Chi Ngang cũng vẫn được lòng các bạn nữ hơn, cậu ấy chẳng bao giờ hết chuyện để nói, chẳng giống như mình, sau khi nói mấy câu như "Chào, qua rồi đó à?", "Ăn dưa hấu không?" xong thì chẳng biết nói gì nữa, lại rầu rĩ về phòng ngồi ghép hình.

May mà Lý Yên Nhiên cũng đã quen lặng lẽ một mình như vậy, ít tiếng ít lời, cho nên hai người cứ yên lặng trong nhà, cũng không cảm thấy quá vô vị, thậm chí còn ít nhiều ngầm hiểu ý và thoáng chút ấm áp. Yên Nhiên không buồn chán khiến Tiểu Tư cảm thấy thoải mái. Rất nhiều nữ sinh cứ trúng chủ đề gì là ríu rít hết cả lên, mỗi lần như vậy, Phó Tiểu Tư đều cảm thấy đau đầu vô cùng, hết cách với bọn họ. Ví dụ như Lập Hạ và Thất Thất, nhìn qua thì có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng có lúc còn nói nhiều hơn cả mẹ.

Cả mùa hè vẫn hết sức bình thường, chẳng có gì bất ổn. Vẫn có rất nhiều nam thanh nữ tú tụ tập rủ nhau đi bơi, ánh mặt trời vẫn phản xạ lóng lánh trên mặt bể, những nét cười tươi trẻ cùng bọt nước coca trên đá. Trong mùa hè nóng nực này không biết sẽ sinh ra thêm bao nhiêu mối tình trong sáng nữa đây? Thành phố vẫn dào dạt những vùng hơi lạnh, như trong rạp chiếu phim, thậm chí người ta còn lạnh đến phát sốt luôn được nữa. Mấy chú làm bất động sản trong khu vẫn tươi cười rạng rỡ mỗi ngày. Thời gian cứ thế trôi qua, vô cùng tĩnh lặng.

Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến cho mùa hè nóng rực ngập ánh mặt trời nảy trở nên chậm chạp và lê thê, mang theo thứ nhiệt độ khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ nặng nề bò qua mí mắt.

Suy nghĩ kỳ lạ mãi vẫn không tìm ra đáp án. Phó Tiểu Tư phẩy tay như đang đuổi muỗi để xua đi khối hơi nước hầm hập trong đầu. Lúc sau mở tủ quần áo ra, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng lần trước Lục Chi Ngang để lại đây vì mắc mưa, Phó Tiểu Tư mới nhớ ra Lục Chi Ngang đã không liên Lạc gì với mình suốt cả tháng trời. Giây phút Phó Tiểu Tư mở tủ và nhớ tới điều này, miệng cậu hơi mở ra một chút, giữ mãi khẩu hình "A" mà không phát ra âm thanh.

Phó Tiểu Tư thay một chiếc áo cộc tay rồi đi ra ngoài nhảy lên xe đạp ra khỏi khu đô thị. Cậu đi qua một đoạn dốc rồi rẽ trái, sau đó lại rẽ trái tiếp, đi qua mấy góc phố có bờ tường sặc sỡ, qua mấy tờ lệnh truy nã dán trên tường lâu lắm rồi vẫn chẳng có động tĩnh. Bóng cây rã hương rợp bóng ngày hè như nhuộm mực, bao phủ lên khoảng lưng hơi cong của Phó Tiểu Tư, loang lổ lúc sáng lúc tối.

Chiếc áo phông dưới ánh mặt trời trông gần như trong suốt, nhìn thấu làn da ngâm của cậu thiếu nhiên.

Phó Tiểu Tư đến trước cổng nhà Lục Chi Ngang, còn chưa kịp dừng xe lại đã nhìn thấy Lục Chi Ngang dắt xe đạp ra.

Lục Chi Ngang ngẩng đầu thấy Phó Tiểu Tư đang ngồi trên xe đạp dừng cạnh cổng thì biểu cảm hết từ yếu đuối sang mạnh mẽ, cuối cùng vẫn chuyển về bình tĩnh. Cậu ấy mở miệng hồi lâu mà vẫn chẳng nói gì, đến cuối cùng mới thốt ra được một câu: "Cậu ở đây làm gì?"

Tớ ở đây làm gì? Trong lòng Tiểu Tư nghĩ, giống giọng điệu nói chuyện hằng ngày của mình quá, thậm chí còn chưng ra vẻ mặt không biểu cảm gì giống hệt mình nữa.

"Không có gì, đi ngang qua đây thì ghé thăm cậu, cả tháng trời cậu tự nhốt mình trong nhà để chế tạo bom nguyên tử à?"

Phó Tiểu Tư có chút tức giận, bấm bấm chuông xe đạp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Chi Ngang trước mặt. Không biết thằng nhãi này đã cao hơn mình nửa cái đầu từ lúc nào. Thật đáng hận!

"Có gì đâu.. Ở trong nhà không muốn ra ngoài cho lắm."

"Chỉ thế thôi à?"

"Ừ, chỉ thế thôi..."

"Được rồi, vậy tớ về đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.