Hạ Chí

Chương 4



7

Giang Cảnh Nghiễm chọn nơi ăn tối là một nhà hàng Nhật.

Nhìn món sashimi trang trí tinh tế trước mặt, tôi không cảm thấy thèm ăn.

Giang Cảnh Nghiễm bóc hai con tôm càng đặt vào đĩa của tôi, còn tôi đang trả lời tin nhắn của Lâm Triều.

Lâm Triều: Cậu đang trong kỳ kinh nguyệt, đừng ăn đồ lạnh.

– Nước ấm ngày hôm nay của cậu tớ bao hết.

Nhìn cậu ấy chuyển khoản 999 tệ kèm theo lời nhắn, tôi không khỏi nhếch miệng.

“Kem trà xanh mochi, trước kia em thích nhất.” Giang Cảnh Nghiễm đẩy món tráng miệng vừa được đưa lên đến trước mặt tôi, nói.

Tôi liếc mắt nhìn cái bát vẫn đang tỏa khói lạnh: “Hôm nay bụng tôi có chút khó chịu, và tôi đến nhà hàng Nhật chưa bao giờ gọi tráng miệng.”

Giang Cảnh Nghiễm ngẩn ngơ một lúc, sắc mặt không tốt lắm: “Xin lỗi.”

Tôi gọi nhân viên rồi gọi một bát mì udon. Giang Cảnh Nghiễm ngồi đối diện tôi, cho đến khi tôi ăn hết, anh ta không hề động đũa lấy một lần.

Điện thoại trên bàn không ngừng rung, màn hình sáng lên, là tin nhắn mới của Lâm Triều.

– Ngoài trời có chút mưa, tớ lái xe đến đón cậu nhé.

“Em và Lâm Triều có phải là thật không?” Giang Cảnh Nghiễm hít sâu một hơi, đôi mắt sau lớp kính bỗng nhiên âm trầm.

Tôi không trả lời, ngược lại hỏi anh ta: “Anh có quen biết mẹ kế Lý Xuân Ước của tôi không?”

Khóe miệng Giang Cảnh Nghiễm lạnh lùng mím lại, thật lâu mới nói: “Không quen.”

“Thật là trùng hợp.” Tôi cười nhìn anh ta, nói: “Hai người thì một người từ ai đó nghe được tôi đã kết hôn là giả, Lâm Triều chỉ là bạn của tôi. Người kia thì lại từ ai đó nghe được hôm qua tôi và Lâm Triều đã đến phòng khám của anh, còn bắt chước dáng vẻ của tôi, cố ý kéo chồng mình đến khoe khoang trước mặt anh. Bác sĩ Giang, anh nói xem người này có phải là rất giỏi không?”

Ánh mắt Giang Cảnh Nghiễm lấp lóe, im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Hạ Nguyên Nguyên.”

Tôi đã đứng ở hành lang thang chờ máy, lúc chuẩn bị bấm tầng, Giang Cảnh Nghiễm từ trong nhà hàng chạy ra.

Tôi chưa bao giờ thấy Giang Cảnh Nghiễm như thế này, anh ta không để ý đến ánh mắt khác lạ của những người xung quanh, lấy tay chặn cửa thang máy, thở hổn hển.

“Nếu anh có thể hoàn toàn loại bỏ người kia mà em nói, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”

Tôi nhìn dáng vẻ mất hồn của anh ta, áo khoác vắt trên cánh tay, thậm chí một tay áo còn bị giẫm dưới chân.

Anh ta nhìn vào mắt tôi, người vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này giọng điệu lại có chút cầu xin:

“Xin em hãy tin anh…”

Người bên cạnh bắt đầu thúc giục, tôi quyết đoán bấm nút đóng cửa.

Cửa thang máy cuối cùng chậm rãi đóng lại, để lại Giang Cảnh Nghiễm một mình ở phía bên kia.

8

Lúc tôi đi taxi về đến cổng khu chung cư, từ xa đã thấy có một người đang ngồi xổm ở ngoài phòng bảo vệ.

Tôi cầm ô đi đến, người đó quả nhiên là Lâm Triều.

Lâm Triều ngồi dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu, châm thêm một điếu thuốc.

Cậu ấy đứng dậy, nhận lấy cái ô trong tay tôi, cùng tôi đi về nhà.

Tôi quay đầu nhìn thấy đầy tàn thuốc trên đất, duỗi tay muốn giật điếu thuốc trên miệng cậu ấy xuống.

Cậu ấy còn nhanh hơn tôi, nhanh chóng vứt điếu thuốc đi.

Tôi vồ hụt, ngón tay vô tình chạm vào môi cậu ấy. Cảm giác lạnh lẽo và mềm làm tôi co rúm lại một cái, tôi vội vàng rút tay lại nhưng bị cậu ấy giữ lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Điếu thuốc rơi xuống đất, nhanh chóng bị nước mưa dập tắt.

“Lâm Triều, cậu học hút thuốc từ bao giờ thế?”

“Từ lần đầu không thể liên lạc được với cậu.”

Lâm Triều mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt lại mang đầy sự tự giễu khinh bỉ. Ánh sáng vàng của đèn đường phủ lên mặt cậu ấy một màu sắc nhẹ nhàng.

Mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa rơi lộp độp vào ô trên đầu chúng tôi.

“Lâm Triều, đêm đó tớ say quá. Xin lỗi cậu.”

“Không sao.” Lâm Triều buông tay tôi ra, nhưng lại gần như nghiêng hết ô sang phía tôi.

“Tớ sớm muộn cũng là người của cậu.”

Khi Lâm Triều quay lưng đi, tôi đã gọi cậu ấy lại.

Cậu ấy quay đầu, mỉm cười: “Tớ thấy mưa to quá nên chạy qua xem cậu thế nào. Vừa nãy tớ đã xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay không có sấm sét đâu, cậu không cần sợ.”

Tôi ngạc nhiên, hóa ra cậu ấy chỉ vì lo lắng chuyện này nên mới ngồi xổm ở cổng khu nhà tôi lâu như thế.

“Lâm Triều, tớ đã không còn sợ sấm sét từ lâu rồi.”

Ánh mắt Lâm Triều u ám nhìn chiếc ô trên tay, cong khóe miệng: “Ừ, tớ quên mất.”

“Tớ sẽ chịu trách nhiệm về vết thương trên lưng cậu.”

Lâm Triều nghe tôi nói, bước chân dừng lại, đứng yên tại chỗ.

“Cậu ngốc à, người phải chịu trách nhiệm là tớ mới đúng chứ. Cậu mau vào đi, đừng để bị cảm.”

Nói xong, Lâm Triều chạy đi mất.

Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy dần biến mất trong màn mưa, thầm nói: “Lâm Triều, đợi tớ thêm một chút, đợi tớ xử lý xong việc đó đã.”

9

Một tháng sau, tôi nhận được điện thoại của dì Trương, dì ấy nói bố tôi đã phẫu thuật và hồi phục rất tốt. Lý Xuân Ước cũng mang thai thành công.

Tôi nói với dì Trương, sắp đến sinh nhật bố rồi, tôi muốn tặng cho bố một bất ngờ.

Ngày bố tôi tổ chức tiệc mừng thọ sáu mươi, tôi đã đặt năm mươi bàn tiệc ở khách sạn.

Bố tôi vui mừng, mời tất cả bạn bè đến tham dự.

Tôi cũng mời Giang Cảnh Nghiễm, tôi nói với anh ta rằng đây là cơ hội cuối cùng giữa hai chúng tôi.

Tôi biết anh ta sẽ đến.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lý Xuân Ước vì để thể hiện mình là người dịu dàng và hiểu chuyện trước mặt những người lớn tuổi, cô ta còn tự tay làm món tráng miệng, gửi đến từng bàn, tiện thể cũng thông báo mình mang thai, khiến ông bà nội tôi vui sướng cười không ngậm được miệng, liên tục khen cô ta là con dâu tốt.

Khi cô ta đưa món tráng miệng cho tôi, nụ cười trên mặt cô ta gần như tràn ra ngoài: “Nguyên Nguyên, cảm ơn con đã tổ chức tiệc mừng tuổi cho lão Hạ. Hy vọng sau này con trai của mẹ và lão Hạ có thể giống con, hiếu thảo với bố mẹ.”

Nói xong, cô ta mở nắp món tráng miệng trước mặt tôi.

“Nguyên Nguyên, con nhìn này. Đây là món mẹ thích nhất, mỗi lần đi nhà hàng Nhật mẹ đều gọi, sau đó mẹ liền tự học làm, không ngờ làm ra vị cũng khá ngon. Con thử đi, vị matcha đấy.”

Thấy tôi không để ý đến mình, cô ta lại đi đưa cho người bên cạnh.

Người bên cạnh tôi là Lâm Triều.

Cậu ấy cầm lên nhìn một cái: “Dì Lý, cái này của dì không dùng matcha à?”

Nghe tiếng “dì Lý”, Lý Xuân Ước rõ ràng hơi bực bội, nhưng trước mặt mọi người, cô ta chỉ có thể tiếp tục cười: “Sao lại không phải là trà xanh chứ? Tôi mua hàng nhập từ Nhật đấy.”

“Trà xanh là trà xanh, vẫn khác với matcha.”

“Ôi, anh đẹp trai. Anh ăn thử đi thì sẽ biết thôi.” Lý Xuân Ước nghĩ rằng mình hôm nay rất xinh đẹp, nên cô ta cảm thấy nếu mình cười với Lâm Triều một cách dịu dàng đáng yêu thì Lâm Triều sẽ cho cô ta chút mặt mũi.

Nhưng Lâm Triều vứt thẳng cái bánh mochi cùng với chiếc hộp vào thùng rác.

“Cậu, cậu làm gì thế?” Nụ cười trên mặt Lý Xuân Ước đột nhiên cứng đơ lại, có chút tiến lùi không xong.

“Tôi dị ứng với bột, nhất là loại vị trà xanh này.” Khóe miệng Lâm Triều nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Lý Xuân Ước cũng cười theo: “À, ra là thế à, xin lỗi nhé, anh đẹp trai.”

Tôi liếc mắt nhìn cô ta xoay eo nhỏ rời đi, chửi thầm một câu.

“Xin lỗi nhé anh đẹp trai ~ nghe tởm không chứ?”

“Hạ Hạ, sao cậu lại bất ngờ tổ chức tiệc cho người bố cầm thú của cậu thế?” Lâm Triều dịch ghế, ghé vào tai tôi nói: “Có gì đó không bình thường.”

“Lát nữa tớ sẽ cho cậu xem một vở kịch hay.” Tôi nhìn tin nhắn của Giang Cảnh Nghiễm gửi đến, cười với dì Trương ở phía không xa.

Dì Trương gật đầu, đi đến bên cạnh Lý Xuân Ước.

Hai người nói thầm vài câu, dì Trương và cô ta cùng đi ra khỏi phòng tiệc.

10

Ở hành lang chữa cháy tầng 12, truyền ra tiếng khóc của một người phụ nữ. Người đàn ông đứng trước mặt cô ta lại lạnh lùng như một bức tượng băng.

Tôi ngồi ở cầu thang tầng 13, nhìn họ qua khe hở của cầu thang.

“Giang Cảnh Nghiễm, anh thật sự đã yêu Hạ Nguyên Nguyên rồi sao?”

“Không liên quan đến em.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với vẻ mặt lạnh lùng, như một vị thần không có dục vọng.

Tôi nhếch mép khinh bỉ, đây là lớp ngụy trang anh ta luôn sử dụng.

Người phụ nữ trước mặt anh ta như bị chọc vào chỗ đau, lao lên kéo lấy cánh tay anh ta: “Lúc trước là ai nói, anh muốn cưới Hạ Nguyên Nguyên chỉ để trả thù vì em đã lấy bố của cô ta hả! Không phải anh nói anh chỉ làm thế để em cảm thấy ghê tởm thôi hay sao! Giang Cảnh Nghiễm, nếu bây giờ em nói em không chỉ thấy ghê tởm, mà còn rất đau lòng… anh có thể đừng yêu cô ta nữa không?”

Giang Cảnh Nghiễm liếc nhìn người phụ nữ đang khóc lóc ở bên cạnh, thản nhiên rút tay ra.

“Từ khi bố mẹ em chê tôi nghèo, bắt em lấy một người giàu, chúng ta đã kết thúc rồi.” Anh ta ngẩng cao đầu, cười nhạt: “Hơn nữa, đây cũng là con đường em mình tự chọn, bây giờ sao lại hối hận rồi?”

“Kết thúc?” Lý Xuân Ước cười lên: “Chúng ta thật sự đã kết thúc rồi sao? Giang Cảnh Nghiễm, tháng 5 vừa rồi chúng ta vẫn còn ở bên nhau mà, không phải sao?”

Vẻ mặt Giang Cảnh Nghiễm hơi thay đổi, có vẻ hổ thẹn.

Thấy anh ta không từ chối mình, Lý Xuân Ước quen thuộc quàng tay lên cổ anh ta.

“Hạ Nguyên Nguyên kia có vấn đề tâm lý, anh ở bên cạnh cô ta, chẳng lẽ thật sự muốn kiêng dè cả đời à? Giang Cảnh Nghiễm, anh biết anh không phải là thần thánh. Anh là một người đàn ông có phản ứng sinh lý bình thường…” Tiếng Lý Xuân Ước càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm trong hơi thở nặng nề của người đàn ông.

Mặt tôi không có biểu cảm gì nhìn hai bóng dáng quấn quýt trong bóng tối kia, gửi tin nhắn đã soạn sẵn vào nhóm gia đình.

Nhưng lúc này, cửa chữa cháy sau lưng tôi lại mở ra.

Một thanh niên xa lạ thò đầu vào, khi nhìn thấy tôi, cậu ta không do dự gào lên: “Chị họ! Có người đang nhìn trộm ở đây!”

Đệt, tôi bảo dì Trương canh ở lối ra tầng 12 nhưng không ngờ Lý Xuân Ước cũng để dành một chiêu, tìm người của mình canh chừng cho cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.