Hạ Chí

Chương 8



Ngoại truyện 02: Lâm Triều và Hạ Nguyên Nguyên

Nửa đêm, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng hét của mẹ.

Tiếp theo là một tiếng động lớn, hình như có gì đó bị vỡ trong phòng ăn.

Tôi gần như theo phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Bố tôi lại say rượu, lại cãi vã với mẹ tôi.

Ông ta ném vỡ tủ đĩa và đồ ăn, ấn chặt mẹ trên mặt đất đầy mảnh vỡ, liên tục tát vào mặt mẹ.

Mẹ tôi trong lúc vùng vẫy tránh né, cơ thể bị những mảnh vỡ cắt xước nhiều chỗ.

Tôi không kịp sợ hãi, gần như cả người ôm lấy mẹ, khóc lóc xin bố dừng tay.

Nhưng lúc đó tôi mới chỉ bảy tuổi, dễ dàng bị ông ta nhấc lên ném sang một bên.

Tôi một lần rồi một lần lại lao lên, nhưng thân hình của bố tôi lúc này như tường sắt, tôi không chỉ không kéo được ông ta ra, còn bị ông ta cho vài cái bạt tai.

Tôi nhìn mẹ trên đất khóc bị đánh đến không còn sức, mở cửa chạy xuống tầng.

Tôi chạy chân trần trên đất, thời tiết tháng tám, mặt đất thô ráp ma sát với lòng bàn chân, vừa nóng vừa đau.

Tôi vội vàng lau nước mũi và nước mắt, chạy tới trước cửa nhà bạn thân Lâm Triều, vừa kêu cứu vừa gõ cửa.

Mẹ của Lâm Triều mở cửa cho tôi.

“Dì ơi, xin dì mau đi cứu mẹ cháu! Mẹ cháu sắp bị bố đánh chết rồi!” Nói xong, chân tôi mềm nhũn, không kiểm soát được run rẩy người, đập đầu với dì ấy.

Bố mẹ của Lâm Triều ngay lập tức chạy đến nhà tôi, còn báo cảnh sát.

Nói cũng lạ, bố tôi mỗi lần đều say bí tỉ nhưng khi thấy cảnh sát đến cửa lại biết sợ hãi xin lỗi.

Thương cho mẹ tôi, một người phụ nữ thường ngày dịu dàng hiền lành, lại bị bố tôi đánh đập không thương tiếc.

“Chân cậu bị thương rồi.” Lâm Triều mặc đồ ngủ đi ra, cúi xuống trước mặt tôi, lấy khăn giấy lau bùn và máu trên chân cho tôi.

“Đau không?”

“Đau…” Mở miệng ra, tôi lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Lâm Triều nhíu mày, quay người chạy vào phòng ngủ.

Chẳng bao lâu sau, cậu ấy đeo ba lô trước ngực đi ra, cúi xuống đưa lưng về phía tôi.

“Lên đi, tớ cõng cậu đi bệnh viện.”

Lúc đó tôi tuổi còn nhỏ, ngơ ngác một lúc rồi thật sự leo lên lưng cậu ấy.

Tiếc thay, Lâm Triều năm đó mới chỉ bảy tuổi.

Cậu ấy chưa kịp cõng tôi ra khỏi cổng khu nhà, chúng tôi đã ngã vào bãi cỏ.

Cậu ấy kiểm tra xem tôi có bị thương vì cậu ấy không, rồi đột nhiên dùng cánh tay che mặt.

Tôi bò đến trước mặt cậu ấy, dùng sức kéo ra tay cậu ấy, mới phát hiện cậu ấy đang khóc.

“Tại sao bố cậu lại luôn đánh mẹ cậu vậy… Tại sao lại biến cậu trở thành như vậy? Nhìn cậu khóc, tớ buồn lắm…”

“Lâm Triều, chân tớ đã không đau nữa, cậu đừng khóc mà.”

“Hạ Hạ, bố tớ nói khi con trai lớn lên sẽ trở thành đàn ông, trở thành đàn ông thì có thể bảo vệ được phụ nữ. Khi tớ lớn lên, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu!”

“Ừ.”

Dưới ánh trăng, Lâm Triều và tôi, hai con thỏ nhỏ mắt đỏ ôm lấy nhau.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau lớn lên.

Ngày mẹ tôi qua đời, Lâm Triều từ sân bóng chạy về, cậu ấy vừa mở cửa phòng tôi đã kéo tôi vào lòng, tay run rẩy che mắt tôi.

“Hạ Hạ, đừng nhìn, đừng nhìn nữa…”

Tôi ngây người đứng trước mặt cậu ấy, dù bây giờ không nhìn thấy gì, nhưng mũi tôi vẫn ngập tràn mùi máu tanh.

Mẹ tôi không còn nữa, bà ấy cắt cổ tay tự sát.

Khi được dì Trương phát hiện ra, mẹ đã không còn hơi thở và nhịp tim.

Mẹ không để lại bất kỳ di chúc nào, sáng nay lúc tôi chuẩn bị đi học, mẹ chỉ nói với tôi câu cuối cùng: “Con đi học nhớ chú ý an toàn, mẹ yêu con.”

Sau khi bố tôi biết tin, còn quay lại công ty một chuyến trước rồi mới lái xe về nhà.

Lúc đó, mẹ tôi đã được xe của nhà tang lễ đón đi rồi.

Lâm Triều vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nắm chặt lấy tay tôi.

Trong hai đêm túc trực bên linh cữu, tôi thức trắng, Lâm Triều cũng ngồi bên cạnh tôi, cách một lúc lại hỏi tôi có đói không, có khát không.

Tôi lắc đầu, cậu ấy liền dựa vai mình lại gần, nói với tôi nếu mệt thì hãy tựa vào cậu ấy ngủ một lát.

Hai ngày đó, tôi không rơi một giọt nước mắt nào.

Cho đến khi làm xong nghi thức chia tay cuối cùng, toàn bộ người thân, bạn bè đến tiễn biệt mẹ tôi, tôi mới khóc khi được Lâm Triều ôm vào lòng.

Tôi khóc đến mờ mắt: “Lâm Triều, sau này tớ sẽ không còn mẹ nữa…”

Thiếu niên Lâm Triều ban đầu cũng cố tỏ ra kiên cường trước mặt tôi nhưng khi ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, mắt cậu ấy cũng đỏ ửng.

Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, không ngừng lặp lại: “Cậu vẫn còn tớ.”

Sau đó, đúng như Lâm Triều nói.

Cậu ấy từ bỏ cơ hội được tuyển thẳng vào học viện hàng không, điền cùng một nguyện vọng với tôi.

Cấp hai, cấp ba, đại học chúng tôi đều học chung với nhau.

Dù cấp ba chia làm hai ban, nhưng cậu ấy luôn dùng cách riêng của mình để đi cùng tôi trong suốt chặng đường.

Tình cảm này quý giá vô cùng, cho nên về mối quan hệ “tình yêu”, tôi và cậu ấy đều lặng lẽ chọn không nói ra.

Tôi cũng từng hỏi cậu ấy, lên đại học có tìm bạn gái không.

Cậu ấy nói không biết, cậu ấy tìm bạn trai chứ không tìm bạn gái.

Đương nhiên tôi biết cậu ấy đang nói đùa, để che giấu đi câu trả lời thật trong lòng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Lâm Triều có cuộc sống riêng của mình.

Tôi mở một quán cà phê, cậu ấy kinh doanh một công ty quảng cáo.

Chúng tôi có vòng quan hệ xã hội riêng của mình, thế giới người lớn không dễ dàng gì, số lần gặp gỡ của tôi và cậu ấy cũng dần ít đi nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau, cho đến khi tôi nói với cậu ấy là tôi hẹn hò rồi.

Lâm Triều nói: Cần block không? Bao giờ chia tay rồi thì bỏ block tớ.

Tôi nói không cần thiết, rồi kể cho cậu ấy nghe việc tôi nghi ngờ Giang Cảnh Nghiễm có liên quan đến người yêu mới của bố tôi.

Lâm Triều biết rõ tại sao tôi làm điều này.

Nhưng cậu ấy vẫn không thể nhịn được nghĩ rằng tôi có từ giả thành thật hay không, có thật sự yêu Giang Cảnh Nghiễm hay không.

Để xóa bỏ hiểu lầm của cậu ấy, tôi đã mời cậu ấy tham gia kế hoạch của mình.

Lâm Triều đồng ý đi cùng tôi đến bệnh viện nam khoa tìm Giang Cảnh Nghiễm, chúng tôi còn cố ý nói một đống lời chua xót ở cửa phòng khám, còn nói rất to, đặc biệt là lãng phí 300 tệ tiền khám.

Nhưng cuối cùng, Lâm Triều tự thêm một câu.

Cậu ấy nói: “Hạ Nguyên Nguyên, thật ra tớ cũng không tệ.”

Tôi đoán dù Giang Cảnh Nghiễm có nghe được hay không thì nữ y tá nhỏ ở quầy lễ tân chắc chắn sẽ nghe được. Mà tôi đã điều tra qua nữ y tá đó, cô ta là bạn thân của Lý Xuân Ước.

Nửa đêm, chú bảo vệ có quan hệ tốt với tôi gửi tin nhắn wechat cho tôi… Biển số xe cháu nói kia bây giờ đang lái vào rồi.

Tên biến thái Giang Cảnh Nghiễm này đã ngồi canh ở ngoài cửa nhà tôi một đêm.

Anh ta càng quan tâm tôi có chồng hay không, tôi và dì Trương càng có hy vọng.

Đêm hôm tôi “thất tình” đó, Lâm Triều cùng uống rượu nói chuyện với tôi.

Có vẻ như mọi thứ đều “diễn” ra theo kịch bản của chúng tôi.

Nhưng diễn đến cuối cùng, tôi lại từ giả thành thật.

Đêm đó tôi say khướt, kéo Lâm Triều nói rất nhiều rất nhiều chuyện. Ban đầu tôi lo lắng Giang Cảnh Nghiễm ở ngoài cửa nghe thấy chúng tôi đang nói gì nên cố ý nói một số việc liên quan đến anh ta.

Nhưng dần dần, tôi lại bắt đầu chạy lệch chủ đề.

“Lâm Triều, sao gần đây cậu hay tập gym thế? Cơ bụng sáu múi này của cậu đã tập được bao lâu rồi, để tớ đây xem một cái đi?”

“Lâm Triều, lần sau chơi game, cậu đừng chơi em gái Dao được không? Cậu chơi Trình Giảo Kim đi. Tớ sẽ chơi Chung Vô Diễm, tớ thấy hai người này hợp nhau…”

“Tiếc quá, họ đứng cạnh nhau trông giống như bạn bè hơn, phải không?”

Sau đó, tôi lại bắt đầu vừa khóc vừa cười.

Lâm Triều ôm tôi lên giường, khi gấp gọn góc chăn, tôi kéo áo cậu ấy, gọi một tiếng: “Giang Cảnh Nghiễm…”

Anh là đồ ***, câu sau chưa kịp nói ra miệng đã say đến ngất đi.

Tiếc là không ngất muộn một chút, khiến cho Lâm Triều vì việc này mà ghen tức buồn bực rất lâu!

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi đau lưng mỏi vai bò dậy, nhìn thấy Lâm Triều đang ngủ say bên cạnh mình, tôi mới biết giấc mơ đêm qua có lẽ là thật.

Sau đó tôi gọi cho bạn thân, khi tôi nói Lâm Triều là bạn của tôi, thật ra mặt tôi đã đỏ đến tận cổ.

Lâm Triều là bạn của tôi.

Câu này từ ngày đó trở đi, chỉ có thể lừa quỷ mà thôi.

Nhìn Lâm Triều ngồi trong phòng tắm im lặng giặt ga giường cho mình, tôi thầm thề: Cố lên, Hạ Nguyên nguyên. Đợi đến lúc đuổi được người phụ nữ Lý Xuân Ước kia đi, mày sẽ đi tỏ tình với Lâm Triều.

Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, với bản thân, với những năm tháng mình đã yêu thầm.

Quan trọng nhất là… phải chịu trách nhiệm cho cơ bụng sáu múi đêm đó.

Sau đó, ai có thể nghĩ được nơi tỏ tình lại là ở nghĩa trang chứ.

Ngay trước bia mộ của mẹ tôi, tôi ở trước mặt người thân nhất của mình, dũng cảm nắm lấy tay người thân nhất khác.

Từ đó trở đi, Lâm Triều là nhà của tôi, cũng là phương hướng mà tôi không bao giờ lạc lối.

(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.