Hạ Chí

Chương 19



Lúc Hạ Nhật về nhà cũng đã hơn tám giờ tối, trên bàn bày từng đĩa thức ăn hẵng còn nóng hổi, chỉ là chưa được động tới. Nhạc Nhạc đi đôi giày Thẩm Tu Viễn mua ở siêu thị chạy tới chỗ cậu, hai chân giơ lên khoe với Hạ Nhật.

Hạ Nhật giơ ngón cái lên khen: “Rất đẹp trai”

Được khen ngợi, Nhạc Nhạc ngẩng cao đầu, hí hửng lắc mông bước đi, còn lâu nó mới nói cho mọi người biết, mấy đôi giày này nó đi vẫn còn chưa quen chân, suýt chút nữa thì trơn ngã.

Thẩm Tu Viễn bưng hai bát cơm từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Nghĩ em sắp về nên cả nhà vẫn còn đợi. Đã đói chưa, mau tới đây ăn đi.”

Hạ Nhật có chút rung động, cảm giác mở cửa ra ở nhà có người đón, tới bữa thì có người chờ, thật lâu rồi cậu không được trải qua. Từ lúc mẹ mất, không còn ai đứng bên cửa mỉm cười với cậu. Mỗi ngày về nhà, đón cậu đều là căn phòng trống trải lạnh lẽo. Tuy nói Hạ Nhật lạc quan, thế nhưng cũng không tránh khỏi đau buồn, mũi chua xót, nhịn không được chảy nước mặt.

Thẩm Tu Viễn thấy thế liền cả kinh, bước nhanh tới bên cậu, hai tay dịu dàng nâng đầu Hạ Nhật gạt đi giọt nước mắt, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Gặp chuyện gì sao?”

Chết tiệt, nhìn Hạ Nhật thế này, Thẩm Tu Viễn không khỏi xót xa.

Cảm giác được quan tâm, Hạ Nhật lại khóc lớn hơn. Thẩm Tu Viễn vỗ về hôn lên khóe mắt cậu, lại kéo Hạ Nhật vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Nhật dựa vào lòng Thẩm Tu Viễn, mở to cặp mắt sưng đỏ, nói xin lỗi.

“Em… em vừa rồi đột nhiên nhớ đến mẹ..” Hạ Nhật xoa xoa mắt, ngượng ngùng cười.

Nghe vậy Thẩm Tu Viễn yên tâm rồi, anh vuốt vuốt tóc Hạ Nhật, cười nói: “Nhanh tới ăn đi, không cơm canh sẽ nguội mất.”

Bữa cơm rất phong phú, hơn nữa vì đói nên Hạ Nhật ăn hơi nhiều.  Ăn xong, Hạ Nhật xoa xoa bụng, no quá rồi. Cậu liếc mắt nhìn sang Thẩm Tu Viễn, đối phương không phát hiện ra, Hạ Nhật âm thầm thở phào.

Bên ngoài nhiệt độ khá cao, ra ngoài tản bộ đương nhiên không khả thi. Hạ Nhật đành đi tắm, xong rồi lười biếng làm tổ trên sô pha xem tivi. Tuy đã hơn mười giờ, nhưng vì bữa tối ăn muộn, một chút buồn ngủ cũng không có. Nằm cầm điều khiển chuyển kênh mấy lần, chẳng có gì hay cả, Hạ Nhật nhịn không được ngây ngốc nhìn màn hình TV.

Một cái khăn lông phủ trên tóc cậu, Hạ Nhật giật mình, vừa định quay qua đã bị Thẩm Tu Viễn giữ lại.

“Đừng động đậy, để anh lau tóc  cho em. Tóc chưa khô đã ra đây ngồi điều hòa, bị ốm thì phải làm sao.”

“Xin lỗi..” Hạ Nhật ngoan ngoãn nghe lời.

“Đợi lát nữa tóc khô, nhớ đi ngủ sớm một chút, mai vẫn phải đi làm.”

Có lẽ vì thanh âm của Thẩm Tu Viễn quá đỗi ôn nhu, hoặc là Thẩm Tu Viễn không phải là đang lau tóc mà giúp cậu xoa xoa bụng, Hạ Nhật lúc này cảm thấy cơn buồn ngủ như ập đến, mí mắt nặng trĩu.

Vậy nên lúc Thẩm Tu Viễn lau khô tóc cho Hạ Nhật, mới phát hiện Hạ Nhật đã ngủ say trên ghế rồi. Thẩm Tu Viễn bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhật.

……

Mỗi ngày tỉnh dậy đều phát hiện mình được Thẩm Tu Viễn ôm chặt trong lòng, mỗi ngày đều nhận được nụ hôn chào buổi sáng, Hạ Nhật đã sớm trở nên quen thuộc. Thẩm Tu Viễn dọn đồ đi về, nghe nói người nhà anh rốt cuộc cũng đã đi, Thẩm Tu Viễn cũng không cần phải ở chung với cậu nữa.

Ngày đầu tiên Thẩm Tu Viễn trở về, Hạ Nhật đột nhiên cảm thấy căn phòng vắng vẻ, không có ai chào đón cậu trở về, không có cơm ngon canh nóng, góc tường chỗ nghỉ của Nhạc Nhạc cũng trống không. Buổi tối đi ngủ, rõ ràng trời rất nóng, thế nhưng dù đã tắt điều hòa, Hạ Nhật vẫn cảm thấy rất lạnh. Sáng dậy cũng không còn ai hôn trán nói với cậu “Buổi sáng tốt lành”, Hạ Nhật ngồi bần thần thật lâu mới nhớ ra Thẩm Tu Viễn đã dọn đi rồi.

Trong công ty không có người, gần đây mọi người đều được điều đi công tác không thì cũng bận đi ra ngoài phỏng vấn, tham gia hết triển lãm rồi lại đến hội chợ, ai cũng ôm tài liệu vội vàng đi lại.

Hạ Nhật vừa ngồi xuống ghế đã bị Lục Hạo Nhiên kéo vào phòng làm việc. Lúc đi ra Hạ Nhật có điểm mơ màng, Lục Hạo Nhiên vừa rồi có nói cho cậu hai chuyện.

Một là, dựa vào biểu hiện của cậu trong kỳ thực tập vừa rồi, Hạ Nhật được chuyển qua làm nhân viên chính thức. Chuyện thứ hai, ngày mai cậu phải làm trợ lý cho Thẩm Tu Viễn, cùng anh đi công tác ở nước ngoài.

Hạ Nhật ngạc nhiên, đột nhiên trở thành trợ lý (tạm thời) của boss. A.. nhất định là cậu rời giường sai cách rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.