Hạ Chí

Chương 20



Lục Hạo Nhiên cho Hạ Nhật nghỉ nửa ngày, lấy mỹ danh là “để sắp xếp hành lý”, thế nhưng mùa hạ này, chẳng cần nhiều đồ dùng cùng quần áo. Hạ Nhật sắp đi sắp lại cũng chỉ được một bọc nhỏ, thực sự rất ít đồ.

Đi công tác dù sao cũng phải chuẩn bị tài liệu, hồi sáng ở công ty, Hạ Nhật có hỏi Lục Hạo Nhiên phải chuẩn bị những gì, ai ngờ, Lục Hạo Nhiên vung tay: “Còn gì không hiểu, buổi chiều trực tiếp gọi hỏi Thẩm Tu Viễn” rồi chạy. Hạ Nhật có chút hồ nghi tiền đồ vị lãnh đạo của mình.

Ngẩng đầu xem giờ, lúc này mới qua giờ nghỉ trưa, Hạ Nhật cầm điện thoại tìm số Thẩm Tu Viễn rồi gọi tới.

Điện thoại vừa vang đã được kết nối, Hạ Nhật ngẩn người, đầu dây bên kia truyền tới thanh âm ôn nhu của Thẩm Tu Viễn.

“Hạ Nhật? Anh đang định gọi cho em, không ngờ em lại gọi tới.”

“Thẩm tổng, anh tìm em có việc gì?”

Thanh âm của Thẩm Tu Viễn bỗng nhiên phảng phất một tia ủy khuất.

“Sao lại gọi là Thẩm tổng rồi?”

Hạ Nhật run lên.. “…Bây giờ.. không phải là giờ làm việc sao?”

“Không phải em đang ở nhà sao?”

“A?!” Sao Thẩm Tu Viễn biết chuyện Lục Hạo Nhiên cho cậu về sớm?

“Mở cửa cho anh, anh đang đứng ở bên ngoài.”

Hạ Nhật gác điện thoại, hoang mang đi ra ngoài cửa, trên đường không may đập đầu vào ghế tựa. Mở cửa, quả thật Thẩm Tu Viễn một thân tây trang thẳng thớm đứng ở bên ngoài, mỉm cười hướng cậu cất lời chào. Hạ Nhật không hiểu sao bản thân lại có chút kích động, chính cậu cũng không rõ tại sao, chỉ là đột nhiên thấy vui vô cùng, rồi lại có chút ngượng ngùng nữa.

“Tu Viễn, sao anh lại tới đây?”

Thẩm Tu Viễn duỗi cánh tay, xoa xoa đầu Hạ Nhật.

“Anh tới tìm em nói chuyện đi công tác. Thế nào, định không mời anh vào nhà sao?”

Lúc này Hạ Nhật mới nhận ra hai người vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Thẩm Tu Viễn mặc âu phục hẳn là nóng lắm.

“Mời vào.”

Thẩm Tu Viễn nhìn tai Hạ Nhật hồng lên thì cong khóe miệng, tâm tình vui vẻ thay giầy, cầm túi đi vào phòng trong, áo khoác cởi ra, Hạ Nhật rất tự nhiên đón lấy rồi treo lên móc. Lúc hai người ở với nhau đã sớm thành thói quen.

“Lần này chúng ta đi để đàm phán hợp tác, tài liệu liên quan đều ở trong laptop, em xem qua một chút, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh. Em sao lại một bản rồi chuẩn bị cho tốt, đến khi đi công tác thì ngồi ghi chép là được.”

“Hể??” Hạ Nhật há hốc mồm, chuẩn bị tài liệu và các văn kiện liên quan không phải là việc của trợ lý sao?

Thẩm Tu Viễn biết vậy nên vỗ vai Hạ Nhật, giải thích: “Những văn kiện này đều do trợ lý Tống sửa sang lại, anh cũng xem qua rồi, đều không có vấn đề gì. Vốn là cậu ấy theo anh đi công tác, thế nhưng lại xảy ra chút việc riêng, các nhân viên khác thì đều cắt cử đi làm nhiệm vụ, đành phiền em theo anh chuyến này, xử lý một chút công việc, vất vả cho em rồi.”

Trợ lý của Thẩm Tu Viễn tên là Tống Dục. Người này theo Thẩm Tu Viễn đi làm trợ lý đã được năm năm, là một trợ thủ đắc lực bên cạnh  anh. Tống Dục bề ngoài xuất chúng, năng lực làm việc cũng rất ưu tú, giao tiếp xã hội cũng rất tốt. Chỉ mất hai năm từ nhân viên bình thường thăng đến chức trợ lý tổng giám đốc, là một nhân vật truyền kỳ trong công ty, cũng là mục tiêu phấn đấu của các nhân viên khác.

Trợ lý Tống tuy đi vội vàng nhưng cũng đã hoàn thành xong hết tài liệu. Hạ Nhật vui vẻ mở laptop Thẩm Tu Viễn mang tới, tỉ mỉ đọc từng văn kiện và tài liệu, thỉnh thoảng cũng cùng anh thảo luận qua vài vấn đề.

Mà lúc này đây, Tống Dục tiên sinh theo lời Thẩm boss là nhà có việc gấp, lại đang nằm dài trên bờ cát ở H thị, cùng bạn gái tắm nắng hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có. Boss cho nghỉ có tính lương, không đi chơi chẳng phải quá lãng phí sao?  Càng nghĩ anh lại càng thấy vui vẻ ~ Được nghỉ một tháng liền đó ~~~~ công việc là cái gì chớ, quên đi quên đi ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.