Hạ Chí

Chương 26



Được mẹ Thẩm ủy giao trọng trách, Lục Hạo Nhiên là người đầu tiên phát hiện ra quan hệ hai người có tiến triển. Hạ Nhật nhìn về phía Thẩm Tu Viễn, Thẩm Tu Viễn hướng cậu cười dịu dàng. Hai người tỏa ra bầu không khí ngọt ngào say đắm, khiến cho Lục Hạo Nhiên đau cả hai mắt. 

“Ai, tui nói, cậu tóm được Hạ Nhật rồi phỏng? Tui thấy hai người đi chuyến này, thu hoạch không nhỏ đi?”

Lục Hạo Nhiên cười hề hề, trong tay xoay xoay khối rubik. Nếu hai người thực sự thành, mẹ Thẩm có thể quên công anh sao?

“Mẹ tôi thưởng cậu không ít đi?” Thẩm Tu Viễn liếc mắt nhìn người nào đó đang vui vẻ. Bạn anh tính tình như nào,  chẳng lẽ anh còn không biết hay sao? Chắc chắn tên kia đã đi ti toe với mẹ chuyện Hạ Nhật rồi.

“Ha ha..” Lục Hạo Nhiên cười gượng mấy tiếng, “Cậu xem lời cậu vừa nói kìa, cho dù mẹ cậu không thưởng, làm huynh đệ tốt, chẳng lẽ tôi lại để mặc cậu sao, đừng nói tôi thấy tiền là sáng mắt lên như thế.”

“Quả nhiên cậu được hưởng lợi.

Lục Hạo Nhiên đỡ trán, vì sao từ nhỏ đến giờ, đứng trước tên này thì trí thông minh của anh đều bay hết cả.

Lục Hạo Nhiên VS Thẩm Tu Viễn, hoàn toàn thất bại.

“Nói thật thì, tôi rất thích Hạ Nhật, cậu có muốn hay không, nếu không tôi liền theo đuổi.”

“Vợ bạn không thể tán.” Thẩm Tu Viễn cũng không ngẩng lên, buông một câu như vậy.

“Vợ bạn cái gì chứ, cậu trả lời…Ê khoan đã! Nói như vậy thì hai người thực sự đến với nhau rồi sao!” Lục Hạo Nhiên vội vàng nhảy dựng lên.

Ai nha, thật là tin tốt lành, mẹ Thẩm, mau cho con lì xì đi, đại hỷ đại hỷ tới rồi!

“Tui nói hai người trở về, vừa nhìn là biết có gian…” Lục Hạo Nhiên lỡ lời, dưới ánh mắt sắc nhọn của Thẩm Tu Viễn vội vàng thu từ kia về, sửa lời nói: “Khụ, vừa nhìn là biết có tin vui.”

“Cốc cốc cốc” Cửa phòng làm việc bị gõ.

“Mời vào.”

Hạ Nhật ló đầu vào, phát hiện Lục Hạo Nhiên đang ngồi trong phòng của Thẩm Tu Viễn, liền cúi đầu chào. Lục Hạo Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi vỗ trán.

“Chết rồi, buổi trưa có hẹn, muộn rồi, tôi đi trước.” Lúc đi qua Hạ Nhật, anh vỗ vai cười cười nói: “Hạ Nhật a, lúc này tôi phải gọi cậu là chị dâu rồi, bao giờ hai người mở tiệc, nhất định tôi đây sẽ mang đại lễ tới.”

Dứt lời, Lục Hạo Nhiên phủi áo ra đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc, lưu lại Hạ Nhật hai má đỏ bừng.

Thẩm Tu Viễn kéo người nào đó đang ngượng ngùng vào lòng, hôn lên khóe môi cậu, ôm cậu ngồi xuống sô pha.

“Anh ấy biết?”

“Em nghĩ có thể giấu cậu ta sao?”

Hạ Nhật nghe vậy liền gật đầu, cũng đúng. Tính Lục Hạo Nhiên như vầy, lại cùng Thẩm Tu Viễn lớn lên từ nhỏ, mấy chuyện này sao qua được mắt anh ấy.

“Buổi trưa đi đâu ăn?” Thẩm Tu Viễn nhấm nháp ngón tay của Hạ Nhật.

“Dưới lầu mới mở một tiệm cơm, nghe nói rất ngon, không bằng tới thử đi.”

“Được, nghe em cả.” Thẩm Tu Viễn dừng lại một chút, lại nói: “Mấy ngày nữa anh dẫn em về nhà gặp cha mẹ, được chứ?”

“A?!” Hạ Nhật nghe xong có chút giật minh, gặp cha mẹ? Đã phải đến gặp bề trên rồi sao?!

Sao vội như vậy, huhuhu. Nhỡ đâu, nhỡ đâu cha mẹ Thẩm Tu Viễn không đồng ý thì sao, nhỡ họ phải xa nhau thì làm sao?

Thẩm Tu Viễn buồn cười nhìn sắc mặt Hạ Nhật không ngừng biến hóa, bàn tay ôn nhu xoa đầu cậu: “Đứa ngốc này, nghĩ linh tinh cái gì vậy? Cha mẹ anh tư tưởng khá thoáng, sẽ không bắt chúng ta xa nhau, em sẽ thích họ thôi.”

“.. thật chứ?”

“Anh lại lừa em sao?”

“Vâng… vậy là tốt rồi, hai bác thích gì? Em nên chuẩn bị lễ vật gì đây? Liệu em có đạt yêu cầu không? Còn có..”

“Haha” Thẩm Tu Viễn vui vẻ cười thành tiếng, người yêu của anh thật ngốc, nghe thấy vẫn được ở bên anh lại vui như vậy, “Em không cần chuẩn bị gì đâu, em chỉ cần nắm tay anh, bên anh trọn đời là tốt rồi.”

Hạ Nhật ngẩng đầu ngắm nhìn Thẩm Tu Viễn, trong đôi mắt anh chỉ in bóng hình cậu, khóe miệng cậu khẽ cong, dịu giọng nói: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.