Hạ Chí

Chương 9



Hạ Nhật một bên ăn bánh mì, một bên lười biếng nhìn ra ô cửa sổ xanh biếc, những chậu cây cảnh vừa được tưới còn mang trên mình bọt nước, một mảnh xanh dạt dào. Trong phòng mở điều hòa, so với bên ngoài trời nóng như thiêu thực sự đúng là thiên đường, bởi vì không may bị phỏng mà được hưởng thụ một ngày nghỉ như vầy, thực hết sức tuyệt vời!!

Ăn xong bánh mì, Hạ Nhật liếm đầu ngón tay, thoải mái lim dim mắt, bánh ngọt ở cửa hàng dưới nhà thiệt ngon hết sảy!!

Hạ Nhật làm tổ trên sô pha, theo thói quen lấy máy tính xách tay  viết vài dòng nhật ký  —— “Mẹ ở trên thiên đường, nhất định là đang phù hộ con đi cho nên con mới có thể tìm được công việc tốt đến vậy, lãnh đạo công ty cũng rất tận tình..”

Hạ Nhật ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, đắm say trong suy nghĩ của mình: A, Thẩm tổng không  hề cao ngạo, ngược lại còn rất gần gũi. Lục tổng thì vui tính hài hước, luôn biết cách chọc cười mọi người, haha…  từ lúc đi nhận việc đến nay, chưa một ngày cậu thấy nhàm chán.. Về phần Thẩm tổng, cứ nghĩ BOSS của một công ty nhất định phải mặt lạnh khó gần, không ngờ lại giống như người anh trai, lúc nào cũng ôn hòa dịu dàng, thậm chí còn tự tay thoa thuốc cho cấp dưới nữa.

Nhớ lại ngón tay ấm áp dịu dàng thoa thuốc mỡ cho mình lúc bị phỏng, Hạ Nhật không khỏi đỏ mặt.. Giống hệt như mẹ cậu á ~ lúc còn bé hay nghịch ngợm, mẹ cũng ôn nhu thoa thuốc cho cậu như vầy.

Hạ Nhật âm thầm nắm tay, tuyệt đối không cho mẹ biết về Thẩm tổng đâu, đây là bí mật nhỏ của riêng cậu.

“Leng keng.”

Hạ Nhật nhìn hai “người” một lớn một nhỏ ở trước mặt, chớp chớp mắt, đây là tình huống gì vầy?

“Chiều vui vẻ, Cún con họ Hạ thân mến ~”  (Nguyên văn là Hạ tiểu cẩu, nhưng nếu dịch hẳn ra thì nghe nó ba trấm quá.. ;;A;;)

Lục Hạo Nhiên khoa trương làm động tác hành lệ kiểu kỵ sĩ, dọa Hạ Nhật sợ một phen, “Cún con họ Hạ” là đang gọi cậu sao?

“Gâu”. Người anh em, tui tới thăm cậu nè, thương thể ra sao rồi?

Hạ Nhật lấy lại tinh thần, nghênh đón Lục Hạo Nhiên cùng Nhạc Nhạc bước vào nhà.

“Hạo Nhiên, Nhạc Nhạc, hai người sao lại tới?”

Lục Hạo Nhiên mang quả dưa hấu đi vào phòng bếp, vừa bổ dưa vừa nói: “Tôi và Nhạc Nhạc tới thăm cậu một chút, vết phỏng của cậu sao rồi, đã thoa thuốc chưa?”

“Đều ổn rồi, cũng không phải chuyện to tát gì, kỳ thực không cần phải nghỉ ở nhà.” Hạ Nhật ngượng ngùng cười nói, ở trong tủ lấy ra một cái đĩa, đợi Lục Hạo Nhiên bổ dưa xong rồi mang ra ngoài phòng khách.

Nhạc Nhạc vẫy đuôi lại gần, cọ cọ Hạ Nhật, nằm xuống hưởng thụ dưa hấu Hạ Nhật cho ăn.

“Như vậy sao được, tui nói nha, công ty chúng ta rất nhân đạo, nhân viên bị thương, đương nhiên là được nghỉ rồi, cậu cứ ở nhà dưỡng thương cho thật tốt.”

Lục Hạo Nhiên hoàn toàn lừa gạt Hạ Nhật, vết phỏng của cậu căn  bản còn chưa được coi là thương tích, bất quá Lục Hạo Nhiên quyết tâm đổi sang làm nghề bà mối, chủ động phê duyệt cho cậu nghỉ.

Lục Hạo Nhiên ăn xong dưa, giả bộ khó xử nói: “Hạ Nhật, thật ra hôm nay tới đây là có chuyện muốn nhờ vả cậu.”

“Tôi có thể giúp được gì sao?”

Chỏm tóc trên đầu Hạ Nhật khẽ bay bay, Lục Hạo Nhiên vươn tay muốn sờ lại bắt gặp ánh mắt sắc nhọn của Nhạc Nhạc, thử xem, anh mà động vào là tui lập tức cắn, Lục Hạo Nhiên đành ngượng ngùng thu tay về.

Lục Hạo Nhiên yên lặng lau nước mắt, anh rốt cuộc cũng đã nhận ra, nếu không phải vì tới gặp Hạ Nhật, Nhạc Nhạc còn lâu mới để anh lại gần. Xem xem, vừa đến nhà Hạ Nhật cái, Nhạc Nhạc liền quay đầu với anh rồi, ba chữ “tui ghét anh” được viết rõ ràng thế kia..

“Khụ..” Lục Hạo Nhiên họ nhẹ mấy tiếng, nói: “Là như vầy, Tu Viễn đi công tác rồi, Nhạc Nhạc không ai chiếu cố, nghĩ cậu đang được nghỉ nên muốn nhờ cậu chăm sóc thằng bé, mấy nhiệm vụ ở công ty cậu cũng hoàn thành xong rồi, tôi cho cậu nghỉ thêm mấy ngày nữa, cậu giúp tôi một tay, vầy được không?”

“Thế nhưng.. tôi mới tới làm việc chưa được bao lâu, nghỉ nhiều ngày như vậy, thật không hay cho lắm.”

Điều Hạ Nhật lo lắng cũng không sai, chuyện trong công ty khó giữ bí mật, vừa mới vào đã nghỉ lâu như vậy, khó tránh khỏi những lời đàm tiếu.

Lục Hạo Nhiên nghe vậy cũng yên tâm phần nào, vui vẻ ra mặt nói: “Cái này cậu yên tâm đi, giúp BOSS chăm sóc Nhạc Nhạc cũng tính là một công việc. Ở công ty tôi đã thông báo là cho cậu đi công tác rồi, hơn nữa, trong công ty này, ngoài Tu Viễn ra còn ai có quyền cao hơn tôi?”

Bà mối họ Lục lạm dụng chức quyền, lấy việc tư làm việc công, thành công rồi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.