Đáng sợ là vậy, nhưng đọc đến cuối tôi bỗng bật cười.
Sống trên đời, ai mà không có những lúc hoang mang bối rối?Tôi rất bằng lòng giúp cậu hàng xóm nhà mình bê hoa, song cứ nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, chỉ một động tác dư thừa của tôi cũng có thể khiến cậu ấy sinh ra hiểu lầm, tôi lại chần chừ không cất nổi một bước.Cũng chính vào đêm nay, cuối cùng thì tôi mới nhận ra rằng sự thật là tôi ích kỷ đến nhường nào, thậm chí việc không muốn tổn thương đến cậu ấy đều xuất phát từ sự tiếc thương với “lương thiện”, chứ không phải vì bản thân cậu ấy.Tôi vẫn luôn cảm thấy, con người có thể hồ đồ nhất thời, nhưng không thể hồ đồ cả đời.
Bất chợt, tôi có một ảo giác.
Đọc xong thư, tôi nhìn xuống phần tái bút xem có câu “Hôm nay cũng thật sự rất thích anh” như thể kiểm tra bài cũ.Trong thư, cậu ấy miêu tả vầng mặt trời mà cậu ấy nhìn thấy trong mơ. Cậu ấy nói mình ngồi trên đỉnh núi, dưới chân là vực sâu, nhưng dường như chẳng đáng sợ chút nào, cậu ấy hân hoan chờ đón mặt trời đỏ tựa lòng đỏ trứng gà từ từ nhô lên.Tôi đã nhận được tám lá thư mà không rõ lý do, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.
Tắt chiếc chuông báo thức cuối cùng đi, thế giới trở về im lặng.
Cậu ấy bỏ thư vào xong còn nhìn về phía tôi, tôi vội vàng tránh đi, sợ cậu ấy phát hiện.
Không phải chưa từng được nhận thư tình mà chưa bao giờ được người cùng giới thích.Lương thiện và dịu dàng càng ngày càng trở nên quý hiếm.Ba chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn bốn cái. Bốn chiếc chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn năm cái.
Màu trắng sạch sẽ chỉnh tề tựa những bông hoa trắng nhỏ li ti không biết thuộc giống gì trồng trên sân nhà cậu ấy.
Tôi ngồi cho tới tận khi trời tối mới viết được lá thư trả lời tám trăm chữ, viết xong còn cảm thấy đống chữ của mình xấu kinh hồn.Tóm lại, tôi nhất định phải bắt được người này.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào phong thư kia.
Dù sao đi chăng nữa, lá thư này vô tội.
Giúp cậu ấy thì có làm sao?Đáng sợ là vậy, nhưng đọc đến cuối tôi bỗng bật cười.Vì thế, tối đó tôi lên giường nằm từ rất sớm, trước lúc ngủ còn đặt tất cả những thứ có thể báo thức trong nhà vào năm giờ sáng ngày mai.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng giây phút kéo rèm cửa ra, tôi chợt cảm thấy vận mệnh kỳ diệu như vậy đấy, nó sẽ luôn đưa đến trước mặt tôi một vài món quà mà tôi chẳng thể ngờ tới.
Cậu ấy tên Trường Hạ đúng không?
Tôi ghi nhớ tên của những bộ phim điện ảnh này.
Tôi gấp thư cẩn thận, lục lọi mãi mới phát hiện trong nhà không có phong thư.Không thể nào có chuyện người đó nhét thư sớm hơn năm giờ được.
Tôi vô thức trốn sau rèm cửa, nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Cũng chính vào đêm nay, cuối cùng thì tôi mới nhận ra rằng sự thật là tôi ích kỷ đến nhường nào, thậm chí việc không muốn tổn thương đến cậu ấy đều xuất phát từ sự tiếc thương với “lương thiện”, chứ không phải vì bản thân cậu ấy.
Quả nhiên, lá thư trả lời của tôi đã không còn ở đó nữa mà thay bằng một bông hoa.Nói thật, năm tôi chuẩn bị thi đại học cũng không dậy sớm như vậy. Vì người kia, tôi đã cố gắng rất nhiều.
Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy đã xem những phim gì. Gần đây mỗi lúc chán tôi đều lôi những bộ phim trước đây mình thích ra xem đi xem lại, xem đến ngán rồi.
Màu trắng sạch sẽ chỉnh tề tựa những bông hoa trắng nhỏ li ti không biết thuộc giống gì trồng trên sân nhà cậu ấy.Tắt chiếc chuông báo thức cuối cùng đi, thế giới trở về im lặng.Có thêm sự cố gắng của một chiếc đồng hồ báo thức nữa, tôi thành công mở mắt vào sáng sớm.
Mặc dù tôi không phải thánh nhân, từ trên xuống dưới đều không tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ như Chúa, nhưng tôi rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui.
Một tay cầm thư tình, một tay cầm xẻng nhỏ, cả hai thứ đều là của cậu ấy.Chương 6-10||Chương 16-20Tiếng chuông báo thức bên tai trầm bổng, ồn ào tới mức tôi đau cả đầu.
Cứ thế, tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy, thấy cậu ấy ra khỏi cổng nhà mình, đi ngang qua cổng nhà tôi.
Cậu ấy viết trong thư: Tối qua em mất ngủ, bởi vì dùng nguyên thời gian một buổi tối để xem phim. Em không nhớ được nhiều tình tiết, nhưng nó giúp em cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, cũng giúp em cảm thấy có người cùng em vượt qua màn đêm đáng sợ này.
Tôi đang làm cái quái gì thế này?
Tôi sợ cái gì kia chứ? Chẳng phải cậu ấy mới là người nên sợ hay sao?Đi mấy vòng, cuối cùng tôi chán tới mức lấy ra một quyển sổ, lục thêm cây bút, ngồi xuống trước bàn chuẩn bị viết cho cậu ấy một lá thư trả lời.Tắt từng cái một đi, kết quả tìm mãi mà không thấy chiếc cuối cùng ở đâu. Tôi lục tìm theo âm thanh, thế rồi cũng mò được chiếc điện thoại đã lâu không dùng ở kẽ sofa.
Chẳng biết có phải vì lá thư này hay không, cả đêm tôi ngủ không ngon, trằn trọc mơ mấy giấc mơ. Trong mơ có tiếng khóc, có tiếng cười, có sấm và chớp, còn có cả giấy viết thư bay rợp trời như hoa tuyết. Trên mỗi trang giấy đều viết bốn từ – Mùa hạ của anh.
Tôi định bụng sẽ ám thị với cậu ấy trong lá thư này, để cậu ấy biết mình không thích đồng tính.
Trong nhà nhiều báo như thế, gấp bừa một cái cũng được một phong thư.Cậu ấy dắt chó vào trong sân, vừa hay cậu ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.Tắt chiếc chuông báo thức cuối cùng đi, thế giới trở về im lặng.
Tình cảm chân thành nên được trân trọng, nhưng tôi biết rõ bản thân không thể nhận lấy tình cảm chân thành của cậu ấy, vì thế phải trả lời cho đàng hoàng.
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi thấy minh tinh trên màn ảnh nói:
Khi trời không mưa, chỗ chúng tôi ở luôn có gió nhẹ mơn man thoảng qua.
Tôi cố ý bước thật chậm, chờ khi cậu ấy dắt chó đi ngang tôi, tôi vui vẻ huýt sáo với Alaska.Vốn dĩ tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng giây phút kéo rèm cửa ra, tôi chợt cảm thấy vận mệnh kỳ diệu như vậy đấy, nó sẽ luôn đưa đến trước mặt tôi một vài món quà mà tôi chẳng thể ngờ tới.
Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bóc thư.
Tôi sợ sệt nép sau tấm rèm cửa. Mấy phút sau tôi nhìn thấy cậu ấy dắt chó ra khỏi nhà, đút thư vào trong hòm thư của tôi và lấy thư của tôi ra như lấy món đồ quý báu lắm.Cậu ấy viết trong thư: Tối qua em mất ngủ, bởi vì dùng nguyên thời gian một buổi tối để xem phim. Em không nhớ được nhiều tình tiết, nhưng nó giúp em cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, cũng giúp em cảm thấy có người cùng em vượt qua màn đêm đáng sợ này. Tôi vừa kéo rèm cửa sổ phòng ngủ tầng hai, đúng lúc nhìn thấy hàng xóm dắt chó ra ngoài.
Mưa to không ngớt, sấm chớp đùng đoàng, thật ồn.
Sau đó dắt chó rảo bước rời khỏi đây.Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn cậu ấy bước xa dần.Đêm khuya tĩnh lặng, tôi thấy minh tinh trên màn ảnh nói: Tôi vô thức trốn sau rèm cửa, nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Chỉ trong thoáng chốc, bức thư tình đáng yêu biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay. Tôi cầm nó trong tay, nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Tôi sợ sệt nép sau tấm rèm cửa. Mấy phút sau tôi nhìn thấy cậu ấy dắt chó ra khỏi nhà, đút thư vào trong hòm thư của tôi và lấy thư của tôi ra như lấy món đồ quý báu lắm.
Cậu ấy không phát biểu suy nghĩ gì với ám thị của tôi, vẫn viết dòng tái bút cuối cùng: Hôm nay cũng thật sự rất thích anh.Tôi cúi người nhặt nó lên, cuối cùng vẫn không nhịn được liếc sang nhà hàng xóm một cái.Thực ra tôi không thể hình dung rốt cuộc mình đã ôm tâm trạng gì khi quan sát hành động của cậu ấy. Trước giờ tôi đều không cảm thấy bản thân là một người thông minh. Những chuyện tôi từng trải qua, có thể tránh được thì tránh, dù sao tục ngữ nói rất đúng – Trốn tránh nhục nhã nhưng có tác dụng.
Bông hoa nhỏ ấy nằm trong hòm thư của tôi, hình ảnh này còn mang chất hạ hơn cả mùa hạ.
Vì thế, tối đó tôi lên giường nằm từ rất sớm, trước lúc ngủ còn đặt tất cả những thứ có thể báo thức trong nhà vào năm giờ sáng ngày mai.
Bông hoa nhỏ ấy nằm trong hòm thư của tôi, hình ảnh này còn mang chất hạ hơn cả mùa hạ.Một người như vậy khiến tôi không thể nói nên câu từ chối, bởi vì tôi thực sự không muốn cậu ấy tổn thương.Tôi không thích những chuyện phải động não, bao gồm cả việc vẽ truyện tranh thiếu nữ.
Cũng chính vào đêm nay, cuối cùng thì tôi mới nhận ra rằng sự thật là tôi ích kỷ đến nhường nào, thậm chí việc không muốn tổn thương đến cậu ấy đều xuất phát từ sự tiếc thương với “lương thiện”, chứ không phải vì bản thân cậu ấy.
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi thấy minh tinh trên màn ảnh nói: Hồi nhỏ mẹ tôi luôn cằn nhằn tôi phải luyện chữ, bà nói “nét chữ nết người”, nhưng tôi không để tâm đến chuyện ấy, tôi cảm thấy bản thân mình khá đẹp trai, hơn nữa ở cái thời buổi mạng internet phát triển thế này, đâu có nhiều cơ hội cho tôi viết chữ.Thực ra tôi rất do dự.Cứ thế, tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy, thấy cậu ấy ra khỏi cổng nhà mình, đi ngang qua cổng nhà tôi.
Một người như vậy khiến tôi không thể nói nên câu từ chối, bởi vì tôi thực sự không muốn cậu ấy tổn thương.
Và tại sao cậu ấy lại quyết định bắt đầu viết thư cho tôi?
Sau đó, cậu ấy dừng trước hòm thư nhà tôi một lát. Thậm chí tôi chẳng cần nhìn cũng biết cậu ấy đã bỏ gì vào trong.
Tiếp theo, tôi nhìn thấy người tôi còn không biết cả tên. Bây giờ cậu ấy đang sống ở cạnh nhà tôi, nuôi một chú chó Alaska, còn trồng rất nhiều hoa.
Buổi tối hôm ấy, hiếm khi tôi mới mất ngủ, tôi uống rượu, nằm trên tầng xem phim.
– Chào.Hóa ra là cậu ấy thật.
Thời tiết không tệ, tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài sân, bóc thư ra xem.
Có điều nói qua cũng phải nói lại, tôi thực sự hơi hốt hoảng, bởi vì tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ.
Hết chương 15Cậu ấy bỏ thư vào xong còn nhìn về phía tôi, tôi vội vàng tránh đi, sợ cậu ấy phát hiện.
Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bóc thư.
Rõ ràng đây là hòm thư của tôi mà lại đứng về phe cậu ấy, nó cam tâm tình nguyện bảo vệ bí mật của cậu ấy, giúp cậu ấy gửi nỗi lòng đến tôi.Tôi sợ cái gì kia chứ? Chẳng phải cậu ấy mới là người nên sợ hay sao?
Từ hồi còn rất bé tôi đã biết không thích người ta thì đừng cho người ta hy vọng, bằng không tôi chính là kẻ cặn bã chơi đùa với tình cảm người ta.
Hoặc có lẽ sẽ chẳng thèm viết thư cho tôi nữa?
Tôi đứng đó nghĩ ngợi vẩn vơ, cho tới khi người giao báo đến mới thấp thỏm ra ngoài mở hòm thư.Tôi đứng ở một góc, áp sát tường, tay nắm chặt rèm cửa, chờ tôi hồi thần lại mới phát hiện bản thân sắp kéo tuột rèm cửa đến nơi.
Đằng sau có âm thanh, tôi nhận ra cậu ấy dắt chó đi dạo về rồi. Ngay giờ phút này đây, tôi còn cảm thấy như thể chuyện cậu ấy tình cờ ngang qua mỗi lần tôi lấy thư cũng là do cậu ấy đã tính toán từ trước.
Không có phong thư không quan trọng, tôi có thể tự làm.
Kỳ thực tôi không cần phải giả trang, bởi vì khi tôi xuống dưới, cậu ấy đã đi rồi.Tôi viết cho cậu ấy: Cảm ơn đã đề cử phim cho tôi, cũng cảm ơn hoa của bạn.Cậu ấy là người thế nào?Qua đi hồi lâu nhưng tôi vẫn không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ đối diện với tầm mắt của cậu ấy. Tôi chỉ có thể rón rén áp sát tường đi ra khỏi căn phòng này, sau đó xuống tầng, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu ấy giật mình như thể bị dọa sợ, vội nói:
Tôi đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào phong thư kia.Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới không gây tổn thương cho cậu ấy nhưng vẫn để cậu ấy biết được rằng tôi có thể làm bạn bè chẳng qua chỉ không thể làm bạn trai cậu ấy đây?Kỳ thực tôi không cần phải giả trang, bởi vì khi tôi xuống dưới, cậu ấy đã đi rồi.
Nói cách khác, cậu ấy là một người vô cùng dịu dàng.
Cậu ấy bỏ thư vào xong còn nhìn về phía tôi, tôi vội vàng tránh đi, sợ cậu ấy phát hiện.
Tôi vẫn luôn cảm thấy, con người có thể hồ đồ nhất thời, nhưng không thể hồ đồ cả đời.Tôi đứng ở phòng khách, nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa kính sát đất. Tôi có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ ngoài sân, bao gồm cả hòm thư của tôi.
Làm xong tất thảy, tự dưng tôi lại thấy có chút hưng phấn, cảm giác này giống hệt cảm giác hồi nhỏ trao đổi thư tay với bạn bè.
Bất chợt, tôi có một ảo giác.
Cậu ấy xấu hổ hả?
Đằng sau có âm thanh, tôi nhận ra cậu ấy dắt chó đi dạo về rồi. Ngay giờ phút này đây, tôi còn cảm thấy như thể chuyện cậu ấy tình cờ ngang qua mỗi lần tôi lấy thư cũng là do cậu ấy đã tính toán từ trước.Hòm thư của tôi cũng đã vương mùi thơm đặc biệt kia mất rồi.
Có thêm sự cố gắng của một chiếc đồng hồ báo thức nữa, tôi thành công mở mắt vào sáng sớm.
Mặc dù tôi không phải thánh nhân, từ trên xuống dưới đều không tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ như Chúa, nhưng tôi rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui.Tôi mở hòm thư ra, vẫn nhìn thấy một phong thư nằm bên trong.Rõ ràng đây là hòm thư của tôi mà lại đứng về phe cậu ấy, nó cam tâm tình nguyện bảo vệ bí mật của cậu ấy, giúp cậu ấy gửi nỗi lòng đến tôi.
Không nghiêm túc, chẳng ra đâu vào với đâu, cà lơ phất phơ, thích đùa cợt.
Tôi rất bằng lòng giúp cậu hàng xóm nhà mình bê hoa, song cứ nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, chỉ một động tác dư thừa của tôi cũng có thể khiến cậu ấy sinh ra hiểu lầm, tôi lại chần chừ không cất nổi một bước.
Một người phải tẻ nhạt đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ như vậy?Trước khi chuyển tới đây tôi là một người ngày ngày thích giao lưu kết bạn, ai ai cũng là anh em của tôi, người người đều là huynh đệ. Khi ở chung với nhau mọi người đều không câu nệ gì hết. Có đôi lúc cũng đùa hơi quá trớn. Nhưng bọn tôi đều phổi bò, thoải mái, không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, cả ngày ngồi chung với nhau cười đùa mắng chửi cũng không thành vấn đề. Tôi đứng đó nghĩ ngợi vẩn vơ, cho tới khi người giao báo đến mới thấp thỏm ra ngoài mở hòm thư.
Lấy thư và báo ra, cậu ấy và Alaska cũng vừa lướt qua sau lưng tôi.
Kể từ trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa sáng tạo ra con người, thế giới mà chúng ta đang sống này vốn dĩ rất thuần túy. Càng đông người, lòng người càng phức tạp, yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện theo.Phong thư màu trắng, nét chữ chưa từng thay đổi.
– Chào.
Vì thế, tối đó tôi lên giường nằm từ rất sớm, trước lúc ngủ còn đặt tất cả những thứ có thể báo thức trong nhà vào năm giờ sáng ngày mai.Tất cả chứng cứ đều vô cùng xác thực, có tôi làm chứng.
Lúc tôi lấy thư ra, vừa hay nhìn thấy hàng xóm. Chẳng qua lần này cậu ấy bước ra khỏi nhà, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cách một khoảng sân, cậu ấy cũng nhìn tôi.
Gió thổi bông hoa nhỏ lay động, vô cùng hưởng thụ.
Đương nhiên, tất cả đều không xảy ra.
Không nghiêm túc, chẳng ra đâu vào với đâu, cà lơ phất phơ, thích đùa cợt.Thế nhưng…
Quả nhiên, lá thư trả lời của tôi đã không còn ở đó nữa mà thay bằng một bông hoa.
Mặc dù không đến mức đọc nhiều sách nhưng dù sao cũng đã đọc mấy quyển Chicken Soup. Đối với người thoạt nhìn yếu ớt như cậu ấy, tôi phải dịu dàng một chút.Đối diện với cục diện lúng túng và không biết xử lý ra sao, cách tốt nhất là trốn tránh.Chỉ trong thoáng chốc, bức thư tình đáng yêu biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay. Tôi cầm nó trong tay, nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Hình như mỗi ngày chúng ta đều lướt qua mọi vật, mỗi ngày đều trải qua cảm giác bỏ lỡ.
Có thêm sự cố gắng của một chiếc đồng hồ báo thức nữa, tôi thành công mở mắt vào sáng sớm.
Có lẽ do hôm nay tôi ra lấy muộn nên mùi hương đã phai đi ít nhiều.Đằng sau có âm thanh, tôi nhận ra cậu ấy dắt chó đi dạo về rồi. Ngay giờ phút này đây, tôi còn cảm thấy như thể chuyện cậu ấy tình cờ ngang qua mỗi lần tôi lấy thư cũng là do cậu ấy đã tính toán từ trước.
Chàng trai muốn làm mùa hạ của tôi đang vội vã chạy ra ngoài, hốt hoảng bê hoa của cậu ấy vào trong nhà.
Lần này tôi không quay đầu chào hỏi cậu ấy mà cầm báo và thư vào nhà luôn.
Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới không gây tổn thương cho cậu ấy nhưng vẫn để cậu ấy biết được rằng tôi có thể làm bạn bè chẳng qua chỉ không thể làm bạn trai cậu ấy đây?
Đương nhiên, nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tôi đi rất nhanh, còn bất cẩn giẫm trúng thứ gì đó. Cúi đầu nhìn, tôi phát hiện hóa ra là một chiếc xẻng nhỏ.
Ba chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn bốn cái. Bốn chiếc chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn năm cái.
Kiểu người ngang qua đường nhìn thấy bông hoa nhỏ bị người ta vứt đi cũng cảm thấy thương tiếc và nhặt nó lên.
Tôi đặt thư lên hòm thư, dùng một cái chặn giấy đè lên, cố ý để lộ dòng chữ “Gửi Mùa hạ” ở bên ngoài, cậu ấy có đến đưa thư, chỉ cần liếc mắt thôi cũng thấy.
Tôi nhìn cậu ấy dắt chó ra ngoài, sau đó loẹt quẹt dép lê vào trong sân.Chiếc xẻng nhỏ này mượn của hàng xóm, đã mấy ngày rồi vậy mà quên mất chưa trả.
Người này phải thú vị đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ đến vậy?
Nhưng từ chối thực sự không phải một chuyện đơn giản.
Tôi gấp thư cẩn thận, lục lọi mãi mới phát hiện trong nhà không có phong thư.Tôi cúi người nhặt nó lên, cuối cùng vẫn không nhịn được liếc sang nhà hàng xóm một cái.
Trong đêm khuya, tôi chợt nhớ ra cậu ấy cảm thấy bất an, nỗi bất an này hoàn toàn vì cậu ấy hoang mang.
Đã biết thư do ai gửi tới, còn đọc được câu này, tâm trạng của tôi càng thêm phức tạp.
Một bông hoa nhỏ màu vàng tôi không rõ thuộc loại gì.Cậu ấy dắt chó vào trong sân, vừa hay cậu ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Bỏ lỡ chiếc xe có thể đưa chúng ta đến một nơi ý nghĩa hơn, bỏ lỡ một người.
Chẳng hay khi viết những lá thư này, cậu ấy đã có tâm trạng thế nào?
Thế nhưng…Chàng trai muốn làm mùa hạ của tôi đang vội vã chạy ra ngoài, hốt hoảng bê hoa của cậu ấy vào trong nhà.Rõ ràng người chột dạ phải là cậu ấy mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao tôi mới là người hoảng hốt.
Tôi có phần tò mò về gu phim ảnh của cậu ấy, không biết hai chúng tôi có hợp nhau không.
Người này phải thú vị đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ đến vậy?
Lấy thư và báo ra, cậu ấy và Alaska cũng vừa lướt qua sau lưng tôi.Thời tiết không tệ, tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài sân, bóc thư ra xem.Một tay cầm thư tình, một tay cầm xẻng nhỏ, cả hai thứ đều là của cậu ấy.
Tình cảm chân thành nên được trân trọng, nhưng tôi biết rõ bản thân không thể nhận lấy tình cảm chân thành của cậu ấy, vì thế phải trả lời cho đàng hoàng.