Khi nói đến chuyện bản thân mình bị mất khứu giác, Hạ Thanh Hòa không tủi thân lau nước mắt như trong tưởng tượng của tôi mà vươn tay dụi mặt, khiến gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo kia hiện nếp nhăn.
Cậu ấy nói:
– Ban đầu tôi không dám nói với người ta. Sau đó… tôi mặt dày nói với bản thân “Mày xem, Beethoven mất đi thính lực vẫn có thể tiếp tục diễn tấu, vậy mày mất đi khứu giác cũng vẫn có thể tiếp tục điều chế nước hoa”.
Tôi vội vàng nói tiếp:
– Đúng vậy đấy, thiên tài các cậu đâu giống như người bình thường chúng tôi.
Kết quả Hạ Thanh Hòa cúi đầu cắn một miếng kem, sau đó nói mơ hồ:
– Sự thực chứng minh, tôi không phải thiên tài.
Con người chúng ta chính là loại sinh vật rất dễ tự cho rằng mình giỏi. Dường như mỗi người đều muốn chứng minh bản thân mình khác biệt so với người khác. Đối với chúng ta, thừa nhận bản thân mình là một người bình thường trong biển người thực sự là một chuyện rất đau khổ.
Dù sao chăng nữa, thiên tài chỉ là số nhỏ, còn chúng tôi là “đại đa số người”.
– Tôi không xứng để sánh với Beethoven. – Hạ Thanh Hòa vừa ăn kem vừa kể cho tôi nghe một chuyện chắc hẳn cậu ấy đã rất khó chấp nhận với giọng bình thường chẳng khác nào mùa hè rất nóng, mùa đông rất lạnh – Cho nên sau khi nộp tác phẩm cuối cùng tôi đã từ bỏ.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt cậu ấy luôn lấp lánh nét cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng tới mức khó tin.
Tôi đang nghĩ, nếu có một ngày tôi không nhìn được nữa, hoặc tay không cầm nổi bút vẽ, một người họa sĩ như tôi chắc chắn sẽ rất suy sụp. Mặc dù lúc nào tôi cũng cằn nhằn biên kịch đòi bản thảo như đòi mạng, cũng oán thán mỗi ngày đều không vẽ xong. Nhưng nếu thật sự có một ngày năng lực vẽ tranh của tôi bị tước đoạt, có lẽ tôi sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ.
So với cậu ấy, tôi thực sự chẳng có tiền đồ.
Dẫu vậy, khi tôi nhìn qua, có giọt lóng lánh vương trên khóe mắt Hạ Thanh Hòa.
Phải chăng là kim cương.
– Tác phẩm cuối cùng của cậu có tên “Hạ của anh” phải không? – Tôi buột miệng. Sau đó tôi biết, có lẽ mình đã gây họa rồi.
Cậu ấy sững người một lát, hay phải nói, sững người một hồi lâu. Khi cậu ấy hồi thần lại, que kem trong tay cũng đã tan ra rồi.
Tôi lấy khăn ướt trên chiếc bàn nhỏ trong sân cho cậu ấy, cậu ấy vừa lau tay vừa bất cẩn khiến kem đã tan rơi xuống quần.
Thực ra tôi không cần phải hỏi thêm nữa. Có lẽ một số chuyện trong lòng chúng tôi đều rõ.
Cậu ấy nói:
– Đúng, xin lỗi.
– Hả? – Sao tự dưng lại nói xin lỗi.
Cậu ấy ngồi xuống xử lý kem rơi dưới đất, khi đứng dậy, cậu ấy nói với tôi:
– Tôi đi thay quần.
Tôi nhìn thấy cậu ấy gần như chạy vào trong phòng, suýt nữa vấp phải bậc cửa.
Tôi đứng trong sân, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy có lẽ mình không nên trốn tránh một số chuyện, huống hồ đã đến nước này rồi, bây giờ tôi mà đi, phải chăng sẽ càng khiến cậu ấy tổn thương hơn?
Nhưng ở lại, tôi phải ngả bài với cậu ấy thế nào đây?
Tỏ tình với tôi, sau đó bị từ chối.
Cậu ấy vừa nói chuyện bản thân luôn canh cánh trong lòng, hiện tại còn bị tôi từ chối, cậu ấy có nghĩ quẩn không?
Tôi cảm thấy cậu ấy là một người tâm tư tinh tế và nhạy cảm đến mức gầy gò, lỡ như chuyện này làm hại người ta, vậy tôi sẽ biến thành gì?
Cho đến khi cậu ấy thay quần xong đi ra ngoài, tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này… phải làm thế nào để thể hiện tôi là một trai thẳng một cách vừa khéo léo vừa dịu dàng đây?
Vấn đề này quá khó, tôi không thể không nói rõ ràng một lần nữa. Đối với tôi mà nói, vấn đề này còn khó hơn câu cuối cùng trong đề thi đại học môn vật lý.
– Anh…
Không biết Hạ Thanh Hòa muốn nói gì, đầu óc tôi nhất thời rút gân tự dưng lại ngắt lời cậu ấy.