Hạ Cửu Lưu chi Châu Lưu Bích Chuyển

Chương 7: Nhai xế tất báo (Trừng mắt tất báo)



Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Nếu nói tới đại hội gặp nhiều tai nạn nhất trong lịch sử, không nghi ngờ gì chính là Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ. Đầu tiên là những người tham gia trên cơ bản ai cũng lâm vào trạng thái khốn cùng, bị người hoặc các thế lực lớn đuổi giết quanh năm, rất khó cùng đồng thời xuất hiện vào cùng một thời điểm nào đó tại một địa điểm nào đó, vì vậy đối với việc chiêu mộ người tham dự mà nói, đây là một việc vô cùng gian nan hạng nhất.

Thứ hai, vì đám thương gia trên giang hồ có chút coi tiền như mạng, đạo đức bại hoại, để đuổi theo tiền bạc cùng lợi ích cao hơn, không tiếc chống lại nghiêm lệnh của quan phủ, đội gió gây án(*), thuê vài văn nhân thư sinh nghèo túng, bắt đầu viết một số loại sách tục tĩu có nội dung cực kỳ khó coi, cũng đầu tư phần lớn tiền tài in thành sách, trắng trợn bán tháo trên giang hồ, khiến cho giang hồ dâm phong bừa bãi, từ đó dẫn tới dân chúng phổ thông cũng say mê dâm phong. Cũng vì vậy, thanh lâu kỹ viện thậm chí là tiểu quan quán vốn ban đầu nằm trong phạm vi quản lý, càng ngày càng hung hăng ngang ngược, làm ăn tốt lên là khỏi phải nói, tiền thuế cần phải nộp cho triều đình cũng trắng trợn tiêu giảm theo cái xu hướng này, bọn người kia ấy thế mà bắt đầu phách lối giấu giếm sổ sách, quả nhiên là cả gan làm loạn!

(*) Nguyên văn “đỉnh phong tác án” [顶风作案], ý chỉ phạm tội trong khi vốn đã không trong sạch gì.

Lôi kéo buôn bán của kỹ quán chưa tính, dù rằng cái xu hướng này tạo tành một tầm ảnh hưởng cực kỳ không tốt cho toàn bộ thiên triều, nhưng chung quy vẫn là giao dịch ngoài sáng, vẫn có biện pháp gia tăng ràng buộc, không giống với ảnh hưởng không thể nhìn ra từ mặt ngoài lại có nguy hại cực lớn, việc này khiến cho quan viên địa phương dở khóc dở cười, phiền muộn vô cùng.

Theo cùng với trắng trợn truyền bá dâm thư, trên giang hồ bỗng nhiên nổi lên một luồng gió dâm tặc, do tuyên truyền sai sách vở, dẫn tới rất nhiều đám nhóc con còn nhỏ vô tri, cho rằng chỉ cần nhìn thấy cô nương mỹ mạo là trực tiếp đi cưỡng bức, cưỡng bức tới cưỡng bức đi, một ngày nào đó cô nương mỹ mạo này sẽ một lòng hướng về phía mình, chỉ đông không dám đi tây, bảo ngồi không dám nằm, so với phí hết tâm tư theo đuổi thi dễ hơn nhiều, còn có thể triệt để thỏa mãn chút ước vọng âm u không thể nói với người khác. Bởi vậy, trên một trình độ to lớn nhất định, khiến cho loại tội ác “cưỡng bức” này phổ biến ra, cũng mang tới một cơn sóng tai họa khá nghiêm trọng với các hiệp nữ hành tẩu trên giang hồ, tiểu thư nhà giàu nuôi trong khuê phòng, hay nhóm con gái nhà lành dịu dàng động lòng người.

Quan phủ tại đây hô hào, cưỡng bức là không đúng, nhất là tội phạm cưỡng bức bị giăng lưới diện rộng bắt gọn một mẻ càng phải đem ra trực tiếp chém eo! Đám dâm tặc làm bẩn sự thuần khiết của cô nương nhà lành, tuyệt đối phải dùng hết mọi loại cực hình kết liễu mạng sống của chúng!

Ặc, xét thấy cũng không có vị nam tử nào tới báo án nói bản thân bị nữ nhân cưỡng bức, cho nên nữ dâm tặc thì đều…

Vẫn là tạm thời không động vào, đợi ngày nào đó có người bị hại tới báo án, vậy thì quan phủ sẽ xét theo tình hình xử lý.

Đương nhiên, nếu như ngươi cưỡng bức cô nương nhà người ta, lại còn vu hãm cô nương nhà người ta cưỡng bức ngươi, cái loại người cùng hung cực ác, quá sức vô liêm sỉ này cũng thuộc diện chém eo! Không thương lượng!

Cũng vì vậy, cái thứ đội gió gây án rõ rành rành như Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ, đương nhiên ngay trong thời gian chuẩn bị đã được mọi nơi để mắt tới, trong đó những dâm tặc già đời, có kinh nghiệm, khá giảo hoạt thì tương đối khiêm tốn, làm việc phải tính toán trước rồi mới hành động, nhưng mà không sao, nhiều hậu sinh trẻ tuổi vẫn rất hăng hái với cuộc sống dâm tặc, thường khá là kích động, bị người khác nắm bím tóc (bắt được điểm yếu)cũng không biết, vẫn vô cùng nhiệt huyết tiếp tục phạm tội như cũ.

Lúc này, những bộ khoái có kinh nghiệm hơn có thể lần theo đám ngốc xít dâm dục này mà tìm đến gốc rễ, một phát bứng luôn cái ổ đại hội dâm tặc.

Cho nên, vì an toàn của bản thân, đám dâm tặc đại đa số đều là những tên tương đối cẩn thận, ngày tổ chức đại hội luôn thay đổi thường xuyên, hôm nay người này có chuyện, ngày mai người kia bị tóm, cứ thế kéo dài mãi, đợi được đến khi Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ chính thức bắt đầu, đã là chuyện cách thời gian dự tính hai mươi lăm ngày.

Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ lần trước vì Xà Hạt Phu Nhân muốn lùng bắt “Kiếm Vũ” về làm cấm luyến hưởng lạc, đem toàn bộ đại hội ra quậy một trận tưng bừng, cho nên mới phá lệ làm bù một lần khác vào năm tháng sau, để bù đắp cho đông đảo dâm dân lần trước không được hưởng thụ. Bởi vậy, hàng hóa lần này còn đầy đủ hơn lần trước, tuyệt đối không thể kém hơn lần trước!

Nhất là từ khi Xà Hạt Phu Nhân, người đã trải qua một thời là nữ nhân đứng đầu dâm giới bắt người không được lại bị người bắt, cam tâm tình nguyện rửa tay chậu vàng nguyện gả cho đại hiệp “Kiếm Vũ” trở đi, mọi người cảm thấy bị mất mặt sâu sắc, vì vậy lần này càng ra sức đầu tư, nói sao cũng không thể làm mất uy danh hiển hách của dâm giới!

Lần trước chỉ là một hội chợ quy mô nhỏ, lần này lại có thể một hơi tung ra một bút tiền cực kỳ lớn bao trọn ba con phố nối liền, càng không tiếc bỏ vốn gốc chế tác không ít băng rôn tranh chữ gấm vóc lụa là, trang trí ba con phố cho thật sặc sỡ xa hoa, nhưng lại sinh ra cảm giác dâm tục phung phí.

Mặt trời đứng nắng, đại hội liền bắt đầu một cách vô cùng phô trương, trong thoáng chốc, tiếng rao hàng tiếng chèo kéo khách tiếng cười đùa dâm đãng trên đường phố tràn ngập khắp mọi hang cùng ngõ hẻm, người đến người đi lũ lượt chen chúc vô cùng náo nhiệt. Lúc này, liền nhìn thấy xa xa có một đôi nam nữ thanh niên đi tới, vừa đi vừa cười dạo qua quầy hàng hai bên đường. Cặp đôi này, thanh niên anh khí tuấn mỹ, mặc một bộ cẩm y rất tươi đẹp, trong tay phe phẩy một phiến quạt khung ngọc, phong lưu hào phóng nhưng vẫn không giấu đi được quý khí tỏa ra trên người hắn, kéo đến ánh mắt chú mục của mọi người.

Còn nữ tử mặc một bộ váy vàng nhạt, thấp hơn nam tử một cái đầu, nhưng vóc dáng cao gầy đó lại không hề không ăn nhập với sự nhu mì toát ra từ toàn thân nữ tử nọ, ngược lại còn tăng thêm cho dáng dấp một chút trầm ổn ưu nhã. Nhìn kỹ lại mi mắt nàng ta, hai hàng lông mày như trăng khuyết, cặp mắt tuy hơi có vẻ hẹp dài, nhưng lại lấp lánh quang hoa ngập ngừng e ngại, đôi môi mềm mại nhạt màu, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, càng khiến người ta muốn đến gần âu yếm.

Nữ tử bước đi nhẹ nhàng, cùng thanh niên bên cạnh chậm rãi dạo bước, đi ngang qua hai người, một làn gió thơm ngát phất lên mặt, tức thì khiến cho hai tên dâm tặc ngây ngất, cứ thế ngửi theo.

“Chậc chậc, đây chính là nữ nhi hương đúng chuẩn a!”

“Chính xác chính xác, ngửi một cái liền khiến lòng người trào dâng, con tim rung rinh phiêu phiêu bay bổng, chỉ làm uyên ương không làm tiên!”

“Nhìn cái eo nhỏ nhắn kia, nhìn tư thế yểu điệu đõn đà sinh tư kia, nữ tử này thực khiến người ta bốc lửa 一”

“Oa! Nhìn đôi mắt kìa, vừa thanh nhã lại quyến rũ, quả thực chính là miếng mật được bọc kín kẽ tầng tầng lớp lớp, phải tách lớp vỏ ra mới có thể nếm được vị ngọt bên trong. Nói không chừng còn là một nữ tữ thân mang ‘danh khí’ (khí: khí cụ, cơ quan, ở đây mang hàm nghĩa hơi thô bỉ, là chỗ “đó” của nữ) nhỉ?”

“Chậc chậc chậc, Lưu huynh này… Có muốn đợi chốc nữa, chúng ta tìm cách gặp gỡ vị tiểu nương tử này…”

“Ha ha ha, Chu đệ a, lời này quả là đúng tâm ý ca ca a… Không bằng chúng ta cứ theo sau bọn họ, sau đó bô lô ba la… Ái da!” Hai tên dâm tặc đang nói đến hăng hái bừng bừng, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, người giống như bị một cái chùy nặng đánh thẳng lên ngực, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“Ái da a a… A a a… A a… A…”

Một tiếng “rầm” vang lên triệt để kết thúc tiếng ai da kéo dài không ngừng.

Lúc này, lại có không ít nam nhân không rõ tại sao hướng về phía sau bay thẳng ra ngoài, trong nhất thời, nam nhân bay tứ tung loạn xạ, có thể xem như một kỳ quan.

“Ha, ra tay hung bạo như vậy, đúng là cô phụ ý tốt của người ta với ‘ngươi’ a.” Dùng quạt ngọc che nửa mặt, công tử mặc cẩm bào cười đến là xấu xa hết sức.

Nhìn nụ cười mang theo ba phần cười nhạo ba phần vui sướng ba phần giảo hoạt của hắn, nữ tử mặc hoàng y ửng đỏ đôi má trắng nõn, mắt liếc hắn một cái, im lặng không lên tiếng, chỉ là ý ngượng ngùng lộ ra từ đôi mắt, lại khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh càng xông đến như tre già măng mọc, nhìn chòng chọc vào sắc đẹp ôn nhã khó mà gặp được này.

Công tử mặc cẩm y ngay lúc gặp phải ánh mắt của nữ tử mặc hoàng y, không khỏi sửng sốt một chút, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó lại chuyển qua hắng giọng, sắc mặt quái đản, giống như gặp phải một chuyện cực kỳ khó chấp nhận vậy.

Hắn phe phẩy quạt ngọc, bỏ lại nữ tử bước nhanh về phía trước.

“Tiểu Chu, đợi chút… Ai da…” Giọng nữ hơi có vẻ trầm thấp lại đặc biệt dễ nghe vang lên phía sau, tiếp đó tức thì liền bị những giọng nói khác bao phủ.

“Tiểu nương tử, tướng công nhà ngươi không cần nàng, không sao đâu, ca ca thương nàng 一 Lại đây lại đây!”

“Tiểu nương tử, đừng đi theo cái đồ ngoài như bạc trong là sáp(*) ấy nữa, theo ca ca đi, đảm bảo cho nàng mỗi ngày đều là dục tiên dục tử!”

(*) Nguyên văn “ngân dạng chá thương đầu” [银样蜡枪头] ý chỉ những thứ bề ngoài đẹp đẽ nhưng lại không hữu dụng chỗ nào.

“Theo ta mới đúng! Một tiểu nương tử mỹ mạo như vậy, ca ca dạy nàng phương pháp song tu, bảo đảm nàng sướng cả một đường 一”

Một đàn nam nhân lập tức vây lại, nháy mắt đã bao bây cô nương mặc hoàng y vào chính giữa.

Cùng lúc đó, đám lái buôn lưu động xung quanh cũng lập tức khai thác thương cơ ở đây, bắt đầu chào mời hàng hóa của mình.

“‘Gậy to tốt nhất’, thần dược trong truyền thuyết! Cho dù ngươi có suy dương, ăn vào liền có thể sinh long hoạt hổ ngay tức khắc!”

“Đừng nghe hắn khoác lác! Dược của ta mới thực sự là thứ tốt, cho dù là lão hán tám mươi tuổi ăn vào cũng có thể lập tức xách thương ra trận!”

“Xuân cung đồ, xuân cung đồ hay nhất tuyệt nhất…”

“Bí kíp xuân cung tám mươi tư kiểu trong cung, chỉ cần hai lượng bạc liền được một quyển a!”

Thanh niên mặc cẩm y bạch bạch bạch đi thật xa, nghe thấy đằng sau ồn ào nháo động liền bước nhanh hơn, nhưng ngay khi mọi người đều tưởng hắn thật sự bỏ rơi tiểu nương tử một mình rời đi, lại có mấy sắc nữ diêm dúa bắt đầu để mắt tới kẻ bề ngoài vừa đẹp lại vừa có tiền này, thì công tử mặc cẩm y lại bất thình lình dừng bước, xoay người, dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc đi quay trở lại! Khí thế hung hăng, sắc mặt hung ác, trực tiếp đâm đầu vào trong bầy người, phiến quạt không khách khí đánh thẳng lên đầu kẻ cản đường, “Cút ngay cút ngay! Người của bản thế… Khụ! Người của bản công tử cũng dám đụng vào? Cút ngay cho bản công tử! Cút càng xa càng tốt!”

“Cái thằng này…” Mọi người thấy tên kia sắp phá hủy chuyện tốt nhà mình, lập tức mặt mày bặm trợn quay lại, kẻ nào kẻ nấy xắn tay áo, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, mắt thấy sắp đánh hội động tiểu thanh niên, đột nhiên, chuyện quái lạ xảy ra vừa nãy lại phát sinh một lần nữa!

“Ái!”

“Á!”

“Oa!”

“É!”

Vòng vây cơ bắp nhô lên, đám đại hán hung thần ác sát tập thể bay lên không trung, mọi người đồng thời nhìn lên, đợi lúc lâu sau, đám xúi quẩy này mới bịch bịch rơi xuống đất như sủi cảo, ngã một cái thất điên bát đảo!

Mỹ nữ mặc hoàng y tủi thân ngồi dưới đất, công tử mặc cẩm y sắc mặt tái xanh, trên trán dường như vẫn còn đang nổi gân xanh, cách một lúc lâu mới phẫn nộ quát: “Còn đợi cái gì? Chưa chịu dậy hả?”

“Thiếp thân không cẩn thận… trật chân…” Giọng nói yếu ớt mang theo nức nở, trực tiếp khiến lòng mọi người thương yêu vô hạn, tiếc là quý công tử không hề biết thương hương tiếc ngọc gân xanh trên trán giật càng mạnh, “Ngươi… đợi ở đó cho ta!” Nói rồi, lại xông qua một bên, lôi đám đại hán bất tỉnh dưới đất ra quyền đấm cước đá một trận, vừa đấm đá vừa chửi: “Cái đám không có mắt này, trống mái cũng không phân biệt được, còn dám ra đường đùa giỡn người khác, mất thể diện! Hôm nay cho các ngươi biết, dâm tặc cũng không phải là dễ làm! Dâm tặc cũng phải có tu dưỡng có bối cảnh! Không phải tùy tiện một tên lưu manh vô lại nào cũng có thể làm dâm tặc, đệt, các ngươi chỉ là một đám lưu mạnh vô lại thôi!” Tốc độ đấm đá cực nhanh, động tác cực hung mãnh, dùng sức cực mạnh, phối với bộ mặt chắc có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ “bặm trợn” để hình dung, khiến cho đám người xung quanh đổ một trận mổ hôi lạnh, kềm lòng không đặng mà lùi một bước.

“Đây… đây không phải là bị người ta giành nhân tình đấy chứ?”

“Chắc kiểu thế… Lẽ nào đám người này gian muội tử của hắn?”

“Chậc! Không có kiến thức, có thấy dáng vẻ căm thù đó không? Còn nói đám người kia không biết phân biệt trống mái, tuyệt đối không phải là gian muội tử của hắn! Mà là gian huynh đệ của hắn! Óa a…” Lời này vừa dứt, lại có một người nữa bị văng lên không trung, mọi người tập thể nhìn lên trời, mà hành động chà đạp đám tráng hám đang bất tỉnh của quý công tử bên kia vẫn chưa chấm dứt. Mãi đến khi mọi người đứng uống chén nước gặm bịch hạt dưa ăn chút bánh ngọt lấp bụng, lúc này vị công tử kia mới từ trên thân đám đại hán bị chà đạp không còn hình người bước xuống.

Cẩm y công tử sải bước, đi tới bên cạnh hoàng y mỹ nữ, gọn gàng dứt khoát mạnh mẽ nện một câu xuống, “Đi!”

Hoàng y mỹ nữ không tiếp lời, chỉ vươn bàn tay ngà ngọc thon dài, dùng ánh mắt thiết tha nhìn cẩm y công tử.

Cẩm y công tử buồn bực một hồi, rốt cục vẫn phải tái mặt co rút khóe miệng nắm lấy bàn tay kia, kéo một cái, hoàng y mỹ nữ nũng nịu kêu một tiếng, cơ thể mềm mại dựa vào trong lòng thanh niên.

Thanh niên dùng một lực cực kỳ lớn nhéo ngực nàng, hoàng y mỹ nữ sắc mặt ửng hồng, sóng mắt lưu chuyển, ấy thế mà ngẩng đầu lên, nhanh chóng khẽ hôn lên khóe môi thanh niên một cái, làm cho sắc mặt thanh niên đại biến, nhìn cái bộ dáng kia, thật sự rất có kích động muốn vỗ một chưởng xuống.

“Tiểu Chu, thời gian không còn sớm nữa, nên quay về chuẩn bị thôi.” Hoàng y mỹ nữ nép vào trong lòng hắn, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, lại khiến cho bàn tay đang định giơ lên của thanh niên run rẩy, soải chân xông thẳng đi như thể chạy nạn.

Tâm tình của Chu Hi lúc này đã không thể dùng hai chữ “buồn bực” để hình dung nữa.

Hắn cúi đầu, nhìn xuống người nào đó bất kể là hình dáng hay thần thái, đều hoàn toàn là một bộ mỹ nữ, khóe miệng co giật, bắt đầu có suy nghĩ năm nay có phải là năm hạn hay không, làm sao lại có thể xui xẻo đến mức độ này? Chuyện quay ngược về vài ngày trước一!

“Trung thực sẽ được khoan hồng, tốt nhất là thành thật khai báo cho ta!” Trút hết lửa giận, nhưng cơn uất ức lại vẫn chưa được trút ra sảng khoái, vị thế tử nào đó khóe miệng co giật, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư giữa đại sảnh.

Mà nam nam nữ nữ ở ngay trước mặt hắn, mỗi người một cái ghế đẩu, hai tay nắm tai, ngồi xổm bên trên, bộ dạng cúi đầu sám hối.

“Ừm…” Vị huynh trưởng nào đó thay đồ, băng vết thương, ngoại trừ tóc vẫn còn ướt chỉ có thể xỏa ra, hiếm khi mang theo chút hương vị phong lưu tùy tính khó được chột dạ nhìn lên xà nhà, không dám đối mắt với tiểu đệ nhà y.

“Nói!” Một chữ rít từ trong kẽ răng ra, rất có ý đồ nếu còn không nói thật thì sẽ bùng nổ một trận.

“Khụ khụ… Ta thành thật, ta và Nhã công tử hoàn toàn chỉ có quan hệ trao đổi ích lợi, y cho bọn ta đường dây tiêu thụ dâm thư, ta cho y chút ít tin tức và đồ đạc của ngươi… A không phải, là cung cấp chút ít cơ hội…” Vị nữ tử diễm lệ nào đó hiếm khi ngoan hiền đàng hoàng nắm vành tai, bắt đầu phát huy vẻ yêu kiều đáng thương nữ tính trời phú, ý đồ chiếm được lòng thương cảm.

“Ha… Thảo nào đồ của bản thế tử cứ hay bị mất, thì ra lâu nay đều do ngươi giở trò quỷ… Ha ha, ha ha ha… Giỏi lắm! Mật Phong, ta muốn rời khỏi Hạ Cửu Lưu môn Phong Nguyệt hệ!” Vị thế tử nào đó cười lạnh mấy tiếng, bắt đầu nổi đóa.

“Đừng mà一 Ngươi đi rồi thì cái núi dựa quan phủ cũng không còn nữa, ngươi tuyệt đối không thể đi, bằng không tứ sư thúc và Cửu Vĩ sư thúc sẽ cho ta ăn đủ đó!” Nữ tử diễm lệ mặt mũi vặn vẹo, trong lòng bắt đầu tính toán xem phải làm cách nào tóm được vị thế tử trước mặt, vơ vét thứ gì đó để chi phối đám quan phủ… Nhưng mà, chao ôi là khó!

“Hừ!” Thế tử cũng không ngu ngốc, nhìn thấy ánh mắt đảo vòng vòng của nữ tử nào đó, liền biết nữ nhân này tuyệt đối là đang có suy nghĩ không an phận đây.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lúc này cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.

“Sau này ta sẽ tính sổ với ngươi sau!” Ném đi một câu như vậy, rồi chuyển qua hỏi vị huynh trưởng nào đó, “Nói đi, thành thật khai báo nguyên nhân hậu quả của chuyện này mau!”

Huynh trưởng cũng nghĩ thoáng ra, cực kỳ thẳng thắn nói: “Ta thấy quan hệ giữa chúng ta dù sao đã không thể gay gắt hơn được nữa, ta muốn đạt được mục đích, cũng chỉ có thể tìm một đường khác, vì thế mới thông đồng với Mật Phong, mượn cơ hội lần này, cùng Mật Phong trao đổi điều kiện, để cho nàng đề xuất tổ chức thi đấu phong nguyệt chọn lọc, sau đó tìm cách đem cái khóa giả được ngụy tạo giống như “Triền Ti tỏa” đeo lên tay ta và đệ, rồi lại giả vờ là lời nguyền phát tác, động tay động chân với đệ.”

“Ngươi…” Vị thế tử nào đó tức thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, may mà tay chân hắn giờ đang mềm nhũn, tạm thời không thể động đậy, bằng không đã sớm xông lên bóp chết tên kia rồi, “Ngươi thế mà không hề hối lỗi chút nào!”

“Có gì mà phải hối lỗi, suy cho cùng ta muốn có được đệ, ta thích đệ là sự thật…”

“A a a a a a 一 Câm miệng câm miệng câm miệng không được nói nữa!”

Tiếng rống giận của thế tử không thể che giấu được lời bày tỏ vô cùng trực tiếp của huynh trưởng, đám người đang ngồi chồm hổm trên ghế đẩu tập thể quay đầu lại nhìn vị ca ca cực kỳ thản nhiên, lại nhìn vị tiểu vương gia đang nổi trận lôi đình nhưng mặt lại đỏ bừng nào đó, hiểu rõ “à” một tiếng.

“Vẫn luôn để đệ ở lại cái nơi này là lỗi của ta, vừa nghĩ tới đệ ở trong đây bị nữ nhân hoặc nam nhân mơ ước, ta liền không đợi được nữa, vốn định để cho đệ chủ động rời khỏi hiệu sách Xuân Tiêu, nhưng bây giờ xem ra có vẻ không được thực tế cho lắm…”

“Nhã công tử ngươi đây là qua sông đoạn cầu đó nha 一” Vị nữ tử diễm lệ nào đó u ám chen vào một câu, huynh trưởng không đáp lại, tiếp tục nói: “Cho nên ta vẫn là nên trực tiếp dán lên người đệ tờ giấy kiểu “ngươi là vật sở hữu của ta” còn thỏa đáng hơn.”

“Ai ai ai… là vật vật vật… sở sở hữu… của ngươi?” Vị thế tử nào đó giận dữ lắp bắp. Mọi người xung quanh thấy tình hình lúc này đã biến thành cảnh tượng liếc mắt đưa tình kinh điển, kẻ nào kẻ nấy không nhịn được lấy hạt dưa đậu phộng nước trà ra, bắt đầu ngồi xem kịch. “Thì ra Nhã công tử thích đệ đệ ngốc nhà y 一”

“Cả con chó già canh cửa phòng bếp của hiệu sách Xuân Tiêu cũng biết chuyện này.”

“Ồ.”

Bô lô ba la…

“Vậy bọn họ xem như là loạn luân rồi?”

“Nói bậy, có quan hệ máu mủ gì đâu, đệ đệ ngốc thích lão cha nhà hắn mới gọi là loạn luân, cùng ca ca hắn thì không tính.”

“Ồ.”

Bô lô ba la…

“Thế giờ là thế nào? Ca ca không có quan hệ máu mủ muốn bá vượng nganh thượng cung kết quả thành công cốc nên trở mặt?”

“Chắc là vậy… Chậc, tiếc là bị đám phá phong cảnh ‘Tuyệt Sát’ kia giày vò, còn chưa có được thành quả gì đã bị lật tẩy… Tội nghiệp.”

“‘Tuyệt Sát’ lần này chắc phải đổ máu rồi nhỉ? Chọc tới loại người yêu đệ như mạng thế mà 一”

“Ừm, chắc vậy…”

Bô lô ba la bô lô ba la…

“Vậy, tới lúc nào, ca ca mới có thể bá vương ngạnh thượng cung thành công ha?”

“Chắc sắp rồi? Lớp giấy bọc này cũng đã bị xé toang ra rồi, tính ra thì nhanh thôi. Sao hả? Nóng lòng chờ mong?”

“A… Ngươi nói xem chúng ta vẩy cho bọn họ một nắm xuân dược thì thế nào?”

“Vậy phải chọn loại mạnh nhất nha, không thì không đủ lực…”

“Ta coi chút, bên chỗ Mật tỷ chắc là có không ít ha? Còn thật không được, thì qua bên Hạnh Lâm hệ lấy.”

“Nhân tiện ghé qua bên Thiên Công hệ một chuyến, ta nghe nói cái ghế cực nhạc số tám đã xuất ra rồi, đến lúc đó chúng ta đề xuất thêm chút cơ quan nhỏ thử xem, bô lô ba la…”

“Ồ ồ ồ ồ ồ, ý kiến hay!”

“Thu lang quang trong mắt ngươi lại, phải bình tĩnh, bình tĩnh! Nếu tức chết tiểu vương gia rồi, ở đâu còn kịch mà xem nữa?”

“Ừ!!”

“Các ngươi cũng câm miệng hết cho ta!” Vị thế tử nào đó triệt để bùng nổ, thét một tiếng về phía đám người rỗi hơi đang xì xào mở một cái hội xem kịch tình yêu phong nguyệt cẩu huyết bên dưới, người phía dưới rất hợp tác không ho he tiếng nào, có điều hạt dưa thì vẫn ăn nước trà thì vẫn uống.

Vì vậy, chàng thế tử nọ đem toàn bộ lửa giận trút hết lên huynh trưởng nhà mình.

“Ngươi! Ngươi đã đã thích diễn kịch như thế, vậy thì giả gái cho ta! Đến tận khi Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ kết thúc mới thôi, giả gái hết cho ta, nghe không?”

“Xì xào”, phía dưới ồn ào một trận!

“Được.” Huynh trưởng vô cùng bình tĩnh đáp một câu, còn mỉm cười, kích thích chàng thế tử càng thêm máu nóng xông não, hồi ức kết thúc…

Thế nhưng, Chu Hi hiện tại vô cùng muốn quay ngược trở về khoảnh khắc đó, đem cái tên mắt trắng kia loạn côn đánh chết! Làm gì không tốt, lại bắt cái tên Chu Huyền đó giả gái! Việc này đúng là… Không, không đúng, chuyện này không phải lỗi của hắn! Hắn là do trước đây Chu Huyền lệnh thị vệ giả gái làm cho kích động, tưởng rằng nam tử hán đại trượng phu làm bộ thành nữ nhân ẻo lả khẳng định là mười triệu lần không cam lòng, hơn nữa cái loại hóa trang xấu xí không gì sánh được, đủ để gọi là cưỡng dâm ánh mắt đó thực chất là một loại trừng phạt nặng nề, hắn không sai, sai là Chu Huyền!

Ghê tởm, cái tên đáng chết, chẳng lẽ không biết người quá ưu tú sẽ bị ông trời đố kị, đánh thiên lôi xuống sao?

Cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, làm ăn võ công siêu nhân nhất đẳng, ngay cả thủ đoạn tri thức phong nguyệt học bù hai buổi tối cũng cao siêu hơn người đã thấm nhuần mười mấy năm, bây giờ cả giả gái, cũng bắn diễm quang tứ phía, có sức hấp dẫn hơn nữ tử thông thường không chỉ trăm ngàn lần!

Có thiên lý không hả? A!

Ngươi không sợ bị sét đánh sao? A!

Ưu tú như vậy chẳng lẽ không sợ bị kẻ đố kị ngươi loạn đao chém chết sao? A a a!

Không được, hắn sắp bùng nổ rồi!

“Tiểu Chu, sao sắc mặt khó coi vậy?” Nhã công tử mặc đồ nữ, mê hoặc ánh mắt soi mói của một đống sắc lang vươn tay vuốt má hắn, vẻ mặt lo lắng.

Chân mày cau lại, tư thái yểu điệu như thế thực khiến cho người ta sôi trào máu sói, càng khiến tiểu vương gia yêu thích nữ sắc khó tự kiềm chế được!

Một cái quốc sắc thiên hương thế này lại là nam nhân… Lại là nam nhân… Lại là nam nhân…

Kể cả là hóa trang, dùng Súc cốt công thu nhỏ cơ thể, thì vẫn là một nam nhân không hơn không kém!

“Tiểu Chu?”

Có điều nam nhân thì thế nào? Tên Chu Huyền chết tiệt này trước đây mượn cơ hội đùa giỡn hắn không biết bao nhiêu lần, bây giờ đã đợi được đến cơ hội xoay chuyển phong thuỷ trả thù rồi!

Vậy hắn còn do dự cái gì?

Đối diện với vẻ đẹp như thế, Chu Hi nhịn không được nuốt nước bọt, trực tiếp vươn vuốt sói, hung ác nắm mông mỹ nhân trước mặt, hung hăng nhéo một cái, xoa nắn một trận.

Xúc cảm… mặc dù không phì nhiêu nhiều thịt bằng nữ tử, nhưng… cảm giác rất tốt…

“Ai da…” Chu Huyền khẽ kêu một tiếng, hai gò má ửng hồng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mềm mại không xương dựa lên vai Chu Hi.

Thật sự là hiếm khi nhìn thấy Chu Huyền có tư thái mềm yếu lại quyến rũ như vậy, bàn tay đang xoa mông y của Chu Hi lại càng không cố kỵ hoạt động, cảm giác được xúc cảm kỳ diệu giữa những ngón tay, mâu thuẫn trong lòng có chút chút bất tri bất giác bắt đầu dao động. Hắn không có hứng thú với nam nhân, thực sự, thế nhưng đối với vị huynh trưởng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không hề có chút quan hệ máu mủ nào lại có chút gắn kết vi diệu này, lại có một loại cảm giác kỳ diệu.

Cứ xem như có nghiêng nước nghiêng thành thế nào đi nữa, Chu Hi chỉ cần biết thân phận đối phương là giống đực, tức thì sẽ không còn sinh ra nửa điểm mơ mộng, duy chỉ có với Chu Huyền…

Cái loại buồn bực vừa hận vừa chán ghét, lại không nhịn được bị hấp dẫn, dẫn tới bị chi phối này, ngưng tụ thành một loại cảm giác khó nói thành lời, điều này làm cho Chu Hi bực bội dị thường, nhưng vẫn không cầm lòng được trước sự mê hoặc đó.

“Tiểu Chu…” Chu Huyền nỉ non biệt danh của hắn, ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên bờ môi hắn, hắn ôm cả thân thể kia vào lòng, lẫn trong mùi phấn son ngửi thấy trong mũi là hương trà thoang thoảng, bất giác có chút hoảng hốt.

“Ưm ưm…”

Đầu lưỡi cạy mở cánh môi hắn, dò vào quấn quít lấy lưỡi hắn, chẳng bao lâu sau, Chu Hi cũng cảm thấy thắt lưng hơi nhũn ra.

Chết tiệt, kỹ thuật hôn giỏi như vậy làm chi a a!

Vừa nghĩ đến việc ngay cả loại chuyện phong nguyệt này y cũng am hiểu hơn mình, Chu Hi nén giận, chuyển bị động thành chủ động, cũng quấn lấy cái lưỡi đối phương dò vào trong miệng mình.

“Ưm ưm…”

“Hừ!”

Cảm thấy thân thể trong lòng bắt đầu mềm nhũn đi, nhưng hai cánh tay ôm cổ lại tăng thêm sức, Chu Hi càng thêm không chịu thua kém, không ngừng cố gắng!

Trong những lần đọ sức trước đây, bất luận là ở phương diện nào, Nhã công tử luôn đè hắn một đầu, lúc này đợi được đến cơ hội đuổi đánh đến cùng, thật lòng chỉ muốn đè đối phương dưới thân mặc sức cười nhạo!

“A… Tiểu Chu…” Trong miệng phát ra tiếng rên say lòng người, hơi thở cực nóng phả lên khóe miệng Chu Hi, khiến cho thân thể hắn nóng lên, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bên cạnh có người nói: “Sao vậy? Tiếp tục đi, đang đến bước mấu chốt mà.”

Chu Hi chợt cả kinh, trực tiếp đẩy Chu Huyền trong lòng ra ngoài, quay đầu hướng về phía hảo hữu đang cắn hạt dưa xem kịch nói: “Lão tử không có hứng thú với nam nhân!”

Bạch Trĩ Bạch lang trung có lẽ là từ lúc sinh ra đã bị liệt cơ mặt bình bình thản thản đáp: “Ta đâu có nói ngươi có hứng thú với nam nhân đâu… Ây, có muốn ăn hạt dưa không?”

“Ngươi lần sau có thể đừng xuất quỷ nhập thần như thế không…” Chu Hi càng buồn bực hơn, đằng sau cái tủ ở quầy hàng của hiệu sách Xuân Tiêu có một cái ngách, hắn không muốn bị đông đảo dâm dân chặn lại, cũng không muốn bị nữ nhân kia dùng mọi thủ đoạn lợi dụng làm cái cây rụng tiền kiêm chiêu bài, cho nên mới định lặng lẽ ở trong cái ngách này chờ xem náo nhiệt, xem xem Mật Phong làm thế nào tiễn đưa đám sát thủ mà Lưỡng Gia phái tới diệt hiệu sách của hắn về tây thiên, kết quả là bởi vì không có ai, lại nhớ tới mấy việc đáng giận, thành ra lại cùng Chu Huyền ôm hôn…

Vừa nhớ tới tình cảnh vừa rồi, mặt Chu Hi pằng một cái đỏ triệt để, rồi liền biến thành xanh tím, cuối cùng chuyển thành đen như đáy nồi. Ngược lại Chu Huyền bị hắn đẩy ra lại không nghĩ nhiều như vậy, mà trực tiếp chạy tới bên cạnh Bạch Trĩ bắt chuyện, “Tình hình bây giờ thế nào?”

“À, vừa bày xong đấu trường. Lên đài rồi.”

Đang nói, liền qua khe hở nhìn thấy đấu trường bất luận là chiều cao hay bề rộng đều vô cùng khoa trương, hai nam tử đang so chiêu trên đó.

Một người kiếm pháp sắc bén, một người khinh công uyển chuyển, hai người đấu thành một đoàn, trông rất đẹp mắt.

“Ai da, kiếm pháp đó, không phải là tuyệt học gia truyền của Trọng Môn Hàn nhị công tử sao…”

“Hàn nhị công tử đương nhiên là dùng võ học Trọng Môn, vì thế Mật Phong đặc biệt cho người chôm một phần từ trong Trọng Môn ra.”

Ê ê ê? Không phải chứ?

Chu Hi đổ mồ hôi lạnh một trận, làm mặt nạ da người ngụy trang thành người ta thì thôi, vì sao biểu diễn một kiều đoạn trong dâm thư còn muốn trộm võ công của người ta nữa hả?

“Chiêu số này, rất đạt được tinh túy Trọng Môn a…”

“À, có người nói Mật Phong nhờ sư thúc tạo áp lực, bắt Kiếm Si của Đao Kiếm hệ chỉ dẫn đôi chút.”

Ê ê ê! Kiếm Si này lại là một nhân vật truyền kỳ khác nữa đó, vì một chuyện vớ vẩn thế mà còn bắt người ta chỉ dẫn tinh túy kiếm pháp Trọng Môn, có lố quá không đó.

“Quần áo trên người hắn, cũng là trộm từ chỗ Hàn Kỳ tới, dùng phối kiếm của Hàn Kỳ mà Dạ Miêu sư huynh đoạn thời gian trước từng quay về một lần mang về, các sư huynh đệ Thiên Công hệ chiếu theo làm thêm một thanh, trả lại cho Hàn Kỳ một thanh, bây giờ đang dùng là thanh còn lại.”

“Ê ê ê! Trả lại là kiếm thật hay kiếm giả vậy? Các ngươi cứ nghênh ngang đánh tráo đồ gia truyền nhà người ta thế sao? Nếu bị phát hiện, lần này Trọng Môn tuyệt đối sẽ huyết tẩy hiệu sách Xuân Tiêu đó!!!” Hắn vẫn là nên nhanh chóng rút lui khỏi cái nơi thị phi này mới tốt!

“Ai da!” Trên đài kinh hô một trận, anh bạn ngụy trang thành Dạ Miêu ngã gục ngay tại chỗ…

“Tên Dạ Miêu kia, không phải là người thật đó chứ?”

“Chắc là không phải, Dạ Miêu thật lúc này hẳn là đang bị Hàn Kỳ đuổi giết.”

May mắn, cái này không phải là thật… Ừm…

Còn chưa đợi Chu Hi nghĩ thêm gì, trên đấu trường lại bắt đầu diễn ra cảnh khiến hắn hộc máu. Nhưng mà những người bên dưới có khả năng tiếp nhận cao cường hơn hắn nhiều, Chu Hi không dám xem tình cảnh trên đài, liền cố nhìn phản ứng trên mặt người khác. Đáng tiếc là, hắn nhìn hồi lâu, đều không thấy ai muốn nôn mửa giống hắn, trái lại kẻ nào kẻ nấy mặt mày hồng hào hăng hái bừng bừng đứng xem, dáng vẻ kích động hận không thể xông lên đài thay “Dạ Miêu”, xxoo ooxx “Hàn nhị công tử”…

Số lượng dâm tặc cô nương đại thẩm đến lúc này càng ngày càng nhiều, giống như bị chích máu gà vậy, hưng phấn không kiềm chế được, la hét thiếu chút đâm thủng màng nhĩ người ta. Ánh mắt của Chu Hi chuyển vòng qua bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Mật Phong cô nương càng kích động hơn, đôi mắt sáng ngời gần như đã biến thành hình ngân lượng. Chu Hi nhịn không được rùng mình một cái.

Hắn đã có thể tưởng tượng được tiếp theo quyển dâm thư kia sẽ bán đắt hàng thế nào, từ đó áp đảo cho hiệu sách Lưỡng Gia không ngóc đầu lên được, triệt để vây giết đầu ra trên thương trường của đối phương, đây cũng chính là thủ đoạn báo thù của Mật Phong.

Thế nhưng, Mật Phong rất có khả năng sẽ mượn cớ này uy hiếp hắn, nói là báo thù cho hắn, cho nên bắt hắn càng phải siêng năng nỗ lực làm việc hơn để trả nợ, đến lúc đó, nói không chừng không chỉ bị hiếp bức buộc phải vẽ nam nam xuân cung đồ, mà còn có thể bị đem làm đề tài viết thành tiểu thuyết, mất hết mặt mũi!

Cũng có lẽ là bị nữ nhân khủng bố yêu tiền như mạng đó ép buộc lên đài, ngay trước mặt mọi người biểu diễn ooxx…

A, chẳng bằng cho hắn một đao sảng khoái luôn đi!

Nghĩ đến đây, Chu Hi có hơi hối hận, để nhìn thấy Chu Huyền bị xấu mặt, thậm chí không tiếc mạo hiểm tham gia vào cái Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ này, biết sớm vậy còn không bằng nhân lúc Mật Phong đang bận tối tăm mặt mũi, thừa cơ chạy trốn mới là chính đồ! Nhưng mà, hiện tại cũng chưa trễ đâu 一!

Lại quay đầu nhìn phản ứng của những người khác trong hiệu sách Xuân Tiêu, cũng chẳng khác Mật Phong gì mấy… À há… Đến lúc nên chạy rồi.

Lúc này không đi thì còn đợi đến bao giờ?

“Tiểu Chu.” Chu Hi trong đầu vừa chuyển đến quyết định này, đã bị Chu Huyền giữ lấy tay phải, cái tên đáng sợ trai giả gái còn khiến cả đám người mê đắm đó đến gần bên tai Chu Hi, thấp giọng nói: “Đệ chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Chuẩn, chuẩn bị cái gì?” Chu Hi theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ sau lưng đều dựng lên cả, hắn âm thầm lặng lẽ lui về sau một bước, chỉ cần có cái gì không đúng, sẽ lập tức bỏ chạy.

Chu Huyền cười híp híp nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chính là chuẩn bị quay về vương phủ a 一!”

“Cái…”

Hắn còn chưa nói xong câu này, Chu Huyền đã xuất thủ như điện, rất nhanh phong bế huyệt đạo hắn, trực tiếp xé rách quần áo trên người, bên dưới bộ nữ trang là một bộ y phục nam tính, Chu Huyền hiếm khi mặc loại y phục này ngược lại trông có vẻ anh khí bừng bừng, so với vẻ công tử văn nhược trước đây sinh ra thêm chút hào khí sang sảng của nam nhân.

Vận chuyển nội lực, chỉ nghe thấy xương khớp toàn thân kêu răng rắc như đậu nổ, chớp mắt, Chu Huyền đã cao hơn Chu Hi non nửa đầu, y khom lưng, giang hai tay, trực tiếp ôm ngang người kia lên, gật đầu với Bạch Trĩ, cười nói: “Bạch lang trung, đa tạ ngươi trị thương cho Tiểu Chu, chúng ta từ biệt từ đây, ngày sau có gì cần, có thể tới tìm tại hạ hỗ trợ.”

Bạch Trĩ vẫn luôn giả làm người qua đường không thèm để ý đến y, vẫn tập trung xem màn biểu diễn xuân cung trước mặt như cũ.

Chu Huyền cười một cái, liền ôm ngang Chu Hi bay lên nóc nhà.

“Chu Huyền chết tiệt, mau thả bản thế tử ra, lão tử tuyệt đối không trở về vương phủ đâu a a a 一”

“Trễ rồi, Mật Phong lúc trước đáp ứng ta, để cho ta đưa đệ về vương phủ một đoạn thời gian, bây giờ cũng đã đến lúc thực hiện.”

“Đừng mà a a… Ta tuyệt đối không muốn quay về đâu! Ta không muốn gặp cái lão lưu manh kia đâu!” Chu Hi muốn giãy dụa, thế nhưng huyệt đạo trên người bị điểm một cách kín kẽ không sơ hở, cả động đầu ngón tay cũng khó khăn vô cùng.

“Ha? Ha?!” Chu Hi suýt nữa thì cắn đứt lưỡi mình, “Ngươi ngươi ngươi 一 định làm gì hả?!”

Chu Huyền cười càng thêm khoái trá, “Ta định làm gì, Tiểu Chu đệ chẳng lẽ không biết sao? Ai da, nếu ta đã hy sinh giả nữ cho đệ, vậy đệ cũng nên thể hiện chút lòng cảm kích mới đúng chứ?”

“Ngươi ngươi ngươi… Mau thả ta ra! Có nghe không?! Bản thế tử ra lệnh cho ngươi mau thả bản thế tử ra a a a!”

“Hì, ta tìm được một nơi phong cảnh tươi đẹp, Tiểu Chu đệ nhất định sẽ thích cực kỳ. Chúng ta nhanh chóng xuất phát tới đó thôi 一”

“Giết ngươi! Chu Huyền ta nhất định phải giết ngươi!”

Chu Hi vừa rời khỏi phạm vi tổ chức Đại hội dâm tặc đệ nhất thiên hạ, bỗng nghe thấy một trận ầm ĩ xôn xao.

Chu Huyền mang theo Chu Hi hạ xuống phía dưới, lập tức liền có người chạy tới, hướng về phía Chu Huyền ôm quyền, cung kính nói: “Mạt tướng tham kiến Nhã công tử.”

“Mạt tướng? Làm gì…” Chu Hi muốn nhìn rõ, thế nhưng cổ cứng ngắc, cả nhúc nhích cũng khó khăn. Chu Huyền săn sóc khẽ nghiêng thân, để cho hắn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh lúc này. Vừa nhìn, Chu Hi lập tức hít ngược vào một hơi khí lạnh, oa! Từ chỗ nào xuất hiện nhiều quan binh như vậy? Đám quan binh này đã triệt để vây kín cửa vào, có lẽ phía cửa ra cũng không khác là bao, dâm tặc khắp thiên hạ bên trong e là sắp gặp phải quẫn cảnh bắt ba ba trong rọ rồi, có thể trốn được chỉ sợ lác đác không mấy người.

“Nhã công tử, mạt tướng đã triệu tập hơn phân nửa binh lực trong thành Cẩm Châu đến đây, còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều vũ khí để đối phó với những nhân sĩ võ công cao cường. Mặt khác cũng đã liên lạc với các nhân sĩ võ lâm chính đạo trong vùng, lần này xác định có thể đem đám dâm tặc không biết trời cao đất rộng, tai họa thế gian kia một lưới bắt gọn!”

Chu Huyền cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ bẩm báo với phụ vương những việc ngươi đã làm ở đây, ngươi cứ yên tâm lớn mật đi làm, không cần lo ngại chi nhiều.”

Được câu này của y đảm bảo, trên mặt vị tướng quân trẻ tuổi càng vui sướng khó kềm nén, vui vẻ nói: “Đa tạ Nhã công tử, vậy mạt tướng đi tóm cả ổ dâm dân kia đây! Bày trận, đánh vào trong!”

“Vâng!” Các tướng sĩ quát rung trời, lập trận thế, xông về hướng con phố.

Chu Huyền ôm Chu Hi đã hoàn toàn hóa đá, vận khởi khinh công, tiếp tục bay ra ngoài, không mất lâu lắm, liền thấy bát vệ đang dắt ngựa cung kính trông coi trước một chiếc xe ngựa, nhìn thấy chủ tử nhà mình tới, quỳ một gối xuống đất, đồng thanh: “Tham kiến công tử.”

“Được rồi, tin tức lan rộng ra ngoài chưa?” Nhã công tử tùy tiện vung tay lên, ôm Chu Hi chui vào trong xe ngựa.

“Dạ rồi. Chúng tiểu nhân đã tung tin ‘hiệu sách Xuân Tiêu điên loạn cuồng sinh bất kham bị chèn ép, bỏ gian tà theo chính nghĩa, tố cáo hang ổ dâm tặc với quan phủ’ ra ngoài, bây giờ đã truyền khắp toàn thành Kỳ Lân rồi ạ.”

“Cái cái cái gì?” Tròng mắt Chu Hi lần thứ hai suýt thì lọt ra khỏi vành mắt.

“Tốt lắm, lên đường thôi. Vì nghĩ cho tính mạng của thế tử, chúng ta mau rời khỏi cái nơi thị phi này.”

“Vâng, công tử!”

“Ngươi ngươi ngươi…”

Chu Huyền nhìn dáng vẻ trợn mắt há họng của hắn, bất giác cười lên, vươn tay nâng cằm hắn, một nụ hôn triền miên dai dẳng buông xuống.

Y giờ đã đổi về nam trang, hành vi lại bá đạo như vậy, nhất thời khiến cả người Chu Hi triệt để cứng ngắc.

Chu Huyền cười nói: “Mật Phong bóc lột đệ lâu ngày, bắt đệ làm những việc đệ không nguyện ý, thậm chí còn lợi dụng chuyện giữa đệ và ta để cò kè mặc cả… Kẻ ức hiếp đệ như vậy, sao ta buông tha một cách đơn giản được? Qua hôm nay, hiệu sách Xuân Tiêu có thể duy trì được tiếp, chỉ sợ cũng sẽ phi thường gian nan. Địa bàn Cẩm Châu, nàng không thể ở được nữa…”

Chu Hi tiếp tục dại ra.

Chu Huyền lại nói: “Như vậy, Mật Phong ắt phải hận đệ tận xương, đến lúc đó nàng giết đệ còn không kịp, sao lại chung chạ với đệ được nữa chứ? Cứ thế, đệ đượng nhiên sẽ phải ở bên ta… Thời gian còn dài, chúng ta chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, một ngày nào đó, đệ rồi sẽ không có ta không được, sẽ ném hết những hồng phấn tri kỷ xanh xanh đỏ đỏ các loại của đệ ra sau đầu…” Vừa nói vừa hôn xuống một cái, Chu Huyền nhìn đệ đệ dần dần lấy lại tinh thần, cười nói: “Đệ lúc nãy không phải hôn ta rất say đắm sao? Nếu đệ bằng lòng, ta cũng có thể giả gái ở bên đệ…”

Chu Hi cả người không thể động đậy, mọi chuyện liên tục phát sinh như sét đánh không kịp bưng tai, tất thảy nhưng lại đều có lý.

Hắn gia nhập vào hiệu sách Xuân Tiêu, bị Mật Phong bóc lột ức hiếp thảm thương, Chu Huyền thân là yêu đệ cuồng cực độ sao lại cam tâm tình nguyện mượn sức người ngoài để tiếp cận đệ đệ chứ?

Phương pháp tốt nhất, dĩ nhiên chính là cắt đứt toàn bộ đường lui, khiến Chu Hi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chui vào dưới cánh chim y…

Chết tiệt, Chu Huyền chết tiệt!

Hắn biết ngay mà, từ nhỏ đến lớn cái tên này đã lấy việc bắt nạt chèn ép hắn làm mục tiêu sống, giờ lại còn dám đặt mục đích lên thân thể hắn, đồ khốn chết tiệt… Hắn, hắn hắn hắn… Hắn…

“Chu Huyền chết tiệt, ta và ngươi không đội trời chung! Ta tuyệt đối, tuyệt đối phải xử đẹp ngươi!”

Tiếng rống giận dữ vạng dội trong buồng xe, lại chỉ đổi lấy tiếng cười sung sướng của kẻ gây họa, tiếng rống này tiếp đó dần trở nên mơ hồ không rõ, thay vào đó là âm thanh càng khiến người ta mặt đỏ tía tai…

Bên ngoài xe ngựa tám vị hán tử nghiêm nghiêm chính chính ngồi trên lưng ngựa như cột sắt, cũng là tái mét cả mặt.

Cái này chẳng lẽ chính là trừng phạt chủ tử xuất chúng hơn những người khác sao? Không thể nào? Ha ha… Cười gượng một trận. Ông trời ông sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?

– TOÀN VĂN HOÀN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.