Hạ Cửu Lưu chi Hữu Hoa Kham Chiết

Quyển 2 - Chương 13



Hữu hoa kham chiết trực tu chiết (1)

(Hoa nở nên chiết thì phải chiết)

Đợi đến sau khi Đỗ Lân tỉnh táo trở lại, thì phát hiện mình đang nằm trên lưng một người.

Mái tóc dài rậm dày mỹ lệ sũng nước, hơi nước bốc lên dày đặc, khuôn mặt bị hắn ép phía dưới, mùi hương cơ thể quen thuộc bao phủ bên cạnh, xúc cảm da thịt co dãn dưới tay, tạo cho hắn một cảm giác chân thật cùng an toàn không từ ngữ nào có thể miêu tả được.

“… Không chết a…”

Đầu óc chầm chậm hồi tưởng đoạn ký ức cuối cùng kia, Đỗ Lân tức thì bị dọa cho sau lưng túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Có điều quần áo trên người hắn đều bị thấm đầy nước, ướt nhẹp, không phân biệt được đâu là nước đâu là mồ hôi nữa, cảm giác đúng là khó chịu đến cực độ.

Hơn hết là, lốc xoáy lớn như vậy cũng không thể giết được, mạng của hắn cũng thực là đủ lớn.

“Tỉnh rồi à?” Thanh âm trầm thấp có hơi khàn khàn cất tiếng hỏi, sau đó nâng cánh tay hắn lên nới ra một chút, có vẻ là muốn đặt hắn nằm xuống mặt đất, nhưng tấm lưng người kia vẫn bị lảo đảo, kết quả là hai người lại cùng nhau ngã nhào xuống!

“Ai da!” Mông vừa được tiếp xúc với mặt đất, khớp xương toàn thân giống như bị vỡ vụn, đau đến mức nước mắt Đỗ Lân lập tức tuôn trào!

Bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, tình trạng của Giang Vô Bạn xem ra không được tốt cho lắm.

“Giang, Giang đại kiếm khách, ngươi sao rồi?” Nghe thấy hơi thở đứt quãng của Giang Vô Bạn, hơn nữa còn mỏng manh vô cùng, Đỗ Lân nhất thời luống cuống, mặc kệ toàn thân đang đau đớn, vội vàng tiến đến bên cạnh Giang Vô Bạn kiểm tra tình trạng của y.

“Không…không việc gì, chẳng qua là có chút mất sức…”

“Ta mặc dù không biết y thuật, nhưng ngươi cũng không thể coi ta như thằng ngu a!” Đỗ Lân lập tức lửa giận ngút trời, đồ ngốc cũng biết tình trạng Giang Vô Bạn hiện tại phi thường bất ổn, tiếng hít thở không được bình thường này, đừng nói là võ lâm cao thủ, cho dù là một người thường không có võ công, cũng không thể tệ đến tình trạng này được.

“Ô…” Cơ thể Giang Vô Bạn run lên, cuối cùng chịu không nổi phải cuộn người lại, một kiếm khách từ trước đến nay luôn kiên cường lãnh ngạnh, giờ phút này cơ thể cư nhiên lại run lẩy bẩy.

“Giang Vô Bạn! Giang Vô Bạn!” Đỗ Lân nhất thời lại luống cuống, hiện tại phải làm sao đây? Bạch Trĩ không ở bên cạnh, hắn lại không biết y thuật, tình trạng Giang Vô Bạn xấu như vậy, sẽ không, sẽ không phải cứ như vậy mà ngủm luôn chứ?

“Đỡ ta…về phía trước đi…” Giang Vô Bạn cảm nhận được nội lực trong cơ thể lại lần nữa bắt đầu hoành hành ngang dọc, không điều khiển được.

Quả nhiên, vẫn còn chút quá miễn cưỡng…

Vốn cũng muốn từng bước tu luyện nội lực, trong một ngày không xa sẽ khôi phục lại được như trình độ trước đây, nhưng y không thể chờ lâu như vậy, chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Kiếm trang đang gặp nguy hiểm, thì y liền đứng ngồi không yên, nghĩ đến còn có đại địch là Xà Hạt phu nhân, sẽ càng nhẫn nại không nổi, hơn nữa y biết rõ chỉ bằng cách tự thân khổ tu, thật sự là không biết đến khi nào mới có thể đột phá cảnh giới, có thể diệt trừ hoàn toàn *** phụ kia, thành ra đành phải chọn dựa vào viên dược Bạch Trĩ đưa.

Kết quả viên dược kia quá mức bá đạo, mới uống có nửa viên mà đã khiến cho nội lực không thể không chế đến mức độ này… Chuyện này có thể coi là báo ứng cho vì cái lợi trước mắt không?

Đối với chuyện đi ngược lại với nguyên tắc võ học, Giang Vô Bạn cũng chỉ có thể cười khổ nuốt quả xấu này vào trong mà thôi.

Đỗ Lân miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, chuyển động từng chút, mặc dù vẫn đau đớn vô cùng, nhưng cũng may không tệ đến mức thiếu mất cái tay hay gãy mất cái chân, hắn coi như khá là may mắn, thế nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy một mảng máu lớn trên quần áo mình, Đỗ Lân lập tức ngu luôn.

Này, vết máu này ở đâu ra vậy?

Hắn không bị thương a…

Từ từ!

Đỗ Lân nhớ lại mới vừa rồi hắn là nằm trên lưng Giang Vô Bạn…

“Giang Vô Bạn ngươi…” Đỗ Lân lật người Giang Vô Bạn đang ngã xóng xoài trên mặt đất lại, vừa nhìn lập tức hít vào một hơi.

Ban nãy đầu óc còn hỗn loạn một nùi nên không chú ý, bạch y trên người Giang Vô Bạn vốn đã rất tả tơi lại rách thêm một ít, mà khi vén mái tóc dài lên còn lộ ra một mảng máu thịt lẫn lộn trên lưng, vết máu trên quần áo hắn là vì vậy mà có.

Nhìn vết thương này, nhìn thế nào cũng không thể nói là trầy trụa hay do va chạm mà thành…

Rõ ràng lúc cõng hắn chạy trốn còn chưa có vết thương này, chẳng lẽ là…

Đỗ Lân nghĩ lại bản thân không bị thiếu tay hay gãy chân, ngay cả một vết xước cũng không có.

Sống mũi lập tức cay xè, vì cái gì, người này vì cái gì lại làm vậy, lại đối tốt với hắn như vậy?

Lồng ngực giống như bị một bàn tay chọc vào, không ngừng khuấy loạn, còn bóp chặt lấy trái tim hắn, liều mạng vặn xoắn, đau đến mức hắn không tài nào hô hấp được.

“Nhanh lên… Lâm Kiếm trang…” Giang Vô Bạn không có thời gian cùng hắn ở trong này sụt sùi cảm động, “Từ đây đi về phía trước… có cơ quan…”

Đỗ Lân hít vào một hơi, buồn rầu đáp lời, lúc này cũng bất chấp đau nhức toàn thân, bởi vì Giang Vô Bạn so với hắn càng đau đớn hơn, nghĩ đến bản thân lúc nãy cứ như vậy nằm trên lưng người này, trên vết thương thê thảm đến không nỡ nhìn kia, Đỗ Lân liền cảm thấy không thể thở xuôi được.

Hắn đi lên phía trước, cõng Giang Vô Bạn trên lưng, bước chân gian nan di chuyển về phía trước.

Hành lang vừa tối lại vừa dài, Đỗ Lân một tay quấn lấy thân thể Giang Vô Bạn, một tay sờ soạng thăm dò phía trước.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người phía sau lạnh lẽo thế nào, lạnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy không tài nào tưởng tượng được.

Nhiệt độ cơ thể Giang Vô Bạn kỳ thật rất cao, ngược lại nhiệt độ cơ thể hắn mới là luôn thấp, mọi lần đều là hắn cướp đoạt nhiệt độ trên người Giang Vô Bạn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Giang Vô Bạn phải hấp thu ấm áp trên người hắn.

Hắn từng bước một gian khổ di chuyển về phía trước, người trên lưng càng lúc càng nặng, đè đến đầu gối hắn muốn nhũn ra, gần như thở không nổi.

Hắn cắn răng, cố gắng tiến về phía trước từng bước một, rất cố gắng rất cố gắng muốn tiến thêm về phía trước một chút, hắn cho rằng bản thân chưa bao giờ cố gắng nhiều thế này, để tâm nhiều thế này.

Cảm thấy hơi thở trên lưng càng ngày càng mỏng manh, hắn rất sợ người trên lưng cứ như vậy mà ngủ mê đi mất, ai biết được ngủ mê rồi có ngủ đến không tỉnh lại luôn hay không, hắn vội vàng nói: “Giang đại kiếm khách, nói gì đi chứ? Nói gì đi…” Ngay cả Đỗ Lân còn nghe ra được giọng mình đang run rẩy, còn kèm theo một âm nức nở trong khoang mũi.

“A…” Từ trên vai mơ mơ hồ hồ truyền đến một âm thanh.

“Giang đại kiếm khách, ngươi… Ta quen biết ngươi lâu như vậy, được rồi, thời gian hơn nửa năm quả thật cũng không ngắn, thế nhưng ta vẫn chưa quá hiểu ngươi… Ngươi thích ăn cái gì?”

“… Ừm… Gì cũng được…”

“Vậy, vậy thích làm cái gì?”

“… Luyện kiếm…”

“Ngoại trừ luyện kiếm thì sao?”

“… Ngộ kiếm…”

Cho dù là dưới tình huống thế này, Đỗ Lân vẫn cảm thấy buồn bực một trận, cũng là một trận dở khóc dở cười.

Ý thức Giang Vô Bạn bắt đầu có chút mê man, Đỗ Lân cưỡng ép y cùng hắn nói chuyện, chỉ sợ Giang Vô Bạn cứ như vậy mà mê man đi, sau đó cứ như vậy mà chết.

Vừa nghĩ đến việc Giang Vô Bạn sẽ chết như vậy trên lưng hắn, tay chân Đỗ Lân liền rét run một trận.

Hắn không phải chưa thấy qua người chết, mặc dù hắn chỉ là một tên thư sinh viết *** thư, nhưng cũng thường đi lại trên giang hồ, sao giày có thể không ướt nước?() Hắn chưa bao giờ sợ hãi, dù sao người chết cũng không đáng sợ bằng người sống, thế nhưng trong một khắc này, hắn lại cảm thấy cả người rét run, như bị rơi vào hầm băng vậy.

( Giang hồ [江湖] cắt nghĩa ra có nghĩa là sông hồ, cho nên đi lại mới bị ướt giày:v)

Giang Vô Bạn, ngươi không thể chết được, không thể chết được…

Ngươi mà chết bây giờ, nhất định sẽ làm ta áy náy cả đời, cả đời nghĩ về ngươi, đây có phải đúng ý ngươi rồi hay không?

Ta sẽ không để ngươi như ý! Ngươi đừng mơ có thể dùng cảm giác áy náy trói buộc ta cả đời, ta còn muốn viết *** thư, còn muốn đi dụ dỗ vô số tiểu mỹ nhân bồi ta phiên vân khúc vũ, ngươi đã dạy cho ta biết khoái hoạt với nam nhân, sau này ta còn muốn đi tìm một mỹ nam tử chơi tiếp với ta, đương nhiên mỹ nữ mới là món chính của ta, ngày qua ngày của ta phải thật muôn màu muôn vẻ, cho nên, cho nên, Giang Vô Bạn ngươi tuyệt đối tuyệt đối không thể chết!

Một đường làm nhảm tự cổ vũ bản thân, đến khi đi đến cuối hành lang, Đỗ Lân thiếu chút nữa ngã thẳng cẳng xuống đất.

“Giang đại kiếm khách… Giang Vô Bạn! Giang Vô Bạn!” Đỗ Lân tận tâm cẩn thận đặt Giang Vô Bạn xuống đất, rồi nhẹ nhàng vỗ vào mặt y, giúp người nọ thanh tỉnh một chút.

“Ô…” Giang Vô Bạn bật ra một tiếng rên rỉ, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn hắn.

“Đến rồi, Giang Vô Bạn! Đến nơi rồi!” Đỗ Lân lay y, không để y cứ như vậy mà hôn mê đi, “Cơ quan ở đâu? Chỉ cần khởi động có thể quăng đám sát thủ kia ra khỏi Lâm Kiếm trang, ngươi sẽ được cứu! Chỉ cần trở lại Lâm Kiếm trang, sẽ có đại phu, có thuốc trị thương!”

Ngón tay chạm vào làn da lạnh đến kinh người, Đỗ Lân cảm thấy ***g ngực run rẩy một trận, hắn có thể cảm giác được sức lực của Giang Vô Bạn đang dần bị hút ra, mắt thấy người này sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.

“Cơ quan… Ngươi đỡ ta qua kia…” Giang Vô Bạn thì thào nói, Đỗ Lân vội vàng đỡ y đến nơi mà y chỉ, Giang Vô Bạn hít sâu một hơi, chỉ vào một chỗ, nói, “Đá xuống!”

Đỗ Lân đáp ứng, ngay tại nơi y chỉ hung hăng dùng hết toàn lực đá một phát, nơi đó cũng phi thường phối hợp mà đổ sụp, sau đó là một trận ầm ầm vang lên.

“Oa a… A!” Mặt đất bắt đầu lung lay, Đỗ Lân chấn động đến đưa qua đưa lại, cuối cùng đứng không vững nữa cùng Giang Vô Bạn ngã xuống đất.

Đá tảng bắt đầu rơi xuống, Đỗ Lân kéo Giang Vô Bạn tránh vào trong góc, chờ cho trận trời long đất lở này qua đi.

Giang Vô Bạn cúi đầu tựa lên vai hắn, rất nặng, vô cùng nặng, nặng đến mức Đỗ Lân cảm thấy vai mình bị đè đến trật khớp luôn rồi.

“…Trận nổ này… Sát thủ trong Lâm Kiếm trang… Đều sống không được…” Giang Vô Bạn khé khép hờ hàng mi, hơi thở mong manh nói, “Vãn Thu hắn… khẳng định sẽ phóng xuất bọn Giang Tam trước… Nhiều người phối hợp với cơ quan… hẳn là không thành vấn đề…”

“Giang Vô Bạn.” Đến lúc này, Đỗ Lân không biết nói cái gì mới tốt, dường như có nói gì cũng là dư thừa mà thôi, hắn không thể nói gì, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Giang Vô Bạn càng lúc càng mỏng manh, hắn nắm lấy cổ tay Giang Vô Bạn, cảm thấy nơi đó lạnh lẽo như băng đá vậy.

“… Đỗ Lân…” Giang Vô Bạn cấp tốc thở dốc hai tiếng, “Kỳ thật… mảnh bản đồ kho báu cuối cùng… ta biết nó ở đâu…”

“Ngươi…” Lòng Đỗ Lân run rẩy mãnh liệt, hắn nhớ lại nhiệm vụ sư thúc giao cho hắn, lúc này lại nghe thấy Giang Vô Bạn nhắc đến, chỉ là tiếp nhận nhiệm vụ này rồi mới cảm thấy tự xấu hổ, đối với một người trong thời điểm nguy hiểm, mặc cho bản thân bị trọng thương vẫn muốn bảo vệ người của mình mà nói, hành vi của hắn như vậy chính là phản bội, chỉ cần là một kẻ còn liêm sỉ đạo đức thì không thể tha thứ được.

Cho dù hắn đối với tình cảm có thản nhiên thế nào, lạnh lùng ra sao, giờ phút này cũng cảm thấy muốn tìm một khe hở nào đó mà chui vào.

“Ngay trong… chuôi kiếm… ở trường kiếm tùy thân của ta…”

“Đừng nói nữa, đừng nói…”

“… Lúc đầu ta còn không biết… Sau đó thấy hành động của Tuyệt sát… Dường như là chắc chắc trên người ta có… mảnh cuối cùng… Giang gia chúng ta… chỉ trang chủ mới có thể kế thừa bảo kiếm… Ta kiểm tra thử… phát hiện…”

Giang Vô Bạn ho khan hai tiếng, dọa cho Đỗ Lân sốt ruột la lên, “Ngươi đừng nói, đừng nói nữa!”

Giang Vô Bạn nghe ra được sự hoảng loạn trong giọng nói của hắn, hơi hơi ngẩng đầu, cười với hắn, “Ngươi… cầm mảnh bản đồ này… Như vậy thì sư môn của ngươi… sẽ bảo hộ ngươi…”

Trên mặt y bê bết vết máu bị nước gột rửa, sắc mặt tuy rằng tái nhợt như giấy, nhưng lại khiến dung nhan càng thêm tuấn tú, nụ cười này tựa như hoa quỳnh dưới trăng, mơ hồ hư ảo đến mức khiến người ta ngừng thở.

Hô hấp của Đỗ Lân đích thực là tạm ngừng.

Chẳng qua không phải do bị sắc đẹp rung động, mà là bị kinh hách.

“Giang Vô Bạn ngươi…” Ngươi sao lại biết? Ngày đó ngươi nghe được cuộc nói chuyện của ta và Chu Hi sao? Ngươi…

“Vãn Thu… biết Hạ Cửu Lưu môn…”

“Đinh Vãn Thu hắn…”

“Hạ Cửu Lưu môn… đối với mảnh bản đồ kho báu cuối cùng này… chí tại tất đắc()… Các sư tỷ sư huynh của ngươi… đang không thấy bóng dáng, đây là… thời cơ tuyệt hảo…”

( Chí tại tất đắc [志在必得] ý chí nhất định phải thành công)

Sắc mặt Đỗ Lân lập tức trở nên trắng bệch.

Trong thiên hạ *** tặc đại hội đúng là không nhìn thấy bóng dáng bọn Mật Phong, Bạch Trĩ và Chu Hi, hôm nay chính là ngày Giang Vô Bạn cùng Xà Hạt phu nhân đối chiến, Đinh Vãn Thu mang người bao vây hắc y sát thủ, Mật Phong bọn họ khẳng định là phụng mệnh sư thúc, nhân cơ hội đục nước béo cò, điều tra bốn bề Lâm Kiếm trang, mục đách hòng lấy được mảnh bản đồ cuối cùng này.

Mà để hắn ở lại bên cạnh Giang Vô Bạn, cũng là vì để ngăn ngừa vạn nhất có gì đó bại lộ.

Lại không ngờ mảnh bản đồ kho báu cuối cùng cư nhiên lại ở ngay trên người Giang Vô Bạn, cư nhiên lại giấu bên trong thanh bảo kiếm tùy thân bất ly của y.

Giang Vô Bạn giờ phút này nói vậy, rõ ràng là đã nắm gọn âm mưu của bọn họ trong lòng bàn tay, người này mặc dù làm việc thẳng thừng chuyên chế, lại còn liều lĩnh, tâm tư lại *** tế, chỉ cần nắm được đầu dây là có thể lật ra một đống những mặt trái đằng sau.

Bàn tay ôm lấy mạn sườn y của Đỗ Lân đang run rẩy, hắn cũng không biết lúc này mình cảm thấy thế nào.

Là vì âm mưu bị vạch trần mà thẹn quá hoá giận, hay là vì bị trêu đùa như một đứa ngốc mà phẫn hận, hay là… dưới tình trạng này, vì người nọ vẫn có thể nghĩ đến mình mà cảm động?

Đỗ Lân không phân biệt được.

Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy tấm thân ngày càng lạnh của Giang Vô Bạn, không biết người đang run rẩy, là mình hay Giang Vô Bạn đây.

“Ngươi chỉ là… một ký danh đệ tử… Có thứ này… Hạ Cửu Lưu sẽ không bạc đãi ngươi… Ngươi…”

Hai mắt Giang Vô Bạn chầm chậm nhắm lại, khóe miệng vẫn còn giữ nguyên nụ cười, vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa xót xa khiến người ta muốn khóc…

“Giang Vô Bạn, Giang Vô Bạn!”

Đỗ Lân cảm thấy người trong lòng khác thường, cuống quít đẩy y ra, nắm lấy bả vai đối phương mà lay.

“Giang Vô Bạn, ngươi không thể chết được! Này, có làm quá không? Mới bị thương chút xíu vầy đã ngủm củ tỏi, ngươi không phải là nam tử hán sao? Uổng cho ngươi còn là một đại hiệp vang danh giang hồ, mới vậy đã ngủm, thật sự là… Thế này không phải là khiến người ta cười rụng răng luôn hay sao? Giang Vô Bạn… Giang Vô Bạn…”

Bất tri bất giác, tầm mắt trở nên mơ hồ, ngay cả gương mặt Giang Vô Bạn gần đến vậy cũng không thấy rõ, Đỗ Lân cảm thấy trên mặt man mát, hắn biết mình đang khóc, cũng biết lòng mình rất đau, đau đến giống như đang bị người ta hung hăng xé nát.

Giang Vô Bạn, rất ngu, rất rất ngu!

Cư nhiên lại chết như vậy, chết uất ức, chết không đáng như vậy.

“Này! Ngươi không thể chết như vậy được, ngươi còn thiếu ta một đống đông cung đồ, ta không công cứu ngươi nhiều lần như vậy, ta từ trước đến nay chưa hề nói là sẽ phục vụ ngươi quên mình đâu nha! Ngươi… Ngươi…” Đỗ Lân ôm người kia vào trong lòng, cảm nhận được cơ thể y lạnh như băng, hư nhuyễn không hề có chút khí lực, lòng đau như cắt khiến hắn rốt cuộc không thể nhịn được bật khóc thành tiếng, “Giang Vô Bạn, Giang Vô Bạn…” Ta vẫn chưa rõ ràng với ngươi mà, ta còn chưa nói với ngươi, ta…

Ngực đau quá, đau đến mức khiến hắn gần như ngất đi, đầu óc kêu gào không thôi, toàn thân như nhũn ra, rất khó chịu, rất khó chịu…

“Giang Vô Bạn!”

Bỗng nhiên một giọng nữ nghe còn thê lương hơn vang lên, tiếng vang sắc nhọn đâm thẳng vào hai tai, Đỗ Lân chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngất thật!

Trợn to mắt nhìn, tầm mắt vốn đang mông lung vừa nhìn thấy người kia thì lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.

Đỗ Lân nguyên là cả người đang mềm nhũn, nhìn người kia thì lại càng nhũn như con chi chi.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Chỉ một ngón tay vào đối phương, Đỗ Lân quả thực khoa trương giống như nhìn thấy quỷ, mà thực tế cho dù là nhìn thấy quỷ, cũng không khủng bố bằng người này!

Đối phương không thèm để ý đến thái độ quá đáng của hắn, vừa nhìn thấy Giang Vô Bạn trong lòng hắn không nhúc nhích, vút một tiếng chạy lại, trực tiếp nắm lấy mạch của y.

“Ngươi… Y đã chết rồi, ngươi còn giữ loại ý niệm này trong đầu?” Ánh mắt Đỗ Lân so với quỷ còn khủng bố hơn, tay vội vàng giành người lại.

Hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, Xà Hạt phu nhân căn bản không hề bận tâm đến quần áo trên người thật sự không còn có thể che đậy thân thể, lộ ra hơn nửa thân thể mềm mại tuyết trắng không chút khách khí mà dính lấy cơ thể Giang Vô Bạn, đôi bàn tay trắng nõn hoàn toàn không hề giống như từng bị sét đánh sờ soạng yếu huyệt ở ngực Giang Vô Bạn, một luồng nội lực hùng hậu đột nhiên không tiếc nuối được truyền thẳng vào trong.

Dẫu có là trời long đất lở, Đỗ Lân cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, thế nhưng tình hình lúc này, quả thực so với trời long đất lở còn đáng sợ hơn.

Trời trời trời trời ơi… Hắn đang nhìn thấy cái gì đây? Trước đó còn đang là cừu địch chém giết nhau đến ngươi chết ta sống, giờ phút này cư nhiên không chút e dè, do dự giúp đỡ đối thủ một mất một còn trị thương, thế giới này đến tột cùng là làm sao vậy?

“Xà Hạt phu nhân ngươi… Tại sao phải làm vậy…”

Xà Hạt phu nhân vẻ mặt dữ tợn nói, “Giỡn cái gì chứ? Giang Vô Bạn còn chưa vào miệng ta, đâu thể nào để cho Diêm vương cướp đi được chứ? Y càng không để ý tới lão nương, sợ lão nương như rắn rết, lão nương lại càng không thể buông tha y! Muốn chết? Không tiện nghi như vậy đâu!”

Đỗ Lân rất có một loại xúc động muốn ngất xỉu.

Nữ, nữ nhân này, thật đúng là điều kì diệu trong *** giới! Trời ạ, xét đến cùng thì chấp niệm này là thế nào? Giang Vô Bạn thậm chí đã đánh ả thê thảm đến thế, ả cư nhiên còn có thể không ngại khó, trị thương cho một nam nhân tuyệt nhiên không hề thích mình, ngược lại còn oán hận ả muốn chết, đây là tấm lòng mênh mông vĩ đại đến nhường nào cơ chứ?

Đỗ Lân không khỏi trịnh trọng kính phục.

Nội lực từ Xà Hạt phu nhân không hề tiếc rẻ trực tiếp xông vào, cơ thể vốn đã lạnh như băng của Giang Vô Bạn lại dần ấm trở lại, thương thế trên người tuy rằng chưa được chữa trị, nhưng nội lực lại có thể bảo vệ được tâm mạch của y, kéo dài thêm tính mạng.

“Ô!” Xà Hạt phu nhân rốt cục chịu không nổi nữa phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể yếu ớt ngã xuống đất.

“Ưm…”

Cùng lúc đó, Giang Vô Bạn cũng được cưỡng chế từ quỷ môn quan kéo ngược trở về.

Đỗ Lân nhìn Giang Vô Bạn trong lòng hắn chậm rãi mở mắt, nhất thời cảm thấy kiệt sức, ngay khi đối diện với đôi mắt quen thuộc vô cùng kia, Đỗ Lân rốt cuộc nhịn không được nức nở thành tiếng.

“Giang Vô Bạn, tốt quá rồi… Giang Vô Bạn…”

Đỗ Lân cúi người xuống, ôm lấy đầu y, không nhịn được nữa khóc òa.

Giang Vô Bạn còn chưa thể nói chuyện, ngay cả tỉnh lại chẳng qua cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, thế nhưng Đỗ Lân vẫn nhận được niềm an ủi lớn lao trong đôi mắt kia, hắn cứ ôm Giang Vô Bạn mà khóc như vậy, khóc đến ngất đi mới thôi.



Đó là một biển sách hỗn độn, tiện tay lật bừa cũng tuyệt đối là một trân bản quý giá, còn có không ít độc bản chỉ có trong truyền thuyết, Đỗ Lân vẻ mặt hạnh phúc chìm đắm trong những câu chữ *** đãng, cảm thấy đây nhất định là nhân sinh trong mộng a…

Thế nhưng, tại sao trong lòng luôn có một loại cảm giác buồn chán nho nhỏ?

Loại cảm giác này, giống như cảm giác trống rỗng khi mất đi thứ gì đó, điều này khiến cảm giác hưng phấn lúc vừa vào trong biển sách của hắn từ từ biến mất, thay vào đó là tịch mịch trống rỗng khó nói thành lời.

Đỗ Lân…

Trong lúc hốt hoảng, dường như nghe thấy có người gọi tên hắn, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một bóng trắng đĩnh bạt, đứng cách đó rất xa ở bờ bên kia.

Hắn vươn tay, đi về phía bóng dáng kia.

Hắn mở miệng, muốn gọi tên người đó.

Giang…

“Biến! Mắc ói muốn chết!”

“Chát” một tiếng thật lớn, Đỗ Lân nhất thời cảm thấy ót đau xót, đầu óc hỗn hỗn độn độn lập tức tỉnh táo hẳn lên.

Vị công tử đang bị hai cánh tay của hắn nắm chặt lất cẩm bào vẻ mặt ghê tởm, quạt giấy trong tay vẫn còn an vị trên đầu hắn, hiển nhiên chính là hung khí mới vừa rồi tập kích hắn đây mà.

“Cái đồ chết tiệt nhà ngươi thích nam nhân cũng đừng “đoạn” đến tay áo trên người lão tử chứ mắc ói muốn chết còn không nhanh chóng bỏ tay ra bị thiếu đánh có phải hay không?”

Nói một tràng dài không hề hết hơi, có thể hiểu là đối phương đã tức giận đến một trình độ nhất định rồi, Đỗ Lân phản xạ buông tay ra, chỉ thấy thằng bạn cay độc nhà mình nhanh như chớp chạy đến góc phòng ói như điên.

Mẹ kiếp, mới như vậy đã chịu không nổi, có còn là cao thủ vẽ xuân cung nữa không? Thật sự là thiếu tôi luyện a thiếu tôi luyện!

Trong lòng khẽ xem thường một chút, Đỗ Lân lúc này mới có phản ứng với tình trạng của mình hiện tại.

“A!” Đỗ Lân bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, lại bởi vì bật dậy quá mạnh mà đau đến nhe răng trợn mắt, “Đau đau đau…”

“Chẳng qua chỉ là toàn thân mất lực thôi đã la lối như vậy, thực không có tiền đồ.” Một giọng nói không âm điệu từ bên cạnh vọng tới.

“Á!” Đỗ Lân bị dọa run cầm cập, thấy Bạch Trĩ đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường, chậm rãi cắn hạt dưa.

Sớm hay muộn cũng bị người này xuất quỷ nhập thần hù chết…

Từ từ! Đợi chút!

“Bạch Trĩ ngươi cũng ở đây, nơi này là…”

“Hiệu sách Xuân Tiêu.”

“Tại sao không phải là Lâm Kiếm trang?” Sao hắn lại ở hiệu sách Xuân Tiêu? Lâm Kiếm trang đâu? Giang Vô Bạn đâu?

“Cơ quan Lâm Kiếm trang kích hoạt, bị hủy hơn phân nửa, đang trùng tu, ngươi ở lại nơi này tu dưỡng.” Ừm, sau cùng thời điểm mà cái cơ quan kia khởi động thật đúng là khoa trương, cả Lâm Kiếm trang “ầm” một cái lập tức sụp đổ quá nửa. Đám trộm gà bắt chó này nọ tìm bản đồ kho báu đều suýt nữa bị chôn sống hết luôn.

“Vậy, vậy kết quả cuối cùng thế nào?”

“Toàn bộ sát thủ bị diệt.”

“Giang Vô Bạn đâu?” Do dự mãi, vẫn phải đem vấn đề này hỏi ra miệng, tâm Đỗ Lân xoắn lại một chỗ, khó chịu đến cả hít thở cũng sắp không xong.

“Chưa chết.”

Chưa chết… Vậy là tốt rồi! Đỗ Lân thở dài một hơi, chưa chết là tốt, hại hắn vừa rồi cũng không dám hỏi, sợ sẽ nghe thấy tin tức chết người gì…

May mắn, Giang Vô Bạn không sao, thật tốt quá…

Liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn một cái, Bạch Trĩ đưa hạt dưa đến bên miệng, “tách” một tiếng vang nhỏ, vỏ hạt dưa được tách ra, đầu lưỡi cuốn một cái, đem thịt hạt dưa đưa vào trong miệng, thản nhiên nói, “Ngươi thích y.”

“Hả!” Đỗ Lân lại bị người này dọa sợ, “Gì gì gì? Ai… ai thích ai? Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Thằng nhóc ngươi… trong mộng không ngừng gọi tên Giang Vô Bạn, còn nói cái gì đừng chết, ngươi hối hận vân vân, không phải thích y thì là gì?” Chu Hi ở một bên ói đến cả người mềm nhũn đi đến, hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi thích Giang Vô Bạn là chuyện của ngươi, nhưng có muốn thân thiết thì cũng nên tìm chính chủ a, ôm lấy bản thế tử sống chết không buông tay, lại vừa ôm vừa hôn là thế quái nào? May mắn bản thế tử tính nhẫn nại tốt, còn chưa một chưởng bổ ngươi!”

“Hả!” Đỗ Lân tiếp tục bị dọa nhảy dựng, “Ta có làm vậy sao?”

“Vô nghĩa! Nếu không bản thế tử hiện tại sao phải chật vật như vậy?” Chu Hi tức giận đến chân mày dựng đứng, lửa giận trong ánh mắt hừng hực thiêu đốt.

Hắn… thích Giang Vô Bạn?

Đỗ Lân sờ sờ cằm, loại cảm giác này gọi là “thích” sao?

Vừa cảm động, vừa áy náy, còn cảm thấy đau ghê gớm…

Nói loại cảm giác này gọi là “thích”?

Không phải chứ?

“Nếu ngươi muốn chậm rãi nghiền ngẫm cảm giác này chúng ta cũng không ngăn cản ngươi.” Bạch Trĩ tiếp tục nói kiểu không dọa cho chết người thì không vui.

“Gì?”

“Có điều nếu ngươi chậm chút nữa, người ngươi thích sẽ bị người khác đoạt mất đó.”

“Hả!” Đỗ Lân còn chưa kịp nghiền ngẫm cảm giác gì, vừa nghe thấy tin này thì lập tức lăn xuống giường, “Cái gì?”

Chu Hi phe phẩy phiến quạt, che khuất nửa gương mặt, cũng che đi biểu tình vui sướng khi người gặp họa, “Bọn Mật Phong toàn bộ đều như ong vỡ tổ chạy đi tham quan học tập rồi, đây thật đúng là một màn đầy tính lịch sử a! Nam nữ diễn viên chính của “Người không *** đãng uổng thiếu niên” chung sống hòa bình, ngươi một cái ta một cái đến nỗi xung quanh hoa tung bay luôn, xem ra cuốn sách bán chạy nhất của ngươi sắp có ngày thành sự thật rồi a”

“Hả!” Đỗ Lân vội nhớ lại tình hình lúc cuối Xà Hạt phu nhân ra tay cứu giúp! Trời ạ, với tính cách tri ân tất báo của Giang Vô Bạn, ân cứu mạng của Xà Hạt phu nhân, không phải chứ…

Đỗ Lân tức tốc hoảng sợ xoay người xuống giường, dưới mông như lửa đốt chạy thẳng ra bên ngoài!

“Ôi cha, tiết mục một nam một nữ tranh đoạt một gã tình lang kiểu này, thật đúng là hiếm thấy…” Chu Hi lắc lư phiến quạt, cười đến vô cùng sung sướng.

Quá sung sướng, đây chính là báo ứng cho việc khiến tiểu vương gia hắn đây bị ghê tởm lâu như vậy, lại còn bị hành hạ đến mức nôn mửa lâu như vậy a

Bạch Trĩ ở một bên không nói thêm tiếng nào, mà là lặng lẽ gom hạt dưa làm lót dạ, thản nhiên đi theo xem náo nhiệt.



Đỗ Lân không màng đến đau đớn trên người, một đường chạy như điên, vội vàng đi ngăn lại chuyện đáng sợ nhất sẽ phát sinh trong lịch sử.

Hắn căn bản không cần hỏi Giang Vô Bạn đang ở đâu, chỉ cần thấy nơi nào nhiều người chạy đến là được.

Xa xa, hắn thấy được đám Phúc quản gia và Giang Tam, cũng hết cách, đám hùng nam quá lớn, muốn không nhìn thấy cũng khó!

“Dâm… Đỗ công tử!” Lão quản gia và Giang Tam vừa thấy hắn chạy đến, hai mắt lập tức sũng nước, hết sức nhiệt tình bổ nhào đến, khiến cho Đỗ Lân phải cảnh giác nhanh chóng lùi về phía sau.

“Ê! Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!”

“Đỗ công tử, ngươi nhất định phải cứu trang chủ nhà ta a!” Phúc quản gia sắp quỳ xuống trước mặt Đỗ Lân, Giang Tam cũng bỗng nhiên tuôn trào hổ lệ, nghẹn ngào ra tiếng, “Trang chủ, trang chủ, đều là ta vô dụng… Ô… Không hảo hảo bảo hộ được trinh tiết của trang chủ… Ô!”

“Chuyện gì! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Trời ạ! Các ngươi đừng khóc nữa, nhanh nói đi a!” Đỗ Lân giống như kiến bò trên chảo, chạy vòng vòng.

“Thì là… Thì là Xà Hạt phu nhân đáng chết không chịu chết kia cứu trang chủ một mạng…”

“Ừ ừ!” Quả thật là vậy, hắn chính là người chứng kiến tại trận.

“Trang chủ nhà ta từ trước đến nay tri ân tất báo, Xà Hạt phu nhân cứu y lại là sự thật, cho nên Xà Hạt phu nhân, Xà Hạt phu nhân ả…”

“Ả thế nào? Ngươi nói chuyện đừng thở gấp, một hơi nói xong cho ta!” Đỗ Lân trực tiếp gầm thành tiếng.

“Xà Hạt phu nhân bắt trang chủ phải lấy ả làm vợ…” Lão quản gia còn chưa nói hết câu, Đỗ Lân đã như bão lao vượt qua bên người lão!

Hàn đông qua đi, xuân về hoa nở rộ, một biển đào tạo nên một rừng hoa rực rỡ, tuyệt sắc giai nhân kết hợp giữa thanh thuần với quyến rũ vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy ái mộ chăm chú đối diện với nam tử lạnh lùng, gió nổi lên, hoa rơi như sao, cũng bởi tấm thân bạch y kia mà tăng thêm một chút màu sắc mộng ảo.

Tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nhân, tuấn nam *** phụ… Khụ khụ, vế cuối kia có thể tạm thời lược bỏ…

Trông đẹp đôi như vậy, khiến cho đám người ẩn nấp chung quanh trong bụi hoa, sau tán cây, dưới mái hiên, trên xà nhà đứa nào cũng cầm trong tay cây bút chờ đợi để ghi lại một màn mang tính lịch sử này kích động không thôi.

Đỗ Lân hoang mang rối loạn đi đến, đạp lên hoa rơi đầy đất, hắn nhận ra đây từng là một màn trong giấc mộng của mình, cuối cùng bất chấp việc sẽ khiến cho nhiều người tức giận, vội vàng hô lên: “Từ từ, hai người các ngươi chờ ta một chút…”



Ba tháng sau.

Chuyện của Lâm Kiếm trang đã sớm trôi qua được một thời gian, trải qua một lần này, nhóm hắc y sát thủ gây nên một trận ầm ĩ, ầm ĩ đến mức trở thành đầu đề bát quái trên giang hồ, bang phái nguyên bản đứng sau ám sát không thể không bị đưa ra bên ngoài, để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng tập thể.

Mà từ sau khi sự tồn tại của nhóm hắc y sát thủ phơi bày ra ánh sáng, trên giang hồ liền vén lên một cơn sóng triều khủng bố, từ cơn sóng triều này trồi lên, là một tin đồn còn ghê gớm hơn nữa.

Tin đồn về mảnh bản đồ kho báu cuối cùng.

Chuyện kể rằng sáu mươi năm trước đạo tặc “Thảo Thượng Phi” đã tìm được một kho báu, bên trong là vô số kỳ trân dị bảo, đương nhiên sẽ thu hút đông đảo các thế lực võ lâm hướng tới không ngừng, cũng đồng thời gây nên cơn sốt săn lùng kho báu.

Ngay tại giai đoạn cực kỳ mẫn cảm này, nghe nói sau vụ “Thảo Thượng Phi”, vài năm gần đây đạo tặc Dạ Miêu được công nhận là đệ nhất giang hồ đã lấy được đầy đủ toàn bộ bản đồ kho báu, mà Trọng môn Hàn Kì Hàn nhị công tử truy đuổi hắn ba năm ròng cũng chống cự không được sự hấp dẫn của tiền bạc, đi theo thông đồng làm bậy, phản bội cả võ lâm chính đạo, cùng Dạ Miêu đi đào kho báu.

Vì thế, mới rước lấy việc liên hợp vây bắt của hắc bạch lưỡng đạo.

Tiếp đó không lâu, lại nghe tin Dạ Miêu mang theo bản đồ kho báu nhảy xuống vách núi.

Sau chuyện này, Hàn nhị công tử trở về Trọng môn, bế môn bất xuất.

Lại tiếp đó nửa năm, “Kiếm Thuật Thập Tuyệt” kêu gọi thiên hạ hào kiệt, để chống lại hắc y sát thủ “Tuyệt sát” mà thành lập liên minh, ngăn chặn bang phái sát thủ lại một lần nữa khuấy động một cơn sóng gió còn khủng bố hơn trên giang hồ.

Hàn nhị công tử không để ý thân phận mẫn cảm của mình trong mắt hắc bạch lưỡng đạo, kiên quyết gia nhập.

Về phần Dạ Miêu nhảy vực bỏ mình, sau khi trải qua cuộc tổng dọn dẹp kỹ lưỡng dưới vực, mọi người không thể không vứt bỏ tâm lý chiếm tiểu tiện nghi mà đi vơ vét lợi ích, đành bất đắc dĩ buông tha cho con đường tìm kiếm bản đồ kho báu.

Thế nhưng, nhiều người không biết, việc Dạ Miêu mang theo bản đồ kho báu cùng nhau nhảy xuống vực là giả, sự thật chân chính là bản đồ kho báu được chia ra thành nhiều mảnh nhỏ, không biết người nào giấu ở nơi nào trên giang hồ.

Mà mục tiêu của nhóm hắc y sát thủ, chính là mảnh bản đồ kho báu cuối cùng không thấy tung tích sáu mươi năm trước.

Sóng triều đã ngừng, sóng ngầm sớm trỗi.

Đại đa số người không biết rằng phía dưới mặt nước, các thế lực vì kho báu phú khả địch quốc (giàu ngang ngửa một quốc gia) này mà minh tranh ám đấu, phát động hết cuộc đọ sức này đến cuộc đọ sức khác.

Bất quá, thế cục võ lâm cũng không phải là vấn đề để những con tôm cái tép trong giang hồ đây quan tâm tới.

Nghe bát quái một chút thì có thể, còn tham dự vào thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài, có thể đến và đi bên trong dòng sóng ngầm kia, chính là vai chính trong vai chính, bản lĩnh lớn chưa tính, còn phải có mạng dài nữa kìa!

Về vấn đề mà con tôm cái tép trong giang hồ cần quan tâm, đương nhiên vẫn là kế sinh nhai của mình.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị phá bay ra bên ngoài, một tên thư sinh vận trường bào màu đen nghiêng ngả lảo đảo lao ra, thần tốc chạy ra sau hòn giả sơn mà nôn một trận.

Ở phía sau hắn, một vị công tử con nhà quan ăn mặc hoa lệ trong tay cầm theo phiến quạt, đi sau hắn, chiêm ngưỡng tình trạng đáng thương của thằng bạn độc địa mà thấy vui sướng khi người gặp họa, cười nhạo nói, “Sao vậy? Mới gặp trường hợp bé con con như vậy ngươi đã chịu không nổi? Vậy không phải là quá vô dụng rồi sao?”

“Ọe… Ọe… Chết tiệt… Tiểu tử ngươi cư nhiên không nói cho ta biết cư nhiên là như vậy… Ọe!”

Hắc y thư sinh lần thứ hai vịn vào hòn giả sơn mà nôn mửa điên cuồng.

Vị công tử nọ dường như thập phần hưởng thụ âm thanh nôn mửa này, cười hì hì nói, “Ngươi cũng không chịu động não hảo hảo ngẫm lại, Hạ Cửu Lưu môn cừu gia đông đảo, cứ cách một đoạn thời gian sẽ chuyển nhà một lần, nếu có một lượng sách lớn như vậy, phải giữ gìn thế nào mới có thể không bị tổn hại đây? Nhưng lại có một vấn đề bị rò rỉ, cho nên mới phải dùng phương pháp đơn giản nhất để bảo tồn.”

Vị công tử nọ chấm chấm lên túi son, cười nói: “Tìm người học thuộc tất cả loại sách, sau đó nhắc lại cho những người cần học thuộc nghe. Những người này tích lũy hơn mười năm *** hoa, tuổi tác tuy là già nua, nhưng mấy thứ này đều đã khắc vào trong xương cốt, muốn quên cũng không quên được. Bởi vì ngươi lập được công lao lớn như thế, đem mảnh bản đồ kho báu cuối cùng đưa đến tay Cửu Vĩ sư thúc, sư thúc biết ngươi yêu *** thư đến nghiện, lại lo rằng dùng miệng giải thích thì ngươi lĩnh hội không được tốt, đặc biệt làm phiền bảy lão nhân gia tám mươi tuổi đến hỗ trợ tái hiện lại tình cảnh hoan ái bằng hình vẽ, đây chính là một ân huệ lớn giành cho ngươi a”

Hắn còn nói chưa dứt lời, hắc y thư sinh lại nhớ tới sự kiện khủng bố mới vừa trải qua trong thư phòng.

Nhóm lão nhân gần đất xa trời này dùng thứ âm thanh khô cằn, không chút tình cảm ngâm nga cố sự *** hạ lưu đến cực điểm, bên cạnh còn có bốn năm lão nhân giống vậy, dựa theo nội dung cố sự mà bày ra các loại tư thế hoan ái tương ứng, nghĩ lại những kẻ bạc đầu nét mặt già nua khô héo như vỏ cây thể hiện biểu tình say mê, lại còn cố gắng tìm cách nâng cao tiếng rên rỉ, hắc y thư sinh lại nôn mửa thêm một chút

Ô, hắn sai rồi…

Ô ô, quỷ tha ma bắt hắn không nên bị lừa mới phải!

Ô ô ô, độc bản “Tiểu Ngọc” của hắn a! Cứ như vậy bị trúng tên, thánh địa của hắn a

Hắc y thư sinh gào thét không thành tiếng.

Thế mà dường như ngại đả kích hắn chưa đủ, vị công tử nọ dùng phiến quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay, cười nói: “Ai ai, ta sao lại quên mất chứ? Đại sự quan trọng như vậy”

“Gì?” Hắc y thư sinh vừa nghe thấy giọng điệu vui sướng khi người gặp họa kia thì tự khắc theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Thằng bạn độc mồm này từ trước đến nay chưa có dụng tâm gì hay ho, có thể khiến hắn sung sướng đến vậy, khẳng định chính là đại sự khủng bố gì đó!

Đối với hắn mà nói, không có sự tình nào khủng bố hơn…

“Trước đây vài ngày, phu quân nhà ngươi cuối cùng cũng đem sính lễ giạm ngõ bắt sư thúc phải mở cửa, chiếu theo ba thư sáu lễ chính thức đón ngươi qua cửa rồi”

“A” Hắc y thư sinh phát ra một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, sau đó gót chân đạp một cái, liền phóng ra ngoài cửa, còn chưa đến cửa đã bị một hùng nam cường tráng lưng đeo hai lưỡi búa khổng lồ, cùng một lão nhân gia râu tóc hoa râm, già khụ nhưng rất khỏe khoắn một trái một phải kẹp lấy, không thể động đậy.

“Giang giang giang giang… Giang Tam ”

Hùng nam bên trái cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, “A, đa tạ trang chủ phu nhân nhớ rõ đại danh của ta, ta đã xem qua sách mới của trang chủ phu nhân tài hoa hơn người, cư nhiên có thể gắn ta và Phúc bá vào cùng một chỗ, viết ra một kiệt tác kinh thế như vậy, trang chủ phu nhân thật sự là đại tài a”

“Phúc Phúc Phúc Phúc… Phúc quản gia”

Lão giả bên phải cười, nếp nhăn trên mặt dồn đống, rất giống một đóa hoa cúc đang nở rộ, “Thật không nghĩ tới lão nô lại có thể được lọt vào tuệ nhãn của phu nhân, bản thân lão nô còn không biết mình từ chín tuổi đã bắt đầu là một lãng tử phong lưu cơ đấy, sống đến cái tuổi này rồi, chẳng những giết hại không ít hoàng hoa khuê nữ, thiếu phụ thậm chí là lão phụ, đến cuối cùng cư nhiên ngay cả nam nhân cũng không buông tha, cùng trang đinh đứng đầu cấu kết không nói, cư nhiên còn thầm mến trang chủ nhiều năm Ha ha ha…”

“Ta… Ta…” Gương mặt hắc y thư sinh trướng đến đỏ bừng, muốn chạy, thế nhưng hai tay đều bị hai người này kẹp rất chặt, nửa phân cũng không thể động đậy.

Đương lúc tròng mắt hắn nhanh như chớp đảo qua đảo lại, suy nghĩ biện pháp, thì thấy phía trước có người đang đi tới.

Một bạch y kiếm khách tuấn mỹ vô hạn chia hoa rẽ liễu, chậm rãi đến gần hắn, trên mặt mang theo ý cười tuyệt diễm khiến cho người ta nháy mắt ngơ ngẩn, đi đến trước mặt hắc y thư sinh, đưa tay vuốt ve gò má hắn, ôn nhu nói. “Lân Nhi, ngươi chờ đợi sốt ruột lắm sao? Từ khi ngươi biểu lộ cõi lòng với vi phu, rồi lại đem mảnh bản đồ kho báu cuối cùng vi phu tặng đưa cho sư thúc nhà ngươi, sau khi giành được thân phận đệ tử chính thức, vi phu liền cố gắng dùng hết thảy phương pháp các loại điều kiện bắt sư thúc đưa ra của hồi môn, hiện tại sính lễ cuối cùng đã được chuẩn bị thỏa đáng, ta rốt cục cũng có thể lấy ngươi qua cửa rồi.”

“Giang Giang Giang… Giang đại kiếm khách…”

Hắc y thư sinh sắp khóc luôn rồi.

Tiêu đời, Giang Vô Bạn cư nhiên lại cười!

“Vi phu vừa mới tiếp riêng sư thúc, sư thúc nói chọn ngày không bằng bất ngờ, phi thường hào phóng để cho chúng ta thành hôn ngay tại nơi này, hơn nữa còn gửi thiệp mừng, mời các bằng hữu tốt trên giang hồ đến tham dự… Vãn Thu từ sau khi có vinh dự được đọc qua đại tác phẩm “Vô địch thần “kiếm” ngự giang hồ” của nương tử, thì thập phần nhớ nhung tung tích của nương tử. Vãn Thu là bạn tốt của ta, vi phu cho rằng giấu diếm không tốt, cho nên đã báo lại tình hình thực tế rồi. Vãn Thu nghe vậy thập phần vui mừng, liên tiếp nói muốn tới tham dự tiệc cưới của chúng ta, còn có thể chuẩn bị một phần đại lễ thật tốt… A, đúng rồi, còn có Hàn Kì nữa, cũng sau khi biết nương tử ngươi chính là tác giả của tác phẩm xuất sắc có một không hai về hắn và Dạ Miêu, càng mãnh liệt tỏ vẻ muốn gặp ngươi, ngoài ra còn có… Ừm, nhiều lắm, vi phu sẽ không nhiều lời, tiệc cưới lần này chắc hẳn sẽ phi thường phi thường náo nhiệt, đây đều là nhờ phúc của nương tử ngươi a…”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”

Hắc y thư sinh nghe thấy vậy, sắc mặt trướng thành một mảng đỏ, rốt cục chịu không nổi nữa bật ngửa đầu ra phía sau, kiên quyết ngất đi.

“Mang đi!” Giang Vô Bạn nghiêm mặt vung tay, Phúc quản gia cùng Giang Tam dùng sức gật đầu một cái, mang theo người theo sau trang chủ nhà mình bước đi.

Vị công tử nọ ở phía sau nhìn theo hướng bọn họ rời đi đến tận khi không thấy bóng dáng một ai nữa, mới vỗ đầu nói, “Ai, sao ta lại quên mất nhỉ? Xà Hạt phu nhân bị tên độc xà kia chia rẽ nhân duyên vất vả lắm mới đến tay hai ngày trước đã đến rồi, không muốn tham dự tiệc cưới của bọn họ cũng không được!”

Cười cười, lại nói, “Quên đi, vẫn không nên nói cho bọn họ, đến lúc đó kinh hỉ một chút cũng tốt.”

Thế nhưng tuyệt đối không phải “kinh hỉ, mà là “kinh hách” mới đúng…

Nói đến đây, vị công tử nọ vừa lòng gật gật đầu, thong thả bước về phía đình viện sâu bên trong, từ rất xa còn truyền đến thanh âm lảm nhảm của hắn, “Ừm, sư thúc để cho ta làm trưởng bối bên này của Đỗ Lân, ta nên mặc quần áo gì mới tốt đây? Không thể làm mất mặt Hạ Cửu Lưu chúng ta được a!”



Chú thích:

(1) Đây là tựa đề của câu truyện, cũng là đại ý cho toàn bộ chi này trong Hạ cửu lưu môn hệ liệt. Câu này xuất phát từ bài thơ “Kim lũ y” của Đỗ Thu Nương.

劝君莫惜金缕衣, 劝君惜取少年时.

花开堪折直须折, 莫待无花空折枝.

Phiên âm:

Khuyến quân mạc tích kim lũ y, khuyến quân tích thủ thiểu niên thì.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Dịch nghĩa:

Ta khuyên người đừng nên yêu quý tấm áo chỉ vàng đẹp đẽ quý giá,

Ta khuyên người nhất định phải quý trọng thời thanh xuân thiếu niên.

Khi hoa nở nên hái xuống thì phải nhanh đi hái,

Đừng chờ khi hoa tàn thì có hái cũng là uổng công thôi.

Dịch thơ (Hoàng Nguyên Chương):

Xin anh đừng tiếc áo tơ vàng

Hãy tiếc ngày xanh chịu dở dang

Hoa nở vào xuân nên bẻ sớm

Đừng đợi mai sau bẻ nhánh tàn.

“Hữu hoa” hay “hoa khai” đều cùng một nghĩa, đều là chỉ thời điểm khi cây trổ bông. Bài thơ này mang ẩn ý khuyên nhủ người con trai nếu có gặp được một người con gái tốt thì nên biết quý trọng, đừng để đến khi mất đi rồi mới thấy luyến tiếc.

Đặt vào trong truyện của chúng ta thi chính là đang nhắc nhở Đỗ Lân phải biết quý trọng Giang Vô Bạn, dù chàng không những là đàn ông mà còn là một đại mỹ cường công XD

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.