Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 17



Nam sinh mặc áo đồng phục mùa thu đen trắng giao nhau của trường Trung học số 13, đội mũ lưỡi trai có chữ, giữa đầu ngón tay còn cầm điếu thuốc chưa hút, thân hình cao ngất đứng ở phía sau cô.

“Trần Triệt?”

Bước chân Vu Hạ dừng một chút, có hơi không thể tin được: “Sao cậu lại ở đây?”

Cô nhìn kĩ lại quần áo trên người cậu một lần nữa, đúng là đồng phục của Trung học số 13, đúng lúc này tự dưng trong đầu xuất hiện ra một suy nghĩ.

Trần Triệt hất nhẹ cằm, vết sẹo dài 2cm được che giấu dưới vành mũ đen cực kỳ rõ ràng. Cậu khéo léo gạt tàn thuốc còn dở xuống đất, sau đó nhìn Vu Hạ: “Nhìn thấy lão tử đây có thấy vui không?”

“......”

Vu Hạ nhất thời im lặng.

Trần Triệt càng lớn càng hỗn, đây cũng không phải lần đầu tiên đùa vui kiểu này với cô. Nhưng nghĩ lại cảnh tượng vừa gặp, cô liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

Ngay lúc tay chân Vu Hạ đang lạnh cóng, cả người cũng không biết nên phản ứng như thế nào, Tống Dao ở đằng sau liền vỗ vai cô một cái: “Sao vậy Hạ Hạ?”

Nói xong cô nghiêng đầu nhìn Trần Triệt một cái: “Là người quen hả?”

Vu Hạ gật đầu, vừa định mở miệng giới thiệu nhưng Trần Triệt bỗng nhiên mỉm cười nói: “Xin chào người đẹp, tôi tên Trần Triệt, là bạn từ nhỏ của Vu Hạ, hiện tại đang học Trung học số 13 ở bên cạnh.”

Cùng lúc đó, Quý Thanh Dư không biết cũng qua đây từ lúc nào đứng đằng sau Tống Dao.

“À___”

Tống Dao lúc này đang suy nghĩ gì đó, sau đó tỏ ra dáng vẻ ‘thì ra là vậy’, mỉm cười quay sang Vu Hạ nháy mắt: “Là từ nhỏ sao! Vậy thì chính là thanh mai trúc mã rồi!”

Trần Triệt không từ chối, trực tiếp gật đầu:  “Đúng như lời người đẹp nói, chính là thanh mai trúc mã.”

Thấy Tống Dao hiểu lầm, Vu Hạ muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, nói sai lại sợ người khác hiểu lầm thêm. Mãi mới nói được ra một câu: “Thanh mai trúc mã cái gì, Dao Dao cậu đừng nghe người này nói bậy, tớ không quen cậu ta!”

Trần Triệt nghe vậy nghiêng đầu cười xấu xa, hơi hơi cúi người đè thấp giọng nói, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới nghe thấy được, chậm rãi mở miệng: “Đúng, không phải thanh mai trúc mã, chỉ có một vị hôn phu thôi.”

“......”

Mặt của Vu Hạ nhanh chóng đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô hoàn toàn không nghĩ tới Trần Triệt có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy!

Cô vô thức đưa tay lên dùng sức đẩy cậu: “Cậu nói gì đấy!”

“Không đúng sao?” Trần Triệt nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng cười trêu cô: “Không phải cậu nói tớ là người nhận nuôi con cậu sao, không phải cậu muốn quỵt nợ đó chứ?”

“......”

Trước khi cô và Trần Triệt được sinh ra, thế hệ trước đã sắp đặt hôn nhân cho hai người khi còn bé. Trước đây không hiểu chuyện nên không ngăn cản, việc này đã qua lâu rồi hơn nữa sau này Vu Cường làm việc không đàng hoàng, hai nhà cũng không đề cập đến chuyện này nữa.

Trong lòng Vu Hạ không biết Tống Dao và Quý Thanh Dư ở đằng sau có nghe được gì không, hay đã nghe được bao nhiêu. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư, chỉ có thể hung hăng trừng Trần Triệt một cái cảnh cáo cậu ta câm miệng!

Trần Triệt cười cười, chậm rì rì đứng thẳng người lên: ‘Được.”

Nói xong, Trần Triệt giương mắt nhìn qua phía sau Vu Hạ, dừng một giây rồi lễ phép vươn tay ra: “Cậu cũng là bạn học của Tiểu Hạ sao? Tôi là Trần Triệt, bạn từ nhỏ của Tiểu Hạ.”

Ánh mắt của Quý Thanh Dư thản nhiên nhìn, lịch sự giơ tay bắt lại bàn tay trước mặt, giọng nói mát lạnh rõ ràng từng chữ: “Quý Thanh Dư.”

“......”

Vu Hạ nhìn thấy hai bàn tay đang nắm trước mặt mình, cả người lẫn đầu óc đều bối rối, cô không muốn Quý Thanh Dư hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trần Triệt.

Lông mi Vu Hạ hơi rũ xuống, hàng mi dài và đen khẽ run run.

Thì ra tình yêu thầm mến thật sự có thể khiến người ta phải cẩn trọng như đang bước đi trên lớp băng mỏng.

Thậm chí là tự mình đa tình.

Qua màn chào hỏi, mấy người coi như là quen biết, Trần Triệt thu tay cúi đầu nhìn Vu Hạ: “Đi thôi, dì Mai và mẹ tớ vẫn còn đang chờ hai chúng ta.”

Rõ ràng đó là giọng điệu bình thường, nhưng thời gian và địa điểm đã thay đổi, khi Vu Hạ nghe vào tai lại khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu không thể giải thích được.

Mùi thơm thoang thoảng phả ra từ phía sau cũng khiến cô choáng váng trong ngày mưa se lạnh này.

Ngưng vài giây, Vu Hạ mím môi gật đầu: “Được.”

Tuy rằng không biết vì sao Trần Triệt lại bỗng nhiên đến Lâm Giang, lại vì cái gì mà tới trường Trung học số 13. Nhưng Vương Nguyệt Mai và mẹ của Trần Triệt là bạn thân, nếu lần này Hứa Thư Ý cùng Trần Triệt đến Lâm Giang với ý định ở lại đây luôn, về sau chắc chắn phải tiếp xúc với nhau nhiều.

Lần trước khi biết được tin Vương Nguyệt Mai kết hôn, Vu Hạ có chút bài xích không muốn gặp bà, nhưng lần này có vẻ tránh không được.

Sau khi tạm biệt Tống Dao và Quý Thanh Dư, Vu Hạ mới cùng Trần Triệt đi về hướng ngõ Thanh Bình.

“Này Tiểu Hạ Hạ, nghe nói hôm nay trường các cậu thi tháng?”

Suy nghĩ của Vu Hạ đi thẳng vào cõi thần tiên, không nghe rõ lời cậu ta nói, uể oải ‘ừ’ một tiếng.

Thấy thế Trần Triệt dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô: “Vu Hạ cậu làm sao vậy? Tới Lâm Giang không vui hả?”

Vu Hạ thở dài.

Lúc trước khi ở Giang Bình, hai nhà là hàng xóm, bình thường đi lại cũng nhiều. Giang Bình cùng lắm chỉ là một địa phương nhỏ, nhà ai xảy ra chuyện gì, chưa đến một lúc đã truyền khắp thi trấn. Về những chuyện đã xảy ra trong nhà cô, Trần Triệt biết vô cùng rõ ràng.

Mùng một năm ấy, lúc Vu Cường xảy ra chuyện, cảnh sát tìm được vào nhà, mọi người trong thị trấn biết Vu Cường phạm tội.

Ở địa phương nhỏ ý thức của người dân không cao, sau khi biết Vu Cường gặp chuyện đều ngầm cảnh báo con của họ không được chơi cùng Vu Hạ. Cũng có người thậm chí còn nói quá tính nghiêm trọng của vấn đề, trực tiếp nói cho đứa nhỏ trong nhà rằng Vu Hạ là con gái của kẻ giết người, phải tránh xa một chút.

Vì vậy cho nên ba năm cấp hai kia ngoại trừ Trần Triệt, bên ngoài không ai muốn nói chuyện với cô. Khoảng thời gian kia mặc dù cô có hơi ít nói, nhưng lại không giấu gì với Trần Triệt. Hơn nữa Vương Nguyệt Mai và Hứa Thư Ý có quan hệ, dường như mỗi ngày Trần Triệt đều ăn cơm cùng cô, cùng nhau đi học.

Mà trước khi cô đến Nhất trung Lâm Giang cũng chỉ có mỗi mình Trần Triệt là bạn.

Thấy Vu Hạ thở dài, Trần Triệt nhíu mày, ngữ khí không nhịn được tăng thêm: “Vu Hạ.”

“Ừ?’ Lúc này Vu Hạ mới lấy lại tinh thần, cô hé miệng: “Không có việc gì.”

Chớp mắt một cái, cô cảm thấy nói chuyện Vương Nguyệt Mai kết hôn cũng không sao cả, cho dù cô không nói thì Hứa Thư Ý cũng sẽ nói cho Trần Triệt biết.

Do dự vài giây, Vu Hạ rũ mi, trên mặt không có biểu cảm gì hết. Làn gió lạnh ẩm ướt nhẹ nhàng thổi vào mặt cô, cô chậm rãi mở miệng: “Mẹ tớ sắp kết hôn rồi.”

Trần Triệt nhất thời yên lặng.

Cậu đã nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, lại không nghĩ tới bởi vì cái này.

Cậu thở dài, đột nhiên không biết nên an ủi con người yếu ớt này như thế nào, thực ra người con gái này có trái tim rất kiên cường.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian đen tối kia, tính cách của Vu Hạ cậu là người biết rõ nhất.

Cho dù bị cô lập, bị bài xích, cô cũng chưa từng cam chịu, ngược lại còn hướng tới mục tiêu mà cố gắng. Cô biết bản thân mình muốn gì, trước kia là vậy, hiện tại cũng vẫn là vậy.

Thấy Trần Triệt mãi không nói chuyện, Vu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, kéo kéo khóe môi ra vẻ thoải mái nói: “Không sao, cậu thật sự không cần an ủi tớ.”

Trong cái gió lạnh đầu ngõ, cô gái dùng giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói khiến người khác đau lòng: “Tớ sớm đã biết kết quả chính là như vậy, chẳng qua không nghĩ là đến nhanh như vậy thôi.”

Cô nghĩ Vương Nguyệt Mai dự định tìm cô nói chuyện kết hôn thì cũng sẽ đợi đến khi cô lên đại học, hoặc cũng có thể là sau khi kì thi vào đại học kết thúc......

Lông mi Vu Hạ run lên hai lần, tia nước xẹt qua, cô ngẩng đầu nhìn lên: “Đừng nói tớ nữa, cậu và dì Thư Ý sao đột nhiên lại đến Lâm Giang?”

Trần Triệt cũng không nhiều lời, thấy cô chủ động hỏi chuyện, Trần Triệt khoát tay cười nói: “Mẹ tớ cậu lại còn không rõ sao, nghĩ đến liền đoán được. Sau khi cậu và dì Mai đi rồi, trên thị trấn cũng không có người quen. Tình cờ nghe được dì Mai bên này đã dàn xếp ổn, hơn nữa mẹ tớ thích phía Nam, vừa hay trong nhà có chút tiền tiết kiệm nói chuyển đi là chuyển đi luôn, nói cậu và dì Mai ở cùng giúp đỡ lẫn nhau.”

Hứa Thư Ý vốn dĩ là người phía Nam, do kết hôn cùng với bố Trần Triệt nên mới tới phía Bắc, ở lại đã được mười mấy năm, vốn dĩ là một gia đình hòa thuận vui vẻ nhưng năm Trần Triệt 5 tuổi thì bố cậu mất. Sau đó ông bà cũng lần lượt qua đời, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng Hứa Thư Ý là người thấu hiểu tốt, quan hệ mẹ con bọn họ so với cô và Vương Minh Nguyệt tốt hơn nhiều. Thế nên cô suy nghĩ một thời gian dài cũng không rõ, hai người họ khác nhau hoàn toàn mà sao quan hệ của Hứa Như Ý và Vương Nguyệt Mai lại tốt như vậy.

Vu Hạ gật đầu: “Là như vậy sao, vậy khi nào cậu và dì Thư Ý sẽ chuyển tới.?”

Trần Triệt: “Một tuần trước đã chuyển qua đây rồi, dì Mai không nói với cậu sao?”

Vu Hạ lắc đầu: “Tớ chuyển qua ở ký túc xá được hai tuần rồi, thỉnh thoảng mới về nhà một lần.”

“Trường học các cậu còn có cả ký túc xá sao?”

“Ừ.” Vu Hạ gật đầu: “Trung học số 13 không có sao?”

“Trung học số 13 không được, hôm trước lên trường nhập học mẹ tớ còn cố ý hỏi rồi.”

Nghe vậy Vu Hạ không nhịn được cười: “Dì Thư Ý muốn cậu đừng lượn lờ trước mắt dì ấy!”

“Cũng không sao, mẹ tớ rất thích cậu.” Trần Triệt nửa đùa nửa thật nói: “Thế nào, cân nhắc một chút, khi nào cậu mới trở thành con dâu của mẹ tớ?”

Hiện tại không có người khác, Vu Hạ trừng mắt nhìn cậu: “Cậu vẫn chưa thôi đúng không?”

Trần Triệt nhướn lông mày cười: “Được được được, tớ không nói, biết da mặt cậu mỏng rồi, chuyện này cũng sớm hay muộn thôi.”

Người này từ lúc lên trung học đã bắt đầu không đứng đắn, cô không nghĩ rằng Trần Triệt sẽ có tình cảm nào khác với cô, dù sao hai người cũng quá quen thuộc, cô nghĩ thật khó sinh ra cảm xúc khác ngoài tình bạn.

Cô và Trần Triệt vừa là bạn vừa là người thân.

Vu Hạ không cho là thật cũng lười để ý đến cậu, trừng cậu một cái sau đó liền xoay người không thèm đợi cậu, đi thẳng về hướng ngõ Thanh Bình.

Trần Triệt thấy thế liền nhấc chân đuổi theo, mỉm cười dỗ dành: “Tớ chỉ nói đùa một chút thôi, trước kia cũng chưa từng thấy cậu tức giận như vậy.”

Thấy Vu Hạ không phản ứng với cậu, Trần Triệt tiếp tục nói: “Cậu không thích thì tớ sau này không nói, đừng tức giận nữa? Nếu không mẹ tớ thấy lại nghĩ rằng tớ bắt nạt cậu......”

Đi được vài bước, Vu Hạ không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Trần Triệt vẫn đang thản nhiên suy nghĩ, trịnh trọng mở miệng: “Trần Triệt.”

“Sao vậy?” Đột nhiên bị cắt ngang, Trần Triệt ngẩn người một lát sau đó liền nở ra một nụ cười không đứng đắn: “Bỗng dưng lại nghiêm túc như vậy nha?”

Vu Hạ nhẹ nhàng mím môi: “Hình như tớ thích một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.