Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 2



Suốt cả đường Vu Hạ cầm theo chai nước Bắc Băng Dương lạnh trở về nhà, lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi, cô đẩy cửa vào thì thấy Vương Nguyệt Mai ngồi ở bàn tròn phòng đợi cô.

Theo bản năng cô liền giấu chai nước ra phía sau, lên tiếng:

“ Mẹ”.

“ Con còn biết đường trở về à? Con đi đâu mà mẹ gọi điện thoại cho con nhiều lần sao không được? Bản lĩnh lớn rồi phải không, nói con mấy câu mà đã học cách ra khỏi nhà rồi sao?”

Vu Hạ cụp mắt, cúi đầu giải thích:

“ Con không có, con… chỉ là đói bụng nên đi ra đầu ngõ ăn một bát mì.”

Có lẽ thấy thái độ nhận sai thành thật của Vu Hạ nên sắc mặt của Vương Nguyệt Mai cũng dịu xuống một ít, bà liếc mắt nhìn Vu Hạ:

“ Phía sau  con giấu cái gì vậy, lấy ra đây!”

Do dự một lúc, Vu Hạ mới cẩn thận đem chai Bắc Băng Dương ở phía sau ra, cô giải thích:

“ Con không tiêu tiền lung tung, ban nãy ăn bị sặc ớt nên con mới…”

“ Được rồi.”

Vương Nguyệt Mai liếc cô một cái:

“ Mẹ chưa không mắng con, con khẩn trương cái gì, không phải chỉ là một chai nước thôi sao, ai không biết lại tưởng rằng mẹ ngược đãi con!”

Vu Hạ cúi đầu mím môi không nói gì, cố gắng che đậy sự xa cách trong mối quan hệ mẹ con này.

Đã hơn hai năm kể từ ngày Vu Cường gặp chuyện, trong lúc trốn đông trốn tây rồi lại quay về xin tiền mấy lần, mỗi lần đều gây ầm ĩ một trận  mới chịu đi. Lần gần nhất là ba tháng trước, Vương Nguyệt Mai uy hiếp ông ta nếu không đi sẽ báo công an, Vu Cường mới chịu đi.

Mỗi lần sau khi Vu Cường trở về ầm ĩ, Vương Nguyệt Mai đều sẽ mang cô đi chuyển nhà, lần này Vương Nguyệt Mai quyết tâm muốn thoát khỏi ông ta, nên mới không ngại đường xá xa xôi đến thành phố Lâm Giang.

Vương Nguyệt Mai kết hôn sớm, hiện tại cũng chỉ mới 35 tuổi, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, sau khi ly hôn người theo đuổi cũng không ít, nhưng phần lớn bởi vì bà mang theo Vu Hảo nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Có một lần, Vương Nguyệt Mai uống say, ôm cô vừa khóc vừa lên án, nói bà nợ hai cha con nhà cô, nửa đời trước bị Vu Cường hủy hoại, nửa đời sau sợ là sẽ bị cô hủy hoại.

Trong lòng Vu Hạ thấy rất khó chịu, cô cũng không muốn làm con chồng trước của Vương Nguyệt Mai.

Cô nghĩ, chỉ cần hai năm, chỉ cần khoảng hai năm nữa thôi, cô thi đậu đại học, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Thấy Vu Hạ không nói chuyện, Vương Nguyệt Mai cũng không nói thêm gì:

“ Được rồi, nếu đã ăn cơm xong thì về phòng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đến trường học báo danh, ngày đầu tiên đừng đến muộn.”

Vu Hạ gật đầu một cái:

“ Biết rồi, ngủ ngon.”

Nói xong, cô cầm chai nước đã không còn lạnh nữa trở về phòng.

Đèn trong phòng ngủ đã sử dụng nhiều năm, trông rất cũ, cũng không thể nào phát sang hơn được nữa.

Vu Hạ nương theo ánh đèn sắp xếp cặp sách lại một chút, sau đó đem quần áo ngày mai mặc để trên đầu giường.

Trước khi tắt đèn, cô nhìn thoáng qua chai Bắc Băng Dương đặt trên bàn học, bỗng dưng nhớ tới gương mặt thanh tú của người thiếu niên.

Sáng sớm hôm sau, Vu Hạ bị đánh thức bởi những âm thanh leng keng ầm ầm ngoài phòng.

Cô nhìn thoáng qua điện thoại, vừa đúng sáu giờ.

Vu Hạ để điện thoại di động xuống, nằm thẳng trên giường nhìn lên trần nhà mấy giây, tỉnh táo rồi sau đó vén chăn rời giường, nếu không thì qua 6h10’ Vương Nguyệt Mai sẽ đi vào gọi cô dậy.

Lúc cô đẩy cửa ra ngoài, Vương Nguyệt Mai vừa mới mua bữa sang về, từng chút từng chút lấy ra bày ở trên bàn. Thấy cô đi ra, Vương Nguyệt Mai ngẩng đầu nhìn qua:

“ Dậy rồi à? Đi rửa mặt trước đi, mẹ mua bữa sáng ở đầu ngõ rồi, sửa soạn xong thì ra ăn.”

Vu Hạ nhìn thoáng qua bữa sáng ở trên bàn, có bánh bao hấp, cháo Bát Bảo, bánh quẩy sữa đậu nành còn có một phần mì nước, nhìn qua có vẻ cùng một quán mà hôm qua cô đã ăn.

Rất thịnh soạn, nhưng nhìn qua chắc là hai người không thể ăn hết.

Vu Hạ dừng lại không lâu, gật đầu và nói:

“ Vâng ạ.”

Sau đó thì ra nhà vệ sinh rửa mặt.

Có lẽ là do thời tiết quá nóng, ngay cả nước cũng ấm, Vu Hạ đột nhiên có chút nhớ nhung buổi sáng của phương Bắc, trong vòi nước chảy xuống dòng nước lành lạnh như băng.

Tiếng nước chảy róc rách của vòi nước trong nhà vệ sinh, lúc Vu Hạ rửa mặt thì mơ hồ nghe thấy âm thanh nói chuyện ngoài cửa.

Quả nhiên, thời điểm cô đẩy cửa ra thì thấy bên cạnh bàn ăn xuất hiện một người đàn ông trung niên đeo kính, trông dáng vẻ khoảng chừng 40 tuổi, không có râu, tóc tai cũng cắt tỉa gọn gàng, ăn mặc nhìn qua có vẻ lịch sự nho nhã.

Vương Nguyệt Mai hướng về cô vẫy tay:

“ Sửa soạn xong rồi thì mau qua đây.”

Vương Nguyệt Mai giới thiệu nói:

“ Đây là bạn của mẹ, con có thể gọi ông ấy là chú Trương, lần này chúng ta chuyển nhà cũng nhờ có chú Trương giúp một tay, trường học của con cũng là do chú Trương tìm.”

Vu Hạ biết người đàn ông trước mặt này chính là bạn trai mới của Vương Nguyệt Mai, nhưng Vương Nguyệt Mai không nói gì đến nên cô cũng không muốn chọc thủng. Cô mím môi, lễ phép chào một tiếng:

“ Chào chú Trương.”

Kỳ thực cô không để ý việc Vương Nguyệt Mai sẽ đi thêm bước nữa, có một người không ngại việc có cô là con chồng trước, nguyện ý cùng Vương Nguyệt Mai sống chung với nhau, cô cảm thấy điều đó rất tốt.

Trương Văn Đông trước kia là khách hàng ở chỗ Vương Nguyệt Mai làm việc, do nói chuyện làm ăn nên hai người thường xuyên gặp mặt, sau đó thì liền xác định mối quan hệ.

Bởi vì tình trạng thể chất, Trương Văn Đông mấy năm nay vẫn không có con, sau khi cùng vợ cũ ly hôn thì ông ấy cũng không đi thêm bước nữa, lần này gặp Vương Nguyệt Mai cũng là do duyên phận, lại càng không để bụng bà có một đứa con.

Vu Hạ mặt mũi nhu thuận, Trương Văn Đông trước đó nhìn từ xa đã cảm thấy rất có duyên, lần này đến còn đặc biệt chuẩn bị quà gặp mặt.

Ông ấy cầm chiếc điện thoại mới từ trên bàn đưa cho Vu Hạ:

“ Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không biết tiểu Hạ thích gì nên chú mua cái này, mong cháu sẽ thích nó.”

Vu Hạ theo bản năng nắm chặt chiếc điện thoại cũ ở trong tay, hiện tại cô đang dung chiếc điện thoại đã rất cũ rồi, là của Vương Nguyệt Mai dùng còn thừa.

Cô mím môi, vô ý thức nhìn thoáng qua Vương Nguyệt Mai.

Vương Nguyệt Mai hôm nay tâm tình có vẻ không tồi, thấy thế cười:

“ Còn không mau cảm ơn chú Trương đi!”

Vu Hạ đưa tay nhận lấy điện thoại, lễ phép mở miệng:

“ Cảm ơn chú Trương ạ.”

Đồng thời cũng là tiếp nhận Trương Văn Đông.

Cùng nhau ăn bữa sang không khí trên bàn coi như hòa hợp, phần lớn thời gian đều là Vương Nguyệt Mai và Trương Văn Đông nói chuyện, Vu Hạ cúi đầu yên lặng ăn mì, thỉnh thoảng bị hỏi cái gì mới ngẩng đầu đáp một hai câu.

Sau khi ăn xong, Vu Hạ và Vương Nguyệt Mai cùng nhau ngồi xe của Trương Văn Đông đi đến trường nhất trung Lâm Giang.

Trường nhất trung Lâm Giang cách ngõ Thanh Bình không xa, qua khoảng 4 cái đèn giao thông, Vu Hạ tính toán một chút, đi bộ không đến 20 phút là có thể đến rồi.

Đến trường học, Trương Văn Đông trực tiếp đưa Vương Nguyệt Mai và Vu Hạ đi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp.

Giáo viên chủ nhiệm họ Lý, là người Địa Trung Hải, nhìn qua có vẻ rất thân với Trương Văn Đông, hai người hàn huyên một lúc mới bắt đầu vào chuyện chính.

Lớp 11 nhất trung Lâm Giang tổng cộng có 15 lớp, gồm 1 lớp nghệ thuật, 7 lớp khoa học tự nhiên và 7 lớp khoa học xã hội, trong đó lớp thứ 1 và lớp thứ 2 lần lượt là lớp chuyên tự nhiên và lớp chuyên xã hội.

Chủ nhiệm Lý:

“ Việc phân khoa của trường chúng ta cuối học kỳ trước đã chia xong, bảng điểm của học sinh Vu Hạ tôi đã xem qua rồi, thành tích trước mắt đều có thể vào học lớp chuyên tự nhiên và xã hội, em thấy thế nào?”

Nói xong, chủ nhiệm Lý ngẩng đầu nhìn Vương Nguyệt Mai và Trương Văn Đông một cái.

Không đợi Vương Nguyệt Mai lên tiếng, Vu Hạ đã mở miệng trước:

“ Em chọn khoa tự nhiên.”

Trong khi nói chuyện, Vu Hạ lại một lần nữa ma xui quỷ khiến nhớ tới, ngày hôm qua ở đầu ngõ đụng phải nam sinh ở cửa tiệm kia.

Anh cùng cô tuổi tác không chênh nhau là mấy, cũng không biết anh ấy học ở trường nào, còn có cơ hội gặp nữa không.

Không biết có phải là do có điềm báo mà trong đầu Vu Hạ đột nhiên có một suy nghĩ.

Cũng có thể trùng hợp, anh ấy cũng học ở trường này?

Hơn nữa đa phần nam sinh hẳn là đều sẽ học khoa học tự nhiên.

Vu Hạ nghĩ như vậy, trông chờ vào may mắn.

Xác định xong Vu Hạ đi đến lớp 11-1, Trương Văn Đông và chủ nhiệm Lý hàn huyên mấy câu xong mới rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, chủ nhiệm Lý liền dẫn Vu Hạ đi tới lớp 11-1.

Hiện tại là giờ đọc buổi sáng, có tiếng nhạc êm dịu phát ra từ phòng phát thanh của trường học, trong hành lang lác đác có thể nhìn thấy mấy học sinh chậm rãi đến muộn.

Có lẽ là thấy Vu Hạ vẫn cúi đầu bước đi, vừa mới ở trong phòng làm việc cũng không nói tiếng nào, chủ nhiệm Lý cười nói:

“ Đừng căng thẳng, giáo viên của trường học chúng ta rất có trách nhiệm, mối quan hệ cùng các bạn học sinh cũng rất tốt”

“ Lớp chuyên khoa học tự nhiên mà em muốn học được dẫn dắt bởi giáo viên giỏi nhất khóa này của chúng tôi, giáo viên chủ nhiệm lớp họ Ngô là giáo viên dạy Toán.”

Vu Hạ gật đầu:

“ Cảm ơn chủ nhiệm Lý.”

Thấy Vu Hạ quả thật đang khẩn trương, chủ nhiệm Lý cũng không nói thêm nữa, một đường dẫn cô đi tới phòng học cuối tầng 3.

Vu Hạ từ xa liền thấy biển lớp gắn trên tường, lóp 11-1

Lúc chủ nhiệm Lý dẫn Vu Hạ gõ cửa đi vào, trong phòng học đang bắt đầu đọc bài buổi sáng.

“ Cô Ngô, đây là bạn học sinh mới mà tôi đã nói trước với cô, hôm nay tôi dẫn tới cho cô.”

Cô Ngô tên là Ngô Thái Ngọc, là một phụ nữ trung niên đeo mắt kính, hai người giao tiếp với nhau vài câu sau đó chủ nhiệm Lý liền rời đi.

Vu Hạ nhẹ nhàng giương mắt, lễ phép mở miệng:

“ Em chào cô Ngô ạ.”

Ngô Thái Ngọc gật đầu:

“ Vu Hạ đúng không? Cô trước đó ở phòng của chủ nhiệm Lý đã xem qua bảng điểm của em, là một học sinh tốt, hoan nghênh em gia nhập lớp 11-1.”

Vu Hạ khẽ cười:

“ Cảm ơn cô Ngô ạ.”

Đang nói chuyện, tiếng chuông reo kết thúc giờ đọc buổi sáng, bên trong phòng hoc cũng lần lượt yên tĩnh dần, có không ít ánh mắt đều nhìn về hướng Vu Hạ.

Ngô Thái Ngọc đứng trên bục giảng, khí chất của một giáo viên giàu kinh nghiệm liền hiện ra:

“ Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, cũng là ngày đầu phân khoa của các em, lớp chúng ta đa phần đều là những gương mặt quen thuộc, cô sẽ không tự giới thiệu bản thân nữa.”

Nói xong, Ngô Thái Ngọc giơ tay về phía Vu Hạ:

“ Đây là bạn học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta học kỳ này,  chúng ta cùng hoan nghênh bạn một chút.”

Vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên một tràng vỗ tay, ánh mắt cả lớp đều tụ tập trên người Vu Hạ.

Vu Hạ không quá quen với cảnh này, chỉ cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng rần lên, vô ý thức nhéo ống tay áo.

Tiếng vỗ tay kết thúc, Vu Hạ giới thiệu một cách đơn giản:

“ Chào mọi người, mình là Vu Hạ, Hạ trong mùa hè.”

Nói xong, Ngô Thái Ngọc để cô tự chọn vị trí, sau đó sẽ dựa theo thành tích thi hàng tháng để sắp xếp vị trí ngồi.

Vu Hạ nhìn lướt qua bố cục lớp, tổng cộng có 3 tổ, chỉ còn lại một bàn cuối cùng ở tổ giữa, cô trực tiếp đeo cặp đi tới hang cuối cùng ngồi xuống.

Phía trước cô là một nam một nữ, bạn nữ tóc dài buộc cao nửa đầu, được cột bằng chiếc dây nơ màu đỏ, nhìn qua khéo léo tinh xảo.

Sau khi Vu Hạ ngồi xuống, bạn học phía trước liền quay đầu lại cười cười:

“ Xin chào, mình là Tống Dao.”

Nói xong liền đưa cho Vu Hạ một viên keo vị nho.

Vu Hạ sửng sốt chớp mắt, cười nhỏ giọng nói:

“ Cảm ơn.”

Vừa dứt lời, chuông vào học liền vang lên chói tai, tiết đầu tiên là Toán học, Ngô Thái Ngọc đứng ở trên bục giảng:

“ Lấy sách Toán ra, hôm nay cô sẽ giảng về hai bài bắt buộc.”

Vu Hạ còn chưa kịp đi nhận sách giáo khoa, đành phải lấy ra quyển vở ghi chép, dự định vừa nghe vừa ghi nhớ.

Mới vào học được một nửa giờ, cửa lớp đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là một thanh âm mát lạnh lại có chút tùy ý lười biếng:

“ Báo cáo…”

Bài giảng bị buộc phải dừng lại, Ngô Thái Ngọc cau mày, liếc mắt nhìn người ngoài cửa:

“ Em vẫn còn biết đi học à?”

Nghe ngữ khí hiển nhiên là biết người tới là ai.

“ Quý Thanh Dư lần sau nếu như học được nửa buổi mà em mới chịu đến, thì lần sau không cần tới nữa!”

Vu Hạ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua.

Thiếu niên mặc một bộ đồng phục màu xanh lam đậm, dáng người thẳng tắp, khóa áo kéo đến dưới ngực, cặp sách đeo một bên vai đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt vẫn đẹp trai như trước.

Thấy rõ mặt của anh, Vu Hạ không nhịn được hô hấp liền ngưng lại.

Là người tối hôm qua mình gặp.

Quý Thanh Dư tùy ý đáp lời:

“ Đã rõ thưa cô Ngô, em ngồi ở đâu ạ?”

Ngô Thái Ngọc tức giận trừng anh:

“ Em đến muộn lại còn muốn ngồi đâu à? Tự mình tìm chỗ trống, đừng chậm trễ cô giảng bài!”

Từ đầu lớp 10, Ngô Thái Ngọc chính là chủ nhiệm lớp của Quý Thanh Dư, Quý Thanh Dư học rất tốt, cũng rất không tuân theo quy củ, các giáo viên đối với anh vừa yêu lại vừa hận.

Quý Thanh Dư chậm chạp đáp lời:

“ Vâng ạ…”

Vẫn chưa lấy lại tinh thần từ việc vừa nãy, Vu Hạ trơ mắt nhìn Quý Thanh Dư bước tới, từng bước một đi tới bên cạnh cô.

Thình thịch thình thịch….

Tim Vu Hạ đập theo tần suất nhịp chân của anh, nhịn không được đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên có chút gấp, đối với cô mà nói, hôm nay chính là bất ngờ ngoài ý muốn lớn nhất.

Trong nháy mắt Quý Thanh Dư kéo ra cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống, thế giới của cô giống như vào thời khắc này dừng lại.

Cùng lúc đó.

Cô nắm thật chặt viên kẹo nho kia, từng chút từng chút điều chỉnh hô hấp, sợ bị nhìn ra manh mối.

Mặc dù cô đã hết sức làm cho chính mình trở nên tự nhiên, nhưng mắt không tự chủ được hướng sang bên cạnh.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh lam đậm, cổ thon dài, cô lén nhìn cần cổ anh thấy dưới tai anh có một nốt ruồi nhỏ, màu đen hơi mờ, căn bản không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Thì ra anh tên là Quý Thanh Dư.

Vu Hạ mím môi, cẩn trọng thu lại ánh mắt.

Cũng không biết, anh có nhận ra cô không.

Niềm vui khi gặp lại trong lòng Vu Hạ vẫn rộn ràng chưa dứt, từ trên người Quý Thanh Dư truyền tới một mùi thơm nhàn nhạt, càng làm cho lòng cô không yên.

Mà cô như đi trên một lớp băng mỏng, mối tình thầm kín thận trọng vừa mới bắt đầu.

Lời của editor: dịch hai chương đầu quá là dài rồi, nếu có chỗ nào chưa hợp lí mong mọi người chỉ bảo nhiều ạ!!! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.