Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 29



Ngày đó sau khi ăn cơm xong Vu Hạ cũng không đi đâu mà quay về phòng ngủ luôn, sau khi uống thuốc hạ sốt cảm thấy khá hơn mới bắt đầu làm một bộ đề thi để tránh cho ngày mai không bị gượng tay, kết quả của bài này tốt hơn dự kiến, cũng khiến Vu Hạ tự tin hơn một chút.

Nhưng có vẻ ông trời không muốn chiều theo ý của cô.

Sáng sớm hôm sau Vu Hạ bị đánh thức bởi cơn đau quặn thắt ở vùng bụng dưới, cảm nhận được sự khác thường, Vu Hạ hơi trầm xuống, kinh nguyệt của cô chắc là tới rồi.

Vu Hạ hàn thể từ nhỏ, mỗi lần tới kỳ đều như chết đi sống lại, hồi nhỏ Vương Nguyệt Mai  cũng đã đưa cô đi khám Trung Y một lần, thầy thuốc nói là bệnh từ trong bụng mẹ, không tính là nặng nhưng vẫn cần phải điều trị thật tốt.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, cô chịu đựng cơn đau đứng dậy rời giường, lấy băng vệ sinh trong ngăn kéo ra ôm bụng đi vào nhà vệ sinh, bụng dưới đau nhức khiến cô gần như không thể đứng thẳng, cơn gió lạnh ngoài hành lang thổi vào người khiến cô nhịn không được mà nổi da gà.

Sau khi đi vệ sinh trở về, Vu Hạ nhìn qua di động, lúc này mới hơn năm giờ sáng, cách cuộc thi còn ba giờ nữa.

Cô tìm trên bàn vài giây, sau đó chịu đựng cơn đau âm ỉ cầm cốc nước đi rót và uống một cốc nước nóng, phương pháp này là cô tự nghĩ đến khi bị đau bụng hồi cấp hai, cũng có thể đặt nó lên bụng để bớt đau.

Sau khi trở về Vu Hạ lại leo lên giường, đem cốc nước ấm nhét vào trong chăn, lập tức cảm thấy ấm áp hơn, cơn đau bụng cũng giảm đi không ít.

Bảy giờ sáng, Vu Hạ mới vừa chìm vào giấc ngủ sâu thì chuông báo thức liền vang lên.

Cô cố gắng với lấy di động tắt chuông báo thức, khoảnh khắc ngồi dậy từ trên giường, Vu Hạ liền cảm giác được có một dòng nước ấm chảy ra đồng thời cơn đau ở dưới bụng cũng cảm nhận được rõ ràng.

Cho đến tận phòng thi cơn đau dưới bụng của Vu Hạ vẫn không hề giảm bớt, hơn nữa buổi sáng tỉnh dậy không uống thuốc hạ sốt nên đầu cô bây giờ cũng hơi choáng váng.

Sau khi bài thi được phát ra, các thí sinh trong phòng thì đều cúi đầu múa bút thành văn, chỉ có Vu Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những con số hình ảnh kép và phương trình xuất hiện mà không khỏi choáng váng.

Nghe tiếng bút viết và tiếng lật bài thi xung quanh mình, Vu Hạ chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, từng dòng chữ đau đớn liên tục đập vào, Vu Hạ nhìn đề thi trên bàn mà đầu óc trống rỗng.

Bài thi kéo dài hai tiếng rưỡi, phải đến một lúc sau cô mới bắt đầu vực dậy tinh thần, nhưng thời gian còn lại căn bản không đủ để cô giải hoàn toàn các câu hỏi.

Thẳng đến lúc tiếng chuông chấm dứt cuộc thi vang lên, Vu Hạ mới giật mình nhận ra cô đã bỏ một phần tư đề thi, mà hơn nửa ba phần tư còn lại đều làm trong trạng thái ngơ ngác.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Vu Hạ ngồi một mình trong phòng thi thật lâu, cô dường như nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó rơi nhanh rồi đập mạnh xuống đất.

Tất cả những cố gắng của cô đều tan thành bọt nước, vốn dĩ cô cũng chưa giữ lại được thứ gì.

Thành tích và người, cô đều không giữ được.



Chuyện đi thi không thuận lợi Vu Hạ không nói cho bất cứ ai, sau khi cuộc thi kết thúc, giáo viên phụ đạo của trường và Ngô Thái Ngọc cũng cố ý tìm cô hỏi chuyện cuộc thi, cô lặng lẽ giải quyết từng việc một và chờ đợi phán xét đến.

Cuối tuần Vu Hạ lần đầu tiên muốn ngủ nướng lại không ngờ bị Trần Triệt gọi điện đánh thức.

Vu Hạ theo bản năng nhìn qua phía Trương Nguyệt Như ở giường đối diện, hiển nhiên cô ấy cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cau mày lẩm bẩm rồi xoay người một cái.

Thấy vậy Vu Hạ liền mang điện thoại chạy nhanh xuống giường mở cửa đi ra ngoài hành lang: “Trần Triệt?”

Trong hành lang từng trận gió mát thổi vào, tuy rằng thời tiết đang ở giữa hè nhưng chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo ngủ nên Vu Hạ vẫn run rẩy vì lạnh.

“Tỉnh ngủ chưa? Tỉnh ngủ rồi thì xuống lầu đi.”

Vu Hạ nhíu mày, nhìn thoáng qua thời gian trong điện thoại rồi oán giận: “Đại ca hôm nay là cuối tuần, vừa hơn bảy giờ thôi!”

Trần Triệt dập tàn thuốc thúc giục: “Lão tử sáu giờ đã đứng ở đây chờ cậu rồi, nhanh sửa soạn một chút rồi xuống dưới đây, mang cậu tới một chỗ này.”

“......”

Vu Hạ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Trần Triều đang đứng dưới tầng ký túc xá.

Cảm thấy hết nói nổi, Vu Hạ cự tuyệt nói: “Tớ muốn ngủ, cuối tuần lớn cậu muốn đưa tớ đi đâu vậy?”

“Nghe nói gần đây trên núi có một ngôi chùa rất linh, sắp thi đại học rồi tớ mang cậu đi đáp lễ.”

Vu Hạ: “?”

Mới vừa định từ chối, Vu Hạ đột nhiên nhớ đến hình như lúc trước Tống Dao cũng nhắc đến ngôi chùa trên núi Phạm Tịnh, nghe nói hương khói rất thịnh vượng. Tống Dao có một lá bùa bình an ở bên người có lẽ là thỉnh trong chùa đó, hơn nữa gần đây cô rất không thuận lợi.

Dừng vài giây Vu Hạ lại mở miệng: “Vậy cậu chờ tớ mười năm phút, tớ rửa mặt thay quần áo rồi xuống liền.”

Trần Triệt ngẩng đầu nhìn mặt trời, từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu khác, cười đáp: “Không sao, không vội.”

Tắt điện thoại, Vu Hạ trở về phòng lấy đồ rửa mặt, sau khi rửa mặt về cô trở lại phòng ngủ đóng cửa thay quần áo thoải mái, cẩn thận đóng cửa lại rồi đi xuống lầu.

Lúc Vu Hạ xuống dưới tầng, điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc lá của Trần Triệt cũng vừa cháy hết.

Núi Phạm Tịnh cao, đường đi cũng xa, hai người họ phải đi xe mất một tiếng mới đến chân núi.

Có hai đường để lên núi, chia làm sườn núi Nam và sườn núi Bắc, sườn Bắc tương đối dốc hơn nên tài xế cũng dựa theo thường lệ mà đưa hai người họ lên núi bằng sườn Nam.

Xuống xe Vu Hạ ngẩng đầu lên nhìn thấy trên núi đã có không ít người.

Trần Triệt thấy thế liền cúi đầu xùy nhẹ một tiếng: “Như thế nào? Hối hận rồi?”

Nghe vậy Vu Hạ ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu một cái rồi bắt đầu dọc theo hướng đi lên núi, Trần Triệt cũng nhấc chân theo kịp, hai người leo mất nửa tiếng mới lên được đỉnh núi.

Từ chỗ hiện tại cách đỉnh núi khoảng 500m, xa xa có thể nhìn thấy cửa chùa trang nghiêm, cổng đặt hai con sư tử bằng đá.

Trong chùa có rất nhiều người đang thắp hương, Vu Hạ vừa mới tiến vào cửa lớn liền thấy chính giữa sân đặt một cái lư hương rất lớn, trên đó cắm hàng trăm cây hương chưa đốt hết.

Vu Hạ nhìn kỹ xem người khác thỉnh hương như thế nào, cũng học theo người khác đi thắp một nén hương.

Cô cầm nén hương bằng cả hai tay, sau đó châm nén hương, học theo những người khác dâng nén hương và cúi đầu thành kính bái lạy.

Khi bước vào đại điện, điều đầu tiên nhìn thấy là tượng Phật trang nghiêm, khiến người ta vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.

Vu Hạ vận khí tốt, đúng lúc gặp được trụ trì đi ngang qua, thấy chỉ có một mình Vu Hạ đứng ở trong điện liền lên tiếng: “A di đà phật, thí chủ có thể sở cầu.”

Nghe vậy Vu Hạ mấp máy môi, cô quả thực có chuyện muốn thỉnh cầu, nhưng cô sợ Phật nghe phiền, nếu có thể lựa chọn cô tình nguyện không cầu cho bản thân.

Vu Hạ chắp hai tay cúi đầu, cẩn thận nói: “Xin hỏi, có thể cầu giúp người khác được không ạ?”

“Có thể.”

Trụ trì nghe xong cầm nén hương từ phía sau đưa cho Vu Hạ, bảo cô cúi đầu lạy Phật, thành tâm cầu nguyện, Phật tổ sẽ phù hộ cho người mà cô cầu.

Vu Hạ gật đầu: “Cảm ơn ngài.”

“Thí chủ không cần khách khí.” Nói xong chủ trì không ở lại lâu nhanh chóng rời đi.

Trong điện.

Cô gái quỳ gối lên trên đệm, lưng thẳng đứng, hai tay chắp trước ngực, sắc mặt thành kính nhắm mắt cầu nguyện trước tượng Phật—–

Hy vọng chàng trai con thích năm nào cũng thành công, tuổi nào cũng hạnh phúc.



Kết của của cuộc thi được trả vào hai tháng sau.

Quý Thanh Dư không phụ sự mong đợi của mọi người đỗ trường trọng điểm, các giáo viên cũng tiếc nuối về cuộc thi không thành công của Vu Hạ, nhưng họ vẫn động viên cô rằng đường nào cũng dẫn đến La Mã. Tuyển thẳng không phải là con đường ra duy nhất, nếu dựa trên nền tảng của cô thật sự cũng có thể đạt điểm cao ở kỳ thi tuyển sinh vào đại học,v.v

Vu Hạ cúi đầu nhỏ giọng đáp lời, Vu Hạ không đếm được một tuần đó mình đã xuống văn phòng mấy lần.

Ngày cuối cùng Quý Thanh Dư ở lại trường, các bạn học khác đã chuẩn bị một bữa tiệc chia tay để chúc mừng anh nhập học.

Mọi người đều kí tên lên áo đồng phục của cậu để làm kỷ niệm, có mấy người còn cảm thấy rất vui mừng vì được ký tên lên áo của đại thần.

Vu Hạ là người cuối cùng đi lên bục giảng, các bạn học khác khi nhìn thấy Vu Hạ bỗng chốc im lặng, suy cho cùng việc Vu Hạ thi thất bại khiến tất cả mọi người cảm thấy tiếc nuối.

Dưới cái nhìn của nhiều người, Vu Hạ cầm bút ký tên lên áo, ở bên trái áo gần vị trí của trái tim, đặt xuống từng nét một viết hai chữ “Vu Hạ”.

Sau khi viết xong, Vu Hạ lấy lá bùa bình an nhét vào trong túi áo cậu, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên bất ngờ không kịp phòng bị lạc vào trong đôi mắt thâm thúy kia, Vu Hạ nở một nụ cười rất chân thành: “Chúc mừng cậu.”

“Chúc cậu tốt nghiệp thành công, mọi sự trôi chảy.”

Lúc này không biết ai đã mở cửa sổ, một trận gió mát từ ngoài thổi vào tai cô, mang theo cả lời ‘cảm ơn’ nhẹ nhàng của chàng trai.

Xoay người đi, Vu Hạ cảm thấy mắt mình hơi cay cay. Cô nghĩ, giao điểm giữa cô và Quý Thanh Dư có thể dừng tại đây được rồi.

Sau giờ ra chơi là tiết Thể dục, hết giờ phần lớn các bạn học đều ra sân xem bóng rổ, đợi ở sân bóng rổ một lúc thừa dịp không ai chú ý Vu Hạ lặng lẽ trở về phòng học.

Ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ, trải dài xuống sàn nhà.

Vu Hạ bước đi dưới ánh nắng, từng bước từng bước đến chỗ của anh, ngồi trên vị trí của anh. Trong ngăn bàn là những cuốn sách được xếp ngay ngắn cùng với chiếc áo các bạn học mới ký tên lên, ngoại trừ mùi mực còn có mùi thơm của xà phòng sạch sẽ trong trẻo.

Vu Hạ chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận lấy lá bùa bình an nhỏ từ trong túi áo ra kẹp vào trong sách, cuốn sách đó anh thường xuyên đọc nhất, nếu không có gì xảy ra thì chắc chắn anh sẽ thấy được nó.

Sau khi làm xong việc này, Vu Hạ nhìn nhìn bên ngoài xác định không có ai mới đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Cho đến lúc Vu Hạ đi xuống cầu thang, Trương Nguyệt Như trốn ở hàng ghế cuối cùng mới chậm rãi bước tới, tay vẫn còn cầm chiếc bút ký tên của Quý Thanh Dư mà cô ta vừa lặng lẽ lấy ở trên bục giảng.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng còn lưu lại ở cầu thang, móng tay để lại trong lòng bàn tay lần lượt những dấu vết hình lưỡi liềm thật sâu.



Vào buổi tối, Trương Nguyệt Như trở lại phòng ngủ lúc Vu Hạ còn chưa trở về.

Nghĩ đến những gì mình thấy được trong phòng học ngày hôm nay, trong lòng Trương Nguyệt Như đột nhiên nảy ra một suy nghĩ u ám—–

Nếu lớp này không có Vu Hạ thì tốt rồi.

Nếu không có Vu Hạ cô sẽ không mất cơ hội lấy được học bổng.

Nếu không có Vu Hạ cô sẽ không vì tiền học phí cùng phí sinh hoạt mà phải đi làm thêm ở nhà ăn.

Nếu không có Vu Hạ có lẽ cô đã lại gần hơn một chút với chàng trai đã sưởi ấm cô như ánh nắng.

Sự ghen tị mọc lên như cỏ dại, mà những gì cô nhìn thấy ở phòng học chiều nay chắc chắn là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Cùng lúc cô cũng phát hiện ra bí mật của Vu Hạ—–

Cũng giống như cô, Vu Hạ cũng thích Quý Thanh Dư.

Tầm mắt Trương Nguyệt Như dừng trên bàn học của Vu Hạ, mặt bàn sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, chỉ có vài quyển sách cùng một quyển vở màu xanh lam.

Cùng lúc đó, cô đột nhiên nhớ đến lần trước cô nhìn thấy Quý Thanh Dư đã đưa cho Vu Hạ một cuốn sổ ghi chép, Ngô Thái Ngọc cũng công khai nói rõ trước lớp việc sắp xếp chỗ ngồi dựa điểm mạnh và điểm yếu của mỗi người, hy mọng hai người ngồi cùng bàn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Mà giờ phút này, Trương Nguyệt Như đem toàn bộ lỗi thành tích học tập của cô kém hơn Vu Hạ là do Vu Hạ có Quý Thanh Dư hỗ trợ.

Nếu người ngồi cùng với Quý Thanh Dư là cô, vậy cô cũng chắc chắn sẽ lọt vào top 3.

Nghĩ đến đây Trương Nguyệt Như từng bước đi đến bàn học của Vu Hạ, trong đầu như có một âm thanh điên cuồng đang gào thét—–

“Tìm được cuốn sổ ghi chép kia, lấy được cuốn sổ đó mày có thể vượt qua Vu Hạ, mày có thể lấy lại vị trí thứ ba của mày.”

Cô ta luống cuống tay chân tìm cuốn sổ trên bàn học và trong ngăn bàn, thậm chí bởi vì quá mức kích động mà thiếu chút nữa làm vỡ cốc thủy tinh đặt trên bàn của Vu Hạ.

Không biết có phải bởi vì cô ta quá vội vàng hay do cuốn sổ đó không có ở đây hay không, Trương Nguyệt Như tìm nửa ngày mà vẫn chưa thấy cuốn sổ mà cô đã từng thấy kia.

Đang lúc cô ta vội vàng xếp lại mọi thứ trên bàn về chỗ cũ liền không cẩn thận làm rơi cuốn sổ nhật ký màu xanh lam xuống đất.

Trương Nguyệt Như sợ tới mức tay run lên, cúi đầu nhặt nhanh cuốn sổ trên mặt đất, khi nhặt lên cô ta mới phát hiện cuốn sổ này có khóa, nhưng không biết là do ổ khóa bị hỏng hay là Vu Hạ quên khóa mà hiện tại nó đang mở ra.

Do dự vài giây, ma xui quỷ khiến Trương Nguyệt Như liền mở cuốn nhật ký trên tay ra, giây tiếp theo đồng tử của cô ta chợt co rút nhanh, cô không nghĩ đây lại là nhật ký của Vu Hạ—–

Ngày 01.09.2010

—Quý Thanh Dư, ánh trăng của tôi

02.09.2010

—hình như tôi thích một người.

Ngày 03.09.2010

—cậu ấy gọi tên tôi hai lần.

Ngày 05.09.2010

—hình như tôi nghe thấy tiếnh tim đập của cậu ấy.

......

Ngày 25.10.2010

—các cô ấy đều muốn đem cao lãnh chi hoa đặt lên bàn thờ, nhưng tôi không muốn, tôi chỉ muốn ánh trăng của tôi vĩnh viễn ở trên cao.

Trương Nguyệt Như lại lật vài tờ sau, trong đó toàn là nhật ký của Vu Hạ, ngày viết gần nhất là ngày hôm qua. Chữ viết trên nhật ký rất xinh đẹp, tràn ngập tâm sự, từng câu từng chữ đều viết về Quý Thanh Dư.

Đúng lúc này hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân, Trương Nguyệt Như hoảng hốt, khép lại cuốn nhật ký dùng tốc độ nhanh nhất cất vào chỗ cũ trên bàn học của Vu Hạ. Trước khi cửa phòng bị đẩy ra cô ta liền ngồi lại về chỗ của mình.

Rất nhanh Vu Hạ đẩy cửa phòng ra, như bình thường ngồi vào bàn học của mình, đem đồ vật này nọ của mình đặt lên trên bàn.

Đằng sau, Trương Nguyệt Như chột dạ đến mức hai tay phát run, nhịn không được liền quay đầu nhìn trộm Vu Hạ. Thấy Vu Hạ không phát hiện, ngược lại còn đem một đống đồ vật đặt lên bàn, cảm thấy yên tâm mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Mà Vu Hạ không hề biết rằng bí mật mà mình cẩn thận cất giấu đã bị người ta xem trộm hết toàn bộ.

Sau khi quay lại phòng ngủ, Vu Hạ như bình thường sắp xếp lại bài kiểm tra và sách tham khảo mới mua, mãi đến lúc còn 10 phút trước khi tắt đèn mới làm xong.

Bởi vì Vu Hạ học muộn nên hàng ngày gần đến lúc tắt đèn cô mới lên giường.

Hôm nay Vu Hạ cũng học xong như bình thường, thay đồ ngủ rồi đi tắt đèn.

Trương Nguyệt Như đột nhiên mở miệng: “Vu Hạ.”

Từ sau chuyện lần trước cô và Trương Nguyệt Như dường như chưa nói chuyện.

Hơi kinh ngạc, Vu Hạ vẫn xoay người nhìn qua: “Có chuyện gì sao?”

Trương Nguyệt Như ngồi ở trên giường, ánh mắt dừng trên người cô một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Có phải cậu thích Quý Thanh Dư đúng không?”

Nghe vậy trái tim Vu Hạ bỗng nhảy lên, vô thức suy nghĩ xem mình có phải đã để lộ chân tướng gì rồi hay không.

Dừng vài giây, Vu Hạ kiên trì chối bỏ: “Không phải.”

Nói xong Trương Nguyệt Như không truy vấn gì thêm, Vu Hạ cảm thấy kì lạ nhưng lại không biết rõ kì lạ ở chỗ nào. Chỉ có thể tắt đèn rồi lên giường.



Những ngày tiếp theo Vu Hạ từng bước nghiên cứu và giải đề, bởi vì Quý Thanh Dư được tuyển thẳng nên số lần đến trường cũng càng ngày càng ít hơn, số lần Vu Hạ thấy cậu càng ngày càng giảm.

Vu Hạ gặp lại Quý Thanh dư lần nữa là vào ngày cuối cùng của năm 2011, ngày đó Tống Dao thi xong nghệ thuật quay về Lâm Giang, sau đó liền gọi một số bạn bè cùng chơi trong lớp đến KTV náo nhiệt.

Lúc Vu Hạ đến KTV là Tống Dao ra đón cô, nói những người khác đều đã tới rồi.

Trong lòng Vu Hạ ‘lộp bộp’ một tiếng, cô đã chuẩn bị tốt để hôm nay gặp Quý Thanh Dư, nhưng khi sự việc đến cô đột nhiên lại không có dũng khí.

Tống Dao cũng nghe qua chuyện cuộc thi của Vu Hạ, chú ý thấy sự khác thường của cô, Tống Dao lắc lắc cánh tay của cô: “Hạ Hạ tớ kể cho cậu nghe, lần này tớ đi học ở lớp nghệ thuật quen được rất nhiều mỹ nữ nha!”

Thu hồi lại suy nghĩ Vu Hạ cười hỏi cô: “Bài thi nghệ thuật của cậu cũng kết thúc rồi chứ? Có kết quả chưa?”

Tống Dao làm động tác mỉm cười: “Đứng thứ ba chuyên ngành! Chỉ cần đạt hết các môn văn hóa là tớ có thể đi Bắc Nghệ*.”

*Mình tra gg thì ra Đại học Công nghệ Bắc Kinh. (Bạn nào biết thì có thể góp ý tham khảo giúp mình nhé.)

Vu Hạ thật sự mừng cho cô: “Chúc mừng cậu nha Dao Dao.”

“Chúng ta mau vào thôi, bọn họ đang đợi chúng ta đó.”

Đến phòng bao Vu Hạ mới biết hôm nay Tống Dao không chỉ mời mỗi mình cô, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã mà còn mời thêm mấy bạn mới quen khi đi thi nghệ thuật. Mọi người ngồi bên trong ca hát và chơi búa kéo bao, khung cảnh trông rất hài hòa và náo nhiệt.

Thấy Tống Dao cùng Vu Hạ tiến vào Giang Bình Dã chủ động ngồi dẹp vào một bên nhường lại hai vị trí tiếp đón các cô: “Dao Dao Vu Hạ, ngồi ở đây.”

Ánh mắt Vu Hạ lướt qua những người ngồi ở trong phòng sau đó thu hồi tầm mắt, cô lịch sự chào hỏi từng người trong phòng, ánh mắt cô vừa nhìn đến Quý Thanh Dư, Vu Hạ liền như ốc thu mình vào vỏ.

Sau đó người ngồi trên sofa chẩm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không nhúc nhích của cô, dường như đang chờ đợi bước tiếp theo.

Đối diện với ánh mắt không gợn sóng của Quý Thanh Dư, Vu Hạ giống như bị câm.

Không khí dường như chết lặng.

Cứ như vậy giằng co vài giây, Giang Bình Dã liền ra mặt hòa giải: “Aiz sao còn đứng đó, mau ngồi đi mau ngồi đi, bài này của ai? Hát không hát không hát không hay để tôi cắt?”

Thấy vậy Tống Dao cũng liền nhân cơ hội kéo cô ngồi xuống ghế sofa, cũng không ai để ý đến tình tiết nhỏ này, sự náo nhiệt trong phòng bao lại khôi phục như trước khi cô đến.

Bên kia Giang Bình Dã quay đầu nhìn Vu Hạ, dùng đầu gối đụng vào chân Quý Thanh Dư hỏi: “Cậu và Vu Hạ làm sao vậy?”

Quý Thanh Dư: “Làm sao cái gì?”

“Chính là...hai người các cậu?” Mắt Giang Bình Dã nhìn qua nhìn lại anh và Vu Hạ, vẻ mặt muốn hỏi nhưng không dám nói.

Quý Thanh Dư cau mày nhìn sang: “Nói tiếng người.”

Giang Bình Dã ho nhẹ hai tiếng: “Các cậu cãi nhau?”

“Không có.”

“Vậy sao học kỳ này tôi không thấy hai người nói chuyện với nhau, phản ứng vừa rồi của Vu Hạ cũng rất kỳ quái.”

Quý Thanh Dư mặt không chút thay đổi: “Tôi làm sao biết được.”

“......”

Có lẽ mấy người ngồi quá gần nhau, tuy rằng giọng nói Giang Bình Dã không lớn nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện vẫn lọt vào tai cô không sót một chữ.

Cổ họng Vu Hạ có chút khô, toàn thân không động đậy, tay chân không biết để vào đâu.

Lần này sau khi Tống Dao hát xong một bài liền quay về ngồi bên cạnh cô, rót cô một ly đồ uống: “Nghĩ gì thế? Uống chút đi, nước chanh cậu thích đó!”

Nghe thấy hai từ ‘nước chanh’Vu Hạ liền nhướn mày, gượng cười: “Cám ơn cậu Dao Dao.”

“Đừng khách sáo!”

Vu Hạ cầm lấy ly nước chanh kia cúi đầu uống một ngụm. Giây tiếp theo, vị chua và vị đắng của vỏ chanh tràn vào miệng cô, đắng tới mức cô muốn rơi lệ.

Mà những cảm xúc cô kìm nén bấy lâu nay dường như sụp đổ hoàn toàn vì ly nước chanh này.

Cô không muốn thích nước chanh nữa, nó thật sự rất đắng, rất đắng.

Sau đó Vu Hạ không chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc, chào Tống Dao rồi rời đi trước.

Có lẽ hôm nay là đêm giao thừa, ngày mai còn được nghỉ Tết nên trên cầu vượt có rất nhiều người đang tụ tập, tất cả mọi người đều đang chờ màn bắn pháo hoa của năm mới.

Xuyên qua đám đông náo nhiệt, Vu Hạ quay đầu lại nhìn nhìn rồi xoay người đi về hướng trường Trung học số 1.

Hôm nay Trương Nguyệt Như không ở lại, Vu Hạ khó lắm mới được ở tự do một mình, tắm rửa xong liền ngồi an vị dưới giường làm đề Vật Lý, sau khi làm xong đã là 23h50 rồi.

Cô nhìn xuống chiếc kim chỉ giây của đồng hồ đang tích tắc chạy từng giây một, cô đếm từng giây đợi 00h trôi qua, 2011 chính thức kết thúc rồi.

Vu Hạ lấy quyển sổ nhật ký mà đã lâu cô chưa chạm vào, lật sang một trang mới, khi pháo hoa giao thừa thắp sáng bầu trời đêm, cô nghĩ đến điều ước năm mới năm ngoái của mình.

Sau đó, cô cúi đầu dùng sức viết xuống một câu—–

01.01.2012

Năm nay cũng vẫn chưa buông được Quý Thanh Dư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.