Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 33



Năm giờ sáng, sương mù dần tản đi, ánh sáng lờ mờ của bình minh xuyên qua khe hở của rèm cửa, tuy mặt trời còn chưa mọc nhưng ánh sáng ban mai đã lan tỏa khắp bầu trời rộng lớn.

Vu Hạ từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển.

Sau khi bình tĩnh được mấy phút, cô mới cầm lấy giấy trên tủ đầu giường lau nhẹ cái trán đẫm mồ hôi.

Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy rồi.

Sau khi rời Lâm Giang, Vu Hạ thỉnh thoảng mới mơ thấy người và việc đã xảy ra ở cấp ba. Nhưng một năm cùng lắm chỉ mơ một hai lần, không biết năm nay có chuyện gì, chỉ trong vòng 5 tháng cô đã mơ thấy hồi cấp ba tận bốn lần rồi, tính cả hôm nay nữa là lần thứ năm.

Hôm nay cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, giống như vừa trải qua lại một lần nữa.

Vu Hạ khẽ thở dài, nhấc chăn đứng dậy xuống giường.

Ra ban công mở cửa sổ, mùi đất trộn lẫn với không khí ẩm phả vào mặt cô.

Tháng năm đúng là mùa mưa của phía Nam, mưa nhỏ tí tách kéo dài suốt một tuần cho đến sáng sớm hôm nay mới dừng lại, mặt đất ẩm ướt một thời gian dài cũng đã gặp được ánh nắng mặt trời.

Vu Hạ kéo chiếc áo khoác mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ của mình lên, mùa này sáng sớm vẫn có chút gió lạnh.

Cô cúi đầu mở di động, đúng lúc xuất hiện một chủ đề nóng trên mạng—–

“Sau khi trưởng thành nhớ lại về người mình đã từng thích ở thời cấp ba là cảm giác như thế nào?”

Phía dưới có mấy nghìn bình luận, trong đó có một bình luận nhận được nhiều lượt thích đã trả lời như thế này: “Tôi đã từng nhặt được một tia sáng và trả lại cho mặt trời lúc hoàng hôn.”

Câu trả lời này chắc chắn là câu trả lời của tất cả những người đã từng yêu thầm.

Chỉ có ai đã từng yêu thầm mới biết, yêu thầm chính là bản thân mình cẩn thận từng li từng tí một trên lớp băng mỏng, mọi hành động của người kia đều có thể ảnh hưởng đến hơi thở, nhịp tim, thậm chí là cảm xúc. Giống như diễn xiếc trên dây, chỉ cẩn không cẩn thận một chút có thể rơi xuống vực sâu.

Vu Hạ cúi đầu xem điện thoại, đầu ngón xay vuốt ve, suy nghĩ dần bay xa.

Đếm từng ngày mà từ lâu cô đã không nghĩ tới chàng trai đã làm cô kinh diễm cả một thanh xuân kia, cô thậm chí không nhớ rõ lần cuối nghĩ đến anh là khi nào.

Sau khi rời Lâm Giang, cô quay trở về quê hương ở thành phố Giang Bình để học lại cấp ba một lần nữa, sau đó thuận lợi đỗ vào một trường đại học ở phía Bắc. Lúc đó cô dùng việc học để làm tê liệt chính mình, cho đến lúc kiệt sức đến mức ngủ quên cô mới có thể không suy nghĩ đến người và những việc xảy ra lúc trước.

Nhưng may mắn ở đại học những người cô gặp và bạn cùng phòng đều rất tốt, mọi người chăm sóc cô rất chu đáo, biết cô đi làm thêm ngoài giờ cũng đều công khai ngấm ngầm giúp cô không ít. Họ thường xuyên đến nơi cô làm thêm mua mấy thứ đồ ăn vặt, trả tiền xong sẽ nói đột nhiên có chuyện cần làm muốn cô giúp đỡ, những việc này cô đều ghi nhớ trong lòng.

Cô học báo chí ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp liền thuận lợi đi thực tập trong đài truyền hình thành phố của trường đại học. Sau khi trải qua các vòng tuyển chọn và áp lực loại trừ mới ở lại đài truyền hình và chính thức trở thành một phóng viên, tháng trước lại bị điều chuyển về Lâm Giang nhậm chức.

Một trận gió mát phả vào mặt khiến Vu Hạ giật mình, vô tri vô giác cô đã đứng ở ban công một tiếng đồng hồ, cô sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, đóng cửa sổ lại rồi xoay người đi vào phòng ngủ.

Hôm nay hiếm khi dậy được sớm, sau khi thay xong quần áo, Vu Hạ hâm một ly sữa nóng, lại lục lọi chỗ rau củ và bánh mỳ trong tủ lạnh tự làm cho mình một cái sandwich.

Đang ăn, wechat lại một lần nữa bị tấn công bởi tin nhắn của Vương Tuyết Mai gửi đến—–

[Vu Hạ, mẹ gọi cho con nhiều cuộc như vậy sao con không trả lời một lần hả?]

[Nhìn thấy tin nhắn này thì gọi điện cho mẹ.]

Vu Hạ học đại học năm thứ hai, Trương Văn Đông đầu tư chứng khoán phá sản, hai người cãi nhau nảy lửa, sau đó Vương Nguyệt Mai lại sinh bệnh nặng phải trải qua hai cuộc phẫu thuật, rất khó khăn mới thoát khỏi cái chết.

Nhưng lúc ấy Vu Hạ đổi số điện thoại, quyết tâm cắt đứt với mọi thứ trước kia, mãi sau khi cô gặp Trần Triệt mới biết được.

Đến cuối cùng, huyết thống không phải nói cắt đứt là cắt đứt được, cho nên sau khi biết chuyện của Vương Nguyệt Mai, Vu Hạ mua vé bay suốt đêm trở về Lâm Giang vào bệnh viện thăm bà.

Lúc đó Vương Nguyệt Mai mới vừa trải qua hai cuộc phẫu thuật, cả người gầy đến mức mất đi dáng vẻ ban đầu, khi Vu Hạ lần đầu nhìn thấy còn suýt chút nữa không nhận ra bà.

Những ngày Vương Nguyệt Mai nằm viện Trương Văn đông không hề đến thăm dù chỉ một lần, càng miễn bàn đến việc đóng tiền viện phí và phẫu thuật. Sau khi xuất viện Vương Nguyệt Mai liền cùng với ông ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Có lẽ là bởi vì thoát khỏi cánh cửa địa ngục một lần, nên cũng đã khiến cho Vương Nguyệt Mai nhìn thấu được một số chuyện. Tính tình cũng thay đổi không ít, một lòng một dạ muốn bù đắp những thiệt thòi cho cô, nhắn tin ân cần hỏi thăm mỗi ngày đều không kém năm tin.

Nhưng cô không thường xuyên trả lời, cũng không phải là cố ý không trả lời, chẳng qua là thường xuyên bận rộn làm việc ở đài truyền hình đến nửa đêm, lúc về đến nhà đã trong tình trạng hoàn toàn kiệt sức, không có tâm trạng  để ý đến di động.

Vu Hạ khẽ thở dài, mở wechat nhìn lại mấy cái tin nhắn, tin nhắn trả lời cuối cùng là hai tuần trước, trách không được bảo sao Vương Nguyệt Mai nóng nảy.

Cô buông đũa xuống, xoa xoa lông mày, cúi đầu tìm số điện thoại quen thuộc trong danh bạ.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đối phương đã tiếp nhận: “Vu Hạ?”

“Sao mới sáng sớm đã gọi điện rồi.”

Vu Hạ bất đắc dĩ: “Không phải mẹ nhắn tin cho con bảo thấy tin nhắn thì trả lời sao?”

“Mấy tin nhắn kia mẹ gửi từ tối qua, bây giờ con mới thấy hả?”

Nghe vậy Vu Hạ nhíu mày, theo bản năng nhìn thời gian trên điện thoại.

“......”

Là hơn mười giờ đêm hôm qua.

Bởi vì hôm qua cô không cẩn thận vô tình dọn dẹp phần phụ trợ của wechat nên bây giờ tin nhắn mới đột nhiên xuất hiện.

“......” Được thôi.

Vu Hạ lại đặt điện thoại lên tai: “Mẹ tìm con có chuyện gì?”

“Lần trước mẹ nói với con chuyện con trai bạn tốt của dì Thư Ý, con nghĩ thế nào? Mẹ nghĩ con nên dành một chút thời gian đi gặp thằng bé đó đi, dì Thư Ý của con nói điều kiện của thằng bé đó không tồi......”

Mấy tháng gần đây, không biết Vương Nguyệt Mãi đã nghĩ gì đột nhiên thúc giục cô chuyện yêu đương, nói mấy lần cô không trả lời, hiện tại lại bắt đầu giới thiệu bắt cô đi xem mắt.

Hầu như lúc nào cô cùng đều nghe tai này lọt tai kia, Vương Nguyệt Mai nói cô cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay ý tứ của Vương Nguyệt Mai rõ ràng bắt cô đi xem mắt, khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

Cô nhịn không được liền mở miệng cắt ngang: “Mẹ!”

“Làm sao vậy?”

Vu Hạ đè nén sự khó chịu của mình, ôn tồn giải thích: “Hiện tại con không nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không muốn đi xem mắt, mẹ cũng đừng lo lắng giới thiệu cho con nữa, được không ạ?”

“Sao có thể không lo lắng! Suốt từ lúc lên đại học đến khi tốt nghiệp, bận học cũng đã không tìm rồi. Hiện tại con đã tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, ngay cả bạn trai cũng không có thì ra bộ dạng gì nữa. Đồng nghiệp nữ bằng tuổi con năm ngoái đã kết hôn, cuối tháng sáu năm nay cũng sinh con luôn rồi!”

Nghe lời mấy lời mắng trong điện thoại Vu Hạ có chút bất đắc dĩ, bữa sáng được chuẩn bị từ sáng sớm nháy mắt không cảm thấy có hứng thú ăn nữa.

Cô uống hai ngụm sữa, một bên mặc quần áo chuẩn bị ra cửa đi làm, một bên trả lời: “Con thật sự không vội, mỗi ngày làm việc đã mệt chết đi được lấy đâu ra thời gian yêu đương?”

“Đã 25 tuổi rồi, qua sinh nhật là 26 tuổi còn không sốt ruột, con nói thật cho mẹ, có phải con có người trong lòng không?”

“Không có.” Vu Hạ thở dài, thuận miệng tìm lý do qua loa nói: “Con không thích đi xem mắt.”

“Không thích đi xem mắt cũng được, đúng lúc hiện tại cũng có sẵn, Trần Triệt của nhà dì Thư Ý, người ta bây giờ là một thám tử nghiêm túc, có rất nhiều người muốn giới thiệt bạn gái cho Trần Triệt. Vừa vặn lúc trước hai đứa còn có hôn ước, con nên nắm thật chắc đừng để phù sa chảy vào đất người khác.

“......”

Cái này thì khác chỗ nào?

Nhìn thấy sắp đến giờ cao điểm buổi sáng, Vu Hạ vội vàng để lại câu đã biết rồi tắt máy.

Đi làm được hai năm, Vu Hạ mua cho mình một chiếc ô tô cũ để đi lại, thuận tiện có thể nhanh chóng nhận nhiệm vụ đến hiện trường bất cứ lúc nào.

Giờ cao điểm buổi sáng có vô số chiếc xe nối liền, đợi một cái đèn đỏ thôi mà ô tô phải chờ xếp hàng dài, họ phải chờ 40s điều này khiến Vu Hạ cảm thấy khó chịu hơn vài phần.

Đợi cho những chiếc xe phía trước di chuyển, Vu Hạ mới một lần nữa đạp chân ga. Các phương tiện đều đi đúng trật tự, nhưng không ngờ xe của Vu Hạ vừa chạy đến ngã tư, bên phải liền có một chiếc Volkswage bất ngờ lao đến, Vu Hạ phanh không kịp, hai chiếc xe trực tiếp đâm vào nhau.

Cùng lúc đó túi khí an toàn của ghế lái cũng bung ra ngay lập tức, mắt Vu Hạ tối sầm. Trước khi hôn mê bên tai vẫn nghe thấy được âm thanh của tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương.

......



Bệnh viện nhân dân số một Lâm Giang.

“Chào buổi sáng bác sĩ Quý.”

“Bác sĩ Quý chào buổi sáng.”

“Bác sĩ Quý lại đến kiểm tra phòng rồi!”

Mấy bác sĩ thực tập đang đi theo một vị bác sĩ trẻ mặc blouse trắng ở phía trước, kiểm tra từng phòng bệnh một, cô ý tá nhỏ trực ở cửa không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ đứng đầu thêm mấy lần.

Người đàn ông đi đầu tiên có dáng người cao lớn, trên người mặc áo sơ mi xanh lam bình thường và quần tây đen, bên ngoài khoác áo blouse trắng. Khuôn mặt tuấn tú, góc nghiêng sạch sẽ lưu loát, vẻ mặt chuyên chú, trên người lộ ra vẻ thản nhiên lạnh lùng và xa cách.

Theo hướng cà vạt đi xuống, một chiếc bảng tên màu trắng được ghim trước ngực—–

Bác sĩ Ngoại khoa Bệnh viện nhân dân số một Lâm Giang, Quý Thanh Dư.

Hai năm trước, Quý Thanh Dư tốt nghiệp ở một Đại học Y nào đó với điểm chuyên ngành cao nhất, sau khi tốt nghiệp liền đến Bệnh viện nhân dân số một Lâm Giang thực tập, sau khi tốt nghiệp xong cũng tự nhiên mà ở lại bệnh viện luôn.

Cho đến khi Quý Thanh Dư mang theo nhóm thực tập sinh đi vào phòng bệnh, cô y tá nhỏ ở bên liền hóng hớt: “Cứu mạng a, bác sĩ Quý đẹp trai quá!!! Anh ấy quả thực chính là đại diện cho hệ cấm dục mà, thực sự là giống cao lãnh chi hoa!”

Nói xong y tá kia ‘chậc’ một tiếng: “Tôi nói cho cô, hằng năm có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp trường y chạy đến bệnh viện chúng ta thực tập, tất cả đến vì bác sĩ Quý, năm nay còn tới thêm nhiều người nữa.”

“Hôm qua tôi còn nhìn thấy bệnh nhân hai tháng trước của bác sĩ Quý đến tìm anh ấy, đứng đợi ở cửa phòng khám của bác sĩ Quý mấy tiếng mới rời đi.”

“Nhưng tôi nghe nói hình như bác sĩ Quý vẫn đang độc thân, hai năm nay ở bệnh viện tôi thấy có rất nhiều người theo đuổi, hình mẫu nào cũng có, chẳng hạn như quý tộc, kiểu loli, kiểu thuần khiết cái gì cũng đều có nhưng tôi chưa thấy bác sĩ Quý nói về bất kỳ ai trong số họ, cũng không biết đóa hoa trên núi cao của bệnh chúng ta thích mẫu người như thế nào.

“Haizz, ai mà biết được, dù sao thì cũng không phải kiểu như chúng ta!”

“Hứ, cô đừng nói vậy, biết đâu bác sĩ Quý thích kiểu như tôi thì sao!”

“Cô nằm mơ đi!”

......

Kiểm tra phòng rất nhanh liền kết thúc, Quý Thanh Dư đứng trước phòng bệnh như mọi khi trao đổi vài vấn đề với mấy thực tập sinh, sau khi trao đổi trường hợp của bệnh nhân xong liền giao bệnh án cho các cô cầm: “Quay về làm quen với các ca bệnh một lần nữa, phải ghi nhớ được tiền sử của bệnh nhân, một chữ cũng không được thiếu.”

Giọng nói của người đàn ông trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như ngọc, trong trẻo như nước suối mới tan đầu mùa xuân.

“Đã biết thứ bác sĩ Quý.”

Quý Thanh Dư thu hồi ánh mắt thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, “Không còn việc gì nữa, mau đi đi.”

“Đúng rồi bác sĩ Quý, vừa nãy viện trưởng bảo anh tới văn phòng tìm ông ấy một chuyến.”

Quý Thanh Dư gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

“Vậy tôi bận tiếp đây, tạm biệt bác sĩ Quý.”

Thực tập sinh rời đi, Quý Thanh Dư nâng tay xoa xoa thái dương, đêm qua anh trực ban cho đồng nghiệp, sáng nay lại đến phiên anh đi kiểm tra phòng, bây giờ anh có chút hơi hoa mắt.

Trì hoãn một lát, Quý Thanh Dư mới xoay người đi tới hướng văn phòng của viện trưởng.

Đi ngang qua phòng khám ở tầng ba đột nhiên có y tá gọi anh: “Bác sĩ Quý, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”

Quý Thanh Dư: “Làm sao vậy?”

“Có bệnh nhân ở giường thứ ba bị tai nạn ô tô, chân bị thương.”

“Nghiêm trọng không?” Quý Thanh Dư tiếp nhận hồ sơ bệnh án đưa tới lật xem.

“Hình như là gãy xương, nhưng có một người nghiêm trọng hơn cô ấy một chút.”

Quý Thanh Dư tiếp nhận hồ sơ bệnh án trên tay y tá cúi đầu xem rồi đưa ra chuẩn đoán: “Không tính là nghiêm trọng, bác sĩ Chu hiện tại chắc đang rảnh, cô bảo anh ta xử lý đi___”

Vừa nói, mắt Quý Thanh Dư nhìn lên trên.

Bỗng nhiên nhìn thấy tên bệnh nhân, Quý Thanh Dư rõ ràng hơi sửng sốt, dù biết có thể chỉ là trùng hợp nhưng anh vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Vu Hạ.

Là Vu Hạ mà anh nghĩ tới sao?

“Vâng bác sĩ Quý, vậy tôi đi tìm bác sĩ Chu.”

Nói xong y tá nhỏ liền muốn đưa tay nhận lại hồ sơ bệnh án trên tay Quý Thanh Dư nhưng thấy anh đang sững sờ nhìn bệnh án.

“......”

“Bác sĩ Quý? Bác sĩ Quý?” Thấy anh mãi không trả lời, y tá nhỏ mở miệng thúc giục.

Quý Thanh Dư đột nhiên hoàn hồn: “Ừ, sao vậy?”

Đột nhiên bị Quý Thanh Dư nhìn thẳng, y tá nhỏ đối diện bỗng hơi sửng sốt, sau đó mặt liền nóng lên, cô dời mắt đi, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu chỉ chỉ bệnh án trên tay anh: “Cái kia......bệnh án, tôi đi báo cho bác sĩ Chu.”

Thu hồi tầm mắt, Quý Thanh Dư dùng lực ‘ba’ một tiếng đóng lại tập hồ sơ bệnh án: “Không cần, tôi tự đi.”

—————–

Tác giả có điều muốn nói:
  1. Nghề nghiệp của nữ chính là phóng viên.
  2. Về nam chính vì sao được tuyển thẳng vào trường trọng điểm mà lại thành bác sĩ, về sau sẽ giải thích nguyên nhân.
  3. Đô thị là nam truy nữ, mọi người yên tâm~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.