Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 54: Nhìn thấy mặt đỏ bừng



Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp vải mỏng, Vu Hạ đột nhiên tỉnh lại tách ra khỏi lồng ngực của Quý Thanh Dư, đồ trên tay bởi vì động tác hơi mạnh mà rơi lả tả xuống đất.

Quý Thanh Dư cười mà không nói, cúi người ngồi xổm giúp cô nhặt đồ rơi trên mặt đất.

Thấy vậy Vu Hạ cũng ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy a4, nhỏ giọng nói: “Không phải bây giờ anh nên ở bệnh viện hả?”

Quý Thanh Dư ‘ừm’ một tiếng, “Trở về lấy đồ.”

Nói xong Quý Thanh Dư cười khẽ, ánh mắt như có như không dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của cô: “May mắn là trở về một chuyến nếu không___”

Dừng một chút.

Chậm rãi cười: “Nếu không đã không gặp chuyện tốt này rồi.”

Mặt Vu Hạ lại đỏ thêm vài phần, cô mím môi giải thích: “Vừa nãy là đang phân tâm.”

“Ừm.”

Quý Thanh Dư dài giọng đáp, vừa nhặt đồ vừa nói: “May mắn người ở cửa là anh___”

Nói xong ánh mắt của anh vừa vặn dừng trên tờ giấy ghi ‘Hợp đồng thuê nhà’ rơi trên mặt đất. Anh dừng động tác lại, anh chưa kịp cầm lên thì Vu Hạ đã nhặt hết từng tờ rơi trên mặt đất rồi.

Hồi phục lại tinh thần, Quý Thanh Dư cầm tờ giấy a4 nhẹ nhàng đứng dậy, giơ tay đưa đồ cho Vu Hạ, giọng điệu ngập ngừng: “Em muốn chuyển nhà?”

Vu Hạ nâng tay nhận đồ rồi gật đầu: “Vâng, nửa tháng trước đã xem phòng xong hết rồi, không thể ở nhà Cố Noãn Dương mãi được.”

Ý chính là cô đã tìm nhà trước khi ở bên anh, hơn nữa nhà đang ở là của người khác nên không tiện cho cô ở lại.

Một câu này đã chặn luôn những gì anh muốn nói.

Ngưng một chút, Quý Thanh Dư chậm rãi gật đầu: “Nhà mới thuê ở đâu?”

“Thị trấn mới Sơn Thủy, ở bên đường Hồ Tân.”

Nghe vậy Quý Thanh Dư liền nhíu mày, phản ứng đầu tiên là tại sao lại thuê nhà xa như vậy? Nhưng mà anh chưa kịp hỏi Vu Hạ liền giải thích: “Bởi vì em thuê nhà có rất nhiều yêu cầu mà bên đó lại rất phù hợp nên chọn luôn.”

Đây là lời giải thích hợp lí nhất trong thời gian ngắn mà cô có thể nghĩ ra, rốt cuộc là vẫn không thể nói cho anh chuyện mình muốn thuê một căn nhà có tính an ninh cao nhưng tài chính lại có hạn, cho nên chỉ thuê được nhà ở khu đang quy hoạch.

Quý Thanh Dư lên tiếng, nhìn qua có vẻ đã chấp nhận lời giải thích của cô: “Chắc em chưa tan tầm đúng không, anh đưa em về đài truyền hình trước.”

“Không cần đâu.” Vu Hạ theo bản năng ôm đồ trong vòng tay: “Chiều nay em xin nghỉ nửa ngày, đúng lúc hôm nay là sinh nhật mẹ nên em quay về nhà một chuyến.”

Quý Thanh Dư gật đầu, không nói thêm gì nữa, dù sao thì ở bệnh viện anh vẫn còn có việc: “Anh đi trước đã, em đi đường cẩn thận, gửi lời chào giúp dì hộ anh.”

“Vâng.”

Sau khi trở về, Vu Hạ thay một bộ quần áo thoải mái, thấy thời gian vẫn còn sớm liền thu dọn một ít quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, tính toán cuối tuần này chuyển nhà luôn.

Căn nhà cô thuê lần trước bị ngập nên Trần Triệt giúp cô chuyển đồ, có nhiều đồ không được dùng đến nên vẫn đóng ở trong thùng. Điều này giúp cô tránh được rất nhiều rắc rối trong lần chuyển nhà này.

Chỉ tốn nửa tiếng Vu Hạ đem đồ vật linh tinh đóng thùng xong, tủ quần áo cũng chỉ để lại một bộ quần áo để thay và một bộ đồ ngủ.

Thu dọn xong Vu Hạ đi tới tủ lạnh lấy một chai nước lọc vừa mở nắp vừa đi về phía sofa, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại liền vang lên.

Cô ngửa đầu uống một ngụm nước, sau đó nhìn qua, là Trần Triệt gọi đến.

Đặt chai nước xuống, Vu Hạ ấn nhận: “Alo?”

Điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Trần Triệt: “Ở nhà không?”

Vu Hạ lên tiếng: “Ở.”

Ở đầu dây bên kia vẫn nghe thấy âm thanh của điện thoại bàn cùng với tiếng đồng đội gọi anh ‘đội trưởng Trần.”

Chắc anh vẫn đang ở trong cục cảnh sát.

Nghĩ nghĩ Vu Hạ liền nói: “Trong đội cậu vẫn còn có việc thì không cần phải qua đón tớ đâu. Tớ tự bắt xe tới là được.”

Trong điện thoại liền im lặng, qua một lát sau mới truyền đến một giọng nói: “Không có việc gì, tớ xử lí xong rồi. Hôm nay mẹ tớ cố ý gọi điện thoại bảo tớ đi đón cậu trở về đón sinh nhật dì Mai, nếu không qua đón cậu mẹ tớ sẽ giết tớ. Năm phút nữa cậu xuống dưới tầng là được.”

“Ồ được.”

Tắt điện thoại, Vu Hạ ngồi trên sofa thêm hai phút mới đứng dậy quay về phòng ngủ thay quần áo rồi xuống dưới tầng.

Đi xuống dưới tầng điện thoại Vu Hạ lại vang lên, hóa ra là tiền chuyển khoản chúc mừng sinh nhật buổi sáng bây giờ Vương Nguyệt Mai mới ấn nhận.

Sau đó khung trò chuyện hiện ra một tin nhắn:

[Vương Nguyệt Mai: tan làm chưa? Thằng nhóc Trần Triệt tới đón con, đã gặp nó chưa?]

Bên đường gần đó có tiếng còi xe vang lên, Vu Hạ ngẩng đầu nhìn một cái rồi trả lời tin nhắn: [Mới vừa gặp, bây giờ con về.]

Gửi xong liền thoát khỏi wechat cất điện thoại vào trong túi xách.

Lúc đi qua Trần Triệt đã bước xuống xe mở cửa ghế lái phụ cho cô, Vu Hạ liền trực tiếp lên xe.

Cô và Trần Triệt đã quen nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa Trần Triệt cũng chưa có bạn gái nên Vu Hạ không để ý nhiều lắm.

Trên xe Trần Triệt đưa cốc dương chi cam lộ mua ở ven đường cho cô: “Vừa nãy đứng đó chơi điện thoại à?”

Vu Hạ giơ tay nhận lấy, cúi đầu hút một ngụm: “Mẹ tớ, nhắn tin hỏi tớ gặp cậu chưa, giục chúng ta về sớm.”

Thu hồi tầm mắt, Trần Triệt khởi động xe một lần nữa: “Được thôi, có lẽ là dì Mai chờ sốt ruột, cũng không biết hôm nay dì Mai có nấu món tớ thích hay không nữa.”

Vu Hạ đang hút dương chi cam lộ tranh thủ liếc cậu một cái: “Còn phải nghĩ à, chắc chắn là nấu món cậu thích ăn rồi, mẹ tớ coi cậu như con ruột luôn rồi.”

Nghe vậy Trần Triệt liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng: “Đừng nghĩ là tớ không hiểu cậu đang có ý gì.”

Vu Hạ: “Tớ có ý gì chứ?”

Nói xong ánh mắt đúng lúc nhìn thấy bánh ngọt ở ghế sau.

Trần Triệt chưa kịp trả lời Vu Hạ liền mở miệng nói: “Cậu còn mang bánh ngọt tới rồi, tớ còn nghĩ cậu đi đón tớ rồi cùng nhau mua nữa chứ!”

“Tiện đường, đúng lúc làm xong tớ liền mua luôn.”

“Được thôi.”

“Đúng rồi.” Trần Triệt đột nhiên nhớ tới cái gì: “Bao giờ cậu chuyển nhà?”

“Cuối tuần này, thứ bảy hoặc chủ nhật.”

Trần Triệt lẩm nhẩm tính ngày sau đó nói: “Được, quyết định xong rồi gọi cho tớ.”

Vu Hạ cắn cắn môi dưới không trả lời.

Nếu hôm đó Quý Thanh Dư được nghỉ hẳn là anh cũng sẽ qua chuyển đồ giúp cô?

Mặc dù cô với Trần Triệt không có gì nhưng tổng quan cảm thấy nếu cậu ấy và Quý Thanh Dư chạm mặt hình như không ổn lắm.

Trần Triệt cũng không nghĩ nhiều thuận miệng nói: “Sao cậu lại thuê nhà xa thế, đi lại cũng không thuận tiện.”

Vu Hạ: “Vẫn tốt mà, lần trước tớ tra bản đồ giao thông công cộng có tàu điện ngầm và xe buýt tới thẳng đài truyền hình. Từ khu dân cư đi ra trạm xe buýt và trạm tàu điện ngầm có mấy trăm mét, nhưng không sao, coi như là đi dạo.”

Nghe vậy Trần Triệt xùy một tiếng: “Cậu tính toán rất tốt nhưng khu đó vẫn đang quy hoạch, lúc đi về phải chú ý nhất là buổi tối, có chuyện gì phải gọi cho tớ.”

“Đã biết đã biết.”

Rất nhanh xe liền dừng ở ngõ Thanh Bình.

Mấy năm trước sau khi Vương Nguyệt Mai và Trương Văn Đông ly hôn liền quay về lại ngõ Thanh Bình ở, đúng lúc đó chủ nhà cho thuê sốt ruột muốn bán nhà, giá cả rất thấp. Đúng lúc Vương Nguyệt Mai có chút tiền tiết kiệm trên tay liền mua luôn một căn nhà ở ngõ Thanh Bình. Bây giờ vẫn đang ở.

Hai người mang theo bánh ngọt và hoa quả đi vào ngõ, Vu Hạ đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, mùi này vừa ngửi là biết tay nghề của Vương Nguyệt Mai.

Lúc đi vào sân, đúng lúc Vương Nguyệt Mai và Hứa Thư Ý từ trong phòng bếp đi ra, đem món cuối cùng vừa nấu xong đặt lên bàn.

Mùa hè nóng bức, trong nhà ngột ngạt nên mùa hè bàn ăn được bày ra sân.

Hai người vừa vào cửa, Hứa Thư Ý và Vương Nguyệt Mai nhìn qua: “Aiyo, các con đã về rồi.”

Nói xong Hứa Thư Ý bước qua cầm đồ trên tay Vu Hạ: “Mẹ con vừa mới nhắc bảo sao hai con vẫn còn chưa về tới nhà đó.”

Vu Hạ cùng Hứa Thư Ý đi vào, thấy Vương Nguyệt Mai liền cười nói: “Chúc mừng sinh nhật mẹ.”

Vừa dứt lời Trần Triệt liền đem bánh ngọt đặt lên bàn cười nói: “Dì Mai sinh nhật vui vẻ, đây là bánh ngọt tiểu Hạ cố ý đặt cho người, là bơ động vật nguyên chất đó ạ!”

Thấy vậy Vương Nguyệt Mai cười toe toét: “Mau, đừng đứng nữa, đi rửa tay rồi ra ăn cơm không đồ ăn nguội hết bây giờ.”

Lúc Vu Hạ rửa tay đi ra những người khác đã ngồi xuống bàn rồi, chỉ còn lại vị trí trống bên cạnh Trần Triệt.

Thấy vậy Vu Hạ hơi nhíu nhíu mày, hai người già này lại muốn ghép uyên ương linh tinh.

“Tiểu Hạ, nhìn gì thế, mau qua ngồi xuống.” Vương Nguyệt Mai thúc giục.

Nghe vậy Vu Hạ chỉ có thể ngồi xuống chỗ cạnh Trần Triệt, trong lòng liền nghĩ hôm nay phải tìm cơ hội nói cô và Quý Thanh Dư đang ở bên nhau cho bọn họ biết.

Trên bàn cơm Vương Nguyệt Mai nhắc lại chuyện cũ: “Lần trước mẹ giới thiệu thằng bé làm ở doanh nghiệp nhà nước cho con, các con phát triển đến đâu rồi?”

Nghe vậy Vu Hạ cầm đũa gắp cánh gà, không nhớ Vương Nguyệt Mai đang nhắc đến ai, cô suy nghĩ một lúc mới nhớ ra.

“......”

Dừng lại một chút, Vu Hạ gắp miếng cánh gà vào bát mình: “Không phát triển ạ.”

“Không phát triển?”

Vương Nguyệt Mai trừng mắt nhìn Vu Hạ.

Lần trước có việc nán lại nên vẫn chưa kịp hỏi, Vu Hạ cũng không nói gì với bà, còn tưởng rằng Vu Hạ cùng thằng nhóc kia đã phát triển lâu rồi!

Vu Hạ nhìn ba một cái: “Vâng, không phát triển.”

“Sao lại không phát triển?”

Vu Hạ nhíu mày, vốn dĩ cô đã vứt chuyện này ra khỏi đầu bây giờ lại bị bà gợi lại, cảm giác ‘không hợp’ kia lại bị câu lên.

Cô mím môi: “Người đó nhân phẩm không tốt.”

“Mới gặp một lần đã biết nhân phẩm người ta không tốt?” Vương Nguyệt Mai vẫn chưa chịu buông tha: “Rốt cuộc là người ta nhân phẩm không tốt hay là do con quá kén chọn?”

Vu Hạ lười giải thích với bà: “Được rồi mẹ, chuyện của con trong lòng con tự sắp xếp.”

Vương Nguyệt Mai: “Con thì sắp xếp cái gì, con biết sắp xếp thì sẽ không chờ đến hai năm hai sáu tuổi vẫn chưa có bạn trai.”

“Ai nói con không có bạn trai?”

Vu Hạ bị bà làm cho mất kiên nhẫn, vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội thích hợp giới thiệu Quý Thanh Dư.

Nghe vậy mắt Vương Nguyệt Mai sáng lên: “Con có bạn trai?”

“Tên là gì? Bằng cấp nghề nghiệp làm gì? Nhà ở đâu? Có nhà hay chưa? Trong nhà có mấy người?”

“......”

Vu Hạ bất đắc dĩ nói: “Chính là bác sĩ lần trước mẹ gặp ở bệnh viện, họ Quý.”

Cùng lúc đó, Trần Triệt gắp mấy con tôm đặt vào bát Vu Hạ liền ‘lạch cạch’ một tiếng rơi xuống bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.