Chuyện chuyển nhà Vu Hạ không muốn lại làm phiền Trần Triệt nữa, vừa đúng lúc hôm nay Quý Thanh Dư được nghỉ nên Vu Hạ kêu luôn cả Cố Noãn Dương ba người cùng nhau chuyển đồ đạc này kia qua thị trấn mới Tân Thành.
Đồ của Vu Hạ không nhiều lắm, ba người chuyển một chuyến là xong luôn. Sau khi chuyển xong Vu Hạ thông báo cho Trần Tư Văn một tiếng, đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời liền bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Đúng lúc này Cố Noãn Dương mang vali lên: “Vãi chưởng, may mà có thang máy nếu không thì mệt chết tớ rồi, sao cậu lại thuê nhà ở tiểu khu xa như vậy hả?”
Nói xong Cố Noãn Dương đặt mông ngồi lên trên vali, vừa thở phì phò vừa lấy tay quạt quạt cho mát.
Vu Hạ thấy vậy liền lấy chai nước bên cạnh mở nắp đưa cho cô: “Vất vả rồi vất vả rồi, uống nước trước đã, lát nữa buổi trưa tớ mời khách, cậu có thể ăn bất cứ thứ gì nha!”
Cố Noãn Dương nhìn cô cười một cái, đưa tay nhận chai nước: “Như vậy thì còn được.”
Vu Hạ: “Bên dưới còn nhiều đồ không?”
“Không nhiều lắm, còn hai cái hộp nhỏ, bác sĩ Quý nhà cậu nói anh ta tự mang lên được.”
Đồ của Vu Hạ không tính là nhiều nên không cần tìm đến công ty chuyển nhà, nhưng cốp sau xe của Quý Thanh Dư vẫn chất đầy đồ của cô.
Nghe vậy Vu Hạ liền đi ra phía ngoài cửa, đúng lúc nghe thang máy ‘ting’ một tiếng, Quý Thanh Dư mang hai cái hộp từ trong thang máy bước ra.
Vu Hạ theo bản năng muốn đỡ hộ nhưng bị anh né tránh: “Sao lại đi ra đây?”
“Cố Noãn Dương nói một mình anh bê hai cái thùng đi lên, em ra xem xem.”
Quý Thanh Dư cười cười: “Không sao, không nặng.”
Nói xong, hai người đem hai cái hộp tiến vào nhà.
Cố Noãn Dương thấy vậy liền trêu chọc họ: “Chậc chậc, đây là vị chua của tình yêu sao?”
Cô nhìn về phía Quý Thanh Dư: “Tôi nói này, Vu Hạ vừa nghe thấy anh bê hai cái thùng đi lên liền đứng dậy vội vàng đi ra tìm anh sợ anh sẽ bị mệt.”
Nói xong Cố Noãn Dương làm bộ dáng thở dài: “Cũng không biết rốt cuộc anh có mị lực gì mà khiến Vu Hạ nhà chúng tôi mê hoặc, hồi đại học có rất nhiều người theo đuổi Hạ Hạ nhà chúng tôi, chỉ tiếc là cô ấy không để mắt đến một ai trong số họ.”
“Dương Dương.”
Vu Hạ nhanh chóng chặn cô lại, sợ cô ấy lỡ mồm nói cái gì không nên nói.
Cố Noãn Dương nghe vậy liền nhìn Vu Hạ một cái, cười không ra tiếng.
Nói xong mấy người cùng nghỉ ngơi trong chốc lát, vốn dĩ Vu Hạ định bảo đi ăn trưa trước, ăn xong cô sẽ tự mình sắp xếp lại đồ trong nhà nhưng bị Cố Noãn Dương bác bỏ bởi vì phòng này lâu rồi không ai ở nên không được tính là sạch sẽ, một người dọn không biết mất bao lâu mới có thể dọn xong.
Căn nhà rộng khoảng năm mươi mét vuông, có tổng cộng bốn phòng, phòng khách, phòng ngủ, còn có phòng bếp và phòng vệ sinh. Ba người mất chưa đến hai giờ liền dọn dẹp xong.
Căn nhà này thật sự rất thoáng, hầu như không có đồ đạc gì ngoài nội thất cơ bản. Phòng bếp cũng trống không, mãi đến khi Vu Hạ lấy đồ của mình ra đặt vào mới có hơi thở của một căn nhà.
Dọn dẹp xong toàn bộ cũng đã là một giờ chiều rồi, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi Vu Hạ thuận miệng hỏi bọn họ: “Muốn ăn gì?”
Cố Noãn Dương mở miệng hỏi Quý Thanh Dư trước: “Bác sĩ Quý có ăn kiêng món gì không?”
Quý Thanh Dư lắc đầu: “Không có.”
“Được thôi!” Cố Noãn Dương kích động: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu Trùng Khánh của nhà hàng ngay gần đây đi!”
“Được.”
Vu Hạ từ trước đến nay không kén chọn đồ ăn, hơn nữa hương vị của nhà hàng kia thật sự rất ngon nên cô cũng không có ý kiến gì.
Quán lẩu này thật sự rất hot, lúc bọn họ đến gần như đã không còn chỗ ngồi, nhân viên nói bọn họ phải chờ ít nhất bốn mươi phút nữa mới có thể có chỗ.
Vu Hạ và Cố Noãn Dương đói đến mức bụng sắp dán vào lưng nên quyết định chuyển sang một quán nước rất phong cách cạnh đó. Chính xác ra là một cửa hàng được trang trí theo phong cách phương Tây nhưng lại bán đồ nướng.
Lúc gọi món Quý Thanh Dư lịch thiệp đưa thực đơn cho Vu Hạ và Cố Noãn Dương gọi. Chờ các cô gọi xong mới gọi thêm một phần thịt bò tảng, một phần khoai tây và một phần salad hoa quả cho các cô ăn nhẹ.
Thấy vậy Cố Noãn Dương nhịn xuống một câu ‘A a a a a’ kích động, chờ Quý Thanh Dư đi ra ngoài mới ngưỡng mộ nói: “Cứu mạng, bác sĩ Quý nhà cũng tinh tế quá đi mất! Vừa ấm áp lại còn tinh tế, đây là lần đầu tiên tớ thấy có người đi ăn nướng còn tinh tế gọi cả salad hoa quả cho con gái đấy!”
“Kiểu đàn ông vừa ấm áp lại còn tinh tế làm cho người ta quá động tâm, còn có lúc nãy hai chúng ta cúi đầu gọi đồ ăn, tớ ngẩng lên liền thấy bác sĩ Quý nhà cậu đang nhìn cậu chằm chằm.”
Nghe vậy tai Vu Hạ liền đỏ lên, trong lòng cũng tràn ra ngọt ngào.
Tính cách của Cố Noãn Dương rất hoạt bát, vừa ăn vừa nói không ngừng, Vu Hạ ít nói hơn để giữ hình tượng trước mặt Quý Thanh Dư, thỉnh thoảng vẫn đáp một hai câu mỗi khi câu chuyện sắp kết thúc. Quý Thanh Dư luôn chọn những câu chuyện cười của Cố Noãn Dương để làm cho câu chuyện không đi xuống. Không khí trên bàn ăn cũng coi như hài hòa.
Lúc sắp ăn xong, Vu Hạ đến quầy thu ngân để thanh toán trước nhưng không ngờ nhân viên bảo với cô rằng hóa đơn của cô đã được một vị tiên sinh thanh toán rồi. Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Vì muốn để cho Quý Thanh Dư và Vu Hạ có không gian riêng tư nên sau khi ăn xong Cố Noãn Dương liền tìm cớ để đi trước, không muốn ở lại làm bóng đèn nữa.
Xe đỗ ở bãi đỗ xe không xa, Vu Hạ và Quý Thanh Dư đi qua chỗ đó, trên đường đi điện thoại Vu Hạ vang lên một tiếng, là Cố Noãn Dương nhắn tin đến—–
[Tớ không muốn làm bóng đèn cản trở các cậu hẹn hò cuối tuần nữa đâu, cuối tuần vui vẻ nhé, nhân tiện cảm ơn bác sĩ Quý nhà cậu về bữa tiệc nướng nhé.]
[Vu Hạ: /đáng yêu/đáng yêu/]
Quý Thanh Dư: “Sao vậy?”
Vu Hạ cười nhét điện thoại vào trong túi xách một lần nữa: “Không có gì, Cố Noãn Dương nói cảm ơn anh đã mời ăn thịt nướng.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư mỉm cười: “Người bạn này của em có con mắt khá sáng suốt.”
“Gì cơ?”
Quý Thanh Dư nghiêng đầu cười: “Biết bản thân là bóng đèn nên ăn cơm xong liền đi trước.”
“......”
Sau khi lên xe, Quý Thanh Dư lại mang cô đi siêu thị gần nhà mua mấy đồ dùng hàng ngày rồi lại đưa cô lên tầng.
Vốn dĩ còn tưởng rằng cuối tuần được hưởng không gian riêng tư của hai người nhưng không ngờ vừa mới lên tầng chưa được bao lâu điện thoại của Quý Thanh Dư liền vang lên, là bệnh viện gọi đến nói có bệnh nhân cần phẫu thuật gấp không liên lạc được với Chu Ngôn Hạ nên chỉ có thể tìm anh.
Cúp điện thoại, Quý Thanh Dư xoa xoa đỉnh đầu cô: “Thật xin lỗi bệnh viện có bệnh nhân nguy kịch anh phải đi trước.”
Vu Hạ hiểu điều này, dù sao thì bác sĩ là thiên chức chữa bệnh cứu người. Cô mím môi mỉm cười: “Không sao mà, anh lái xe cẩn thận, em tiễn anh ra ngoài.”
Đi tới cửa Quý Thnah Dư đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô cười: “Vậy anh đi nhé?”
Vu Hạ không để ý tới ánh mắt mập mờ của Quý Thanh Dư, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng anh đi đi, trên đường cẩn___”
“Thận” còn chưa kịp nới ra đã bị người ta ấn vào trong lồng ngực: “Ôm một chút.”
Trái tim Vu Hạ đập nhanh, dừng vài giây mới nâng tay lên ôm lại anh.
Thời gian không chờ một ai, mặc dù anh không muốn rời đi nhưng vẫn phải buông cô ra. Dùng ngón trỏ gãi nhẹ chóp mũi cô, giọng nói ôn nhu lưu luyến: “Lần này đi thật nhé.”
Vu Hạ mím môi cười gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Sau khi Quý Thanh Dư rời đi Vu Hạ cũng không có việc gì làm nên liền sửa sang lại những thứ chưa sắp xếp xong. Lúc cô nghỉ tay mới nhận được tin nhắn trả lời của Trần Tư Văn, hai người trò chuyện vài câu sau đó Vu Hạ kết thúc cuộc trò chuyện.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vu Hạ còn chưa tỉnh ngủ đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ màng sờ sờ điện thoại trên gối đầu, híp mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại sau đó liền trượt nghe.
“Alo Dao Dao?”
Tống Dao nói rất nhanh: “Hạ Hạ tớ đang ở ga Lâm Giang, nửa tiếng nữa đến nhà cậu, nhớ xuống dưới đón tớ, tớ cúp trước!”
Đầu điện thoại bên kia có tiếng người hơi ồn ào, Vu Hạ lúc này cũng hơi tỉnh táo lại, cô chưa kịp hỏi chuyện gì cô ấy định tắt máy nên ngăn cản lại: “Từ từ.”
Tống Dao: “Sao thế?”
“Tớ chuyển nhà, không ở chỗ kia nữa, cậu lái xe đến thị trấn Tân Thành, lát nữa tớ đứng ở cửa đợi cậu.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại Vu Hạ nằm trên giường tỉnh táo lại, ý định ngủ nướng cuối tuần của mình lại tan biến một lần nữa.
Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Vu Hạ nhấc chăn xuống giường rửa mặt, tính toán thời gian sửa soạn gọn gàng lại một chút rồi xỏ giày cầm chìa khóa xuống dưới tầng.
Cô chưa kịp đi đến cửa lớn của tiểu khu xa xa liền thấy một cô gái mùa hè cũng bịt kín mít, vừa nhìn liền nhận ra ngay Tống Dao.
Vu Hạ bước qua nhanh hơn vì sợ người khác nhận ra, sau khi đón được người cả hai cùng chạy nhanh lên tầng.
Cho đến lúc vào nhà Tống Dao mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô cởi hết mấy đồ trang bị trên người xuống, gương mặt trắng nõn tinh xảo dần lộ ra cùng mái tóc dài màu vàng nhạt.
Tống Dao tựa vào cửa thở hồng hộc: “Cậu...sao cậu lại chuyển nhà?”
“......”
Vu Hạ: “Nói ra dài dòng lắm, căn nhà lần trước là của bạn cùng học đại học của tớ.”
“Được rồi được rồi.”
Tống Dao mệt mỏi vì phải trống đông trốn tây, sau khi bình phục cô liền đá giày đi về hướng ghế sofa ngã cả người lên đó, bộ dạng không giống nữ minh tinh chút nào.
Thấy vậy Vu Hạ đi qua ngồi đối diện cô: “Sao cậu đột nhiên lại quay về?”
Tống Dao: “Đừng nhắc nữa, tớ trốn về đây đấy.”
“Vừa nãy nghe giọng cậu trong điện thoại rất gấp, lúc nãy tớ định hỏi cậu rồi.”
Tống Dao trở mình lại: “Có thể không gấp được sao, cái tên thần kinh Giang Bình Dã đang tìm kiếm tớ khắp nơi, có cả người đại diện của tớ nữa. Tớ rất vất vả mới có thể chạy được về đây, vé tàu đều dùng căn cước của trợ lý để mua.”
Nghe vậy Vu Hạ bỗng ngạc nhiên: “Chuyện lần trước của cậu và Giang Bình Dã vẫn chưa giải quyết à?”
“Giả quyết rồi.” Tống Dao: “Nhưng lại có chuyện phiền phức mới......”
Vu Hạ khó hiểu: “Phiền phức gì?”
Tống Dao cười lạnh: “Bản thân Giang Bình Dã chính là đại phiền phức.”
Nói xong cô lại quay đầu nhìn về phía Vu Hạ: “Hạ Hạ, hiện tại tớ là người vô gia cư, có thể cho tớ ở lại nhà của cậu được không?”
“Hả?” trì hoãn một giây Vu Hạ liền gật đầu: “Có thể, cậu muốn ở bao lâu cũng được.”
Nghe vậy Tống Dao bật dậy khỏi ghế lao vào ôm cô: “Hu hu hu chỉ có Hạ Hạ của tớ là tốt nhất!”
“......”
Vu Hạ: “Nhưng làm sao cậu phải tránh Giang Bình Dã, cho dù cậu ấy muốn tìm cậu tái hợp nhưng cậu không muốn thì nói rõ là được rồi sao, cậu hiện tại là người của công chúng, tránh như thế nào cũng không trốn được mãi.”
Tống Dao nghe vậy liền thoát ra khỏi ngực cô, ngồi lại xuống ghế ấp úng nói: “Bởi vì...bởi vì ở bữa tiệc hôm trước tớ uống hơi nhiều nên đã ngủ cùng anh ấy.”
“?”
Vu Hạ: “Sau đó cậu bỏ chạy?”
Tống Dao gật đầu: “Ừ, sau đó tớ bỏ chạy.”
“......”
Vu Hạ cười ‘haha’ hai tiếng: “Vậy cậu đúng là nên chạy, nếu tớ mà là Giang Bình Dã tớ cũng muốn truy lùng cậu khắp nơi.”
“......”
——————
Suy nghĩ của tác giả:
Sẽ có một ít cảnh cp phụ, dù sao thì Hạ Hạ và tiểu Quý cũng không thể yêu nhau trong âm thầm được, đây là mở đường cho tương lai, nhưng sẽ không có nhiều cảnh. Chuyện về CP phụ sẽ được để ở ngoại truyện.