Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 74



Trái tim Vu Hạ đập mạnh hai nhịp, mặc dù đã ở bên Quý Thanh Dư lâu như vậy nhưng cô vẫn xấu hổ như trước. Quẩn quanh chóp mũi đều là hơi thở của anh, nhìn thấy khuôn mặt dần dần phóng đại của anh Vu Hạ cảm thấy chính mình không biết khống chế tiết tấu của hơi thở như thế nào.

Có lẽ bởi vì đang ở trong phòng làm việc của Quý Thanh Dư nên trái tim của Vu Hạ càng đập nhanh hơn, vừa khẩn trương lại cảm thấy kích thích. Khoảnh khắc khi hai cánh môi chạm vào nhau toàn thân Vu Hạ như bị điện giật, cô vô thức nhận ra cửa chưa khóa, theo phản xạ bình thường nâng tay đẩy anh ra trước khi nụ hôn này sâu hơn.

Nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, Quý Thanh Dư cười cười: “Sao Hạ Hạ của chúng ta vẫn xấu hổ như vậy nhỉ.”

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, hơi mang theo một chút cảm xúc lưu luyến, rơi vào trong tai cô như một ngọn gió xuân, khiến người ta tim đập không ngừng.

Cô mấp máy môi, cô nhẹ nhàng mở mắt và nhỏ giọng nói: “Chúng ta nên trở vè thôi.”

“Được.” Môi người đàn ông hiện ra một nụ cười nhạt, giọng nói ôn nhu lưu luyến: “Chúng ta về nhà.”

Nghe thấy anh nói như vậy Vu Hạ mới thả lỏng ra một chút.

Lúc đi ra ngoài đã thấy y tá trực ban đã quay trở lại, trong hành lang cũng đã được bật đèn, không tối tăm như vừa nãy.

Lúc đi qua phòng trực y tá, có một cô y tá nhận ra Vu Hạ liền cười chào hỏi bọn họ: “Bác sĩ Quý tan làm à, lâu rồi không gặp phóng viên Vu, cô đến tìm bác sĩ Quý à.”

Cô y tá đang nói chuyện là y tá phụ trách của cô khi nằm viện vì tai nạn xe, tên là Tiểu Lưu.

Nghe vậy Vu Hạ liền cười: “Đúng vậy, hôm nay lại đến phiên cô trực sao.”

“Cũng chỉ có vậy mà, hai người đi lên lúc nào vậy sao tôi không nhìn thấy.”

Vu Hạ: “Mới lên chưa lâu, chắc lúc đó mọi người đang nghỉ ngơi.”

Nói xong vừa đúng lúc thang máy dừng ở tầng mười năm. Cô y tá thấy vậy liền vẫy tay tạm biệt bọn họ: “Tạm biệt phóng viên Vu, tạm biệt bác sĩ Quý.”

Thang máy xuống dưới tầng một, ra khỏi thang máy Vu Hạ chợt nhớ ra không còn đồ ở trong tủ lạnh, vừa đi vừa hỏi anh: “Buổi tối anh muốn ăn gì? Tủ lạnh trong nhà rỗng rồi, chúng ta tới siêu thị một chuyến mua chút đồ mang về đi.”

Quý Thanh Dư gật đầu: “Được, em muốn đi siêu thị nào?”

Đúng lúc anh cũng chưa đi siêu thị cùng cô bao giờ, từ trước đến giờ đều là anh tan làm đi ngang qua siêu thị mua đồ đem về, hoặc là Vu Hạ cũng tan làm đi siêu thị mua đồ. Bình thường cuối tuần hai người họ đều nằm ở nhà xem phim hoặc là mệt mỏi thì tựa vào nhau.

“Ừm......” Vu Hạ suy nghĩ vài giây: “Hay là đến siêu thị mới mở ở cạnh tiểu khu đi, đang có khuyến mãi đặc biệt.”

“Được.” Quý Thanh Dư nhẹ nhàng đáp lời: “Em ở trong đại sảnh chờ anh hai phút, anh lái xe qua đây, ngoài trời lạnh lắm.”

Vu Hạ mỉm cười gạt đầu: “Vâng.

Trong lúc chờ Quý Thanh Dư, Vu Hạ đứng tại chỗ chán nản cầm điện thoại lướt weibo, mới vừa ấn vào hotsearch đã hiện ra dòng đầu tiên chính là Tống Dao và Giang Bình Dã, theo sau là một chữ ‘bạo’ màu đỏ.

Vu Hạ theo bản năng ấn và xem, dòng thứ nhất lọt vào mắt chính là mấy chữ to—–

Tiểu hoa đán Tống Dao thực hư đang được bao dưỡng, theo nguồn tin đáng tin cậy phía nhà trai là chủ công ty khoa học kỹ thuật mới nổi gần hai năm nay.

Bên dưới là hình ảnh Tống Do bước ra từ chiếc xe ô tô sang trọng. Có thể là do góc chụp có vấn đề nên hình ảnh hai người cùng nhau xuống xe, người đàn ông thì không rõ mặt lắm, mặc dù có thể mơ hồ nhận ra người đàn ông kia là Giang Bình Dã nhưng không biết vì sao mặt của Tống Dao ngược lại bị chụp rất rõ nét.

Tuy rằng khuôn mặt của Giang Bình Dã mờ mờ nhưng cư dân mạng vẫn có thể tìm được ra chủ xe bằng việc tra biển số xe.

Một người là tiểu hoa đán mới nổi một năm gần đây, cò một người là tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng ở Giang Thành, khu bình luận có vô số suy đoán nhưng Vu Hạ đọc một lượt đều thấy những bình luận không mấy thiện cảm với Tống Dao.

Lúc cô định nhắn wechat cho Tống Dao hỏi tình hình hiện tại nhưng Quý Thanh Dư đã đẩy cửa tiến vào: “Đi thôi.”

Vu Hạ cất điện thoại gật đầu, theo Quý Thanh Dư đi ra ngoài, sau khi lên xe mới mở wechat ra một lần nữa, cúi đầu gõ chữ sau đó đọc lại vài lần rồi mới ấn gửi đi.

Thấy Vu Hạ sau khi lên xe cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói lời nào Quý Thanh Dư liền mở miệng: “Sao thế? Sao cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại thế, hay lại say xe rồi?”

Nghe vậy Vu Hạ ấn tắt màn hình, quay đầu sang cười nhìn anh: “Ừm... vậy nếu em thật sự say xe thì làm sao bây giờ?”

Quý Thanh Dư cười nhìn cô một cái rồi thu hồi tàm mắt, giọng nói bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Thì cố dỗ dành em thôi, chứ biết làm sao bây giờ.”

Nói xong anh hẽ hừ một tiếng: “Không phải có bạn trai trợ giúp em rồi sao.”

Nghe vậy khóe môi của Vu Hạ cong lên, thu hồi ánh mắt bảo Quý Thanh Dư tập trung lái xe không nói chuyện nữa.

Mười phút sau xe đỗ ở hầm gửi xe trong khu thương mại gần Minh Đô Hoa Thành, siêu thị muốn đến nằm ở tầng hai trung tâm thương mại này.

Sau khi xuống xe Quý Thanh Dư cứ tự nhiên mà nắm tay cô ấn thang máy lên siêu thị.

Có lẽ ngày mai là cuối tuần, lúc này lại đúng lúc là thời gian tan làm nên siêu thị có rất nhiều người. Vu Hạ đem túi xách đặt vào tủ giữ đồ, vừa quay ra liền thấy Quý Thanh Dư đã đẩy một chiếc xe đẩy tới.

Thấy vậy Vu Hạ cười đi ra chỗ anh: “Anh có mang theo tiền xu à?”

Quý Thanh Dư lắc đầu: “Không.”

“Vậy sao anh lấy được xe đẩy vậy, em nhớ hình như siêu thị này phải dùng tiền xu mới lấy được xe mà.”

Quý Thanh Dư nâng tay cầm điện thoại lên quơ quơ trước mặt cô, đắc ý nói: “Bạn trai em thông minh, dùng tiền trong wechat đổi với một dì.”

Nghe vậy Vu Hạ không nhịn được bật cười, cô giơ tay nắm lấy tay của Quý Thanh Dư: “Được, vậy tối nay bạn trai thông minh muốn ăn gì chúng ta đi mua.”

Khóe miệng của Quý Thanh Dư cong lên, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: “Anh muốn ăn gì cũng được hả?”

Vu Hạ gật đầu: “Đúng vậy, mai là cuối tuần mà, có thể mua thêm nhiều đồ một chút.”

Nghe vậy Quý Thanh Dư không có ý kiến gì, hơi nhướn mày sau đó chậm rãi cúi người mình xuống, nhẹ nhàng tiến sát vào tai cô, dùng âm thanh mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, nhẹ nhàng nói hai chữ.

Giây tiếp theo hai má Vu Hạ đỏ bừng đến tận bên tai.

Quý Thanh Dư nhìn vành tai đỏ bừng của cô sau đó mới chậm rãi đứng thẳng người dậy giống như chưa phát sinh ra cái gì.

Lấy lại tinh thần Vu Hạ ngẩng đầu hung hăng trừng anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đợi ăn không khí đi!”

Nói xong không thèm để ý đến anh nữa trực tiếp đẩy xe đi vào siêu thị.

Quý Thanh Dư nhìn thấy bóng lưng xấu hổ tức giận kia rời đi, khóe miệng cười sung sướng, sau đó lập tức nhấc chân đuổi theo.

Vào trong siêu thị Vu Hạ đi đến quầy rau củ chọn đồ, cuối cùng đem mấy mớ rau cảm thấy tươi mới bỏ vào trong xe đẩy, Quý Thanh Dư vừa đẩy xe ở phía sau giúp cô, vừa nhìn cô cẩn thận chọn rau.

Sau khi mua rau xong hai người lại đẩy xe đến khu đồ ăn vặt, Quý Thanh Dư tiện tay lấy một gói Lays vị dưa chuột trên kệ bỏ vào trong xe.

Vu Hạ thấy vậy: “Anh cũng thích ăn Lays vị dưa chuột hả?”

Quý Thanh Dư sửng sốt một chút sau đó lập tức gật đầu, lại giơ tay lấy hai gói đặt vào trong xe.

Có lẽ là hồi còn nhỏ điều kiện gia đình hết sức bình thường không được ăn vặt nhiều nên đến khi trưởng thành Vu Hạ vẫn rất thích ăn đồ ăn vặt.

Nói xong Vu Hạ liền đi tìm mấy món thạch hoa quả và puding mà cô thích ăn.

Lúc Quý Thanh Dư lấy xong mấy món ăn vặt khác xoay người lại muốn tìm Vu Hạ thì đã không thấy cô đâu.

Lúc này có hai nữ sinh nhìn giống sinh viên đại học đi tới, một trong số đó có vẻ thẹn thùng không dám nhìn Quý Thanh Dư, cô gái bên cạnh đẩy cô ấy một cái cô ấy mới lấy điện thoại ra và nhỏ giọng hỏi: “Cái đó... soái ca, có thể thêm wechat không?”

Quý Thanh Dư đang định từ chối thì thấy Vu Hạ ôm mấy túi thạch hoa quả từ góc kệ đi tới.

Bốn mắt nhìn nhau, Quý Thanh Dư thấy cô liền mỉm cười.

Nhưng hai nữ sinh trước mặt tưởng là Quý Thanh Dư đang cười với hai cô ấy, vừa mới cảm thấy ổn ổn liền nghe thấy Quý Thanh Dư mở miệng nói: “Ngại quá, bạn gái của tôi quay lại rồi.”

Nói xong liền đẩy xe đẩy vòng qua hai người họ đi về phía Vu Hạ, mỉm cười nhận lấy đống đồ ăn vặt trên tay cô, giọng nói dịu dàng cưng chiều: “Sao đi mà không gọi anh, một mình ôm nhiều đồ như vậy.”

Vu Hạ mỉm cười: “Không có việc gì, cũng không nặng mà.”

Nói xong cô ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy hai cô gái đứng đằng sau Quý Thanh Dư, vẻ mặt gần như sắp không thể khống chế được.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm nên Vu Hạ khựng một chút mới thu hồi ánh mắt. Sau đó ngẩng đầu hỏi Quý Thanh Dư: “Anh quen hai cô gái đằng kia hả?”

Quý Thanh Dư một tay đẩy xe một tay nắm tay cô, lắc đầu, giọng nói bình tĩnh tùy ý: “Không quen, hỏi đường thôi.”

“Ồ.” Vu Hạ gật đầu: “Chúng ta đi mua chút thịt đi, trong nhà cũng hết thịt rồi, anh muốn ăn gì?”

Quý Thanh Dư nghĩ ngợi vài giây sau đó nói: “Anh muốn ăn cánh gà, sương sườn với thịt heo, mỗi thứ mua một ít đi.”

Vu Hạ không có ý kiến: “Vâng, vậy đi thôi.”

Nhìn đống đồ chất đầy trên xe đẩy Vu Hạ nhịn không được nói: “May là có thang máy, nếu không xách lên sẽ mệt chết mất.”

Nghe vậy, Quý Thanh Dư vừa đi vừa cười: “Sẽ không. Đương nhiên là anh sẽ xách một mình.”

Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Em cũng sẽ giúp anh mà.”

Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cong cong khóe môi: “Ừm, bạn gái anh hiểu anh nhất.”

Hai người nói nói cười cười, mua đồ xong hai người mang đồ ra thanh toán.

Ra khỏi siêu thị đúng lúc nhìn thấy bên đường có một quán Chago, Vu Hạ ngẩng đầu chỉ chỉ: “Em muốn mua một cốc dương chi cam lộ.”

Quý Thanh Dư gật đầu: “Được, anh cũng muốn uống chút gì đó, vậy chúng ta dừng xe ở đây rồi cùng em đi qua mua.”

Vu Hạ gật đầu cười: “Vâng.”

Quán đồ uống lạnh này có rất nhiều người, nhưng so với Mixue mà nói thì Chago ít hơn nhiều, hai thương hiệu này giá cả rất hợp lí.

Sau khi đi vào Vu Hạ quét mã QR gọi một cốc dương chi cam lộ, rồi quay sang hỏi Quý Thanh Dư: “Anh muốn uống gì, nước chanh hả?”

Quý Thanh Dư lắc đầu: “Giống em.”

“Vâng.”

Vu Hạ vừa đặt xong hai cốc dương chi cam lộ vừa hoài nghi Quý Thanh Dư thích uống thứ này từ khi nào.

Nhân viên làm đồ rất nhanh, Vu Hạ lướt douyin năm phút đã làm xong hai cốc dương chi cam lộ.

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Vu Hạ làm là uống dương chi cam lộ mà lâu rồi cô chưa được uống, cô cắm luôn ống hút cho Quý Thanh Dư rồi cúi đầu hút một ngụm, lúc ngẩng đầu lên thấy Quý Thanh Dư cũng đang chậm rãi hút, vừa uống còn vừa đánh giá: “Ngon thật.”

Thấy vậy Vu Hạ nhịn không được liền nói: “Anh yêu thích món dương chi cam lộ từ lúc nào mà em không biết vậy?”

Quý Thanh Dư nhướn mày nhìn cô vài giây, sau đó không e dè nhìn trực tiếp vào mắt cô, giọng nói trầm thấp rõ ràng từng câu từng chữ: “Sửa lại một chút, là yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.