Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 78



Động tác của Vu Hạ ngưng lại, sững sờ đứng tại chỗ nửa ngày mới phản ứng, cô kinh ngạc nhìn Quý Thanh Dư, lại quay đầu nhìn tấm poster trong đại sảnh âm nhạc, đặc điểm trên gương mặt của hai người họ rất giống nhau. Hơn nữa hình như hồi trung học Tống Dao cũng từng nói qua với cô mẹ của Quý Thanh Dư là dương cầm gia.

Sau khi trì hoãn một lúc lâu Vu Hạ mới mở miệng lần nữa: “Anh nói thật hả?”

Quý Thanh Dư nhìn cô cười cười: “Anh đã bao giờ lừa em chưa?”

Vu Hạ vừa nghe thấy lời này lâp tức nghĩ tới câu ‘trùng hợp thật’ của Quý Thanh Dư buổi sáng hôm nay.

“......”

Tình cảm cũng là một thủ thuật khéo léo.

Nghĩ vậy Vu Hạ cười gượng hai tiếng: “Đúng là trùng hợp thật.”

Quý Thanh Dư thấy thế liền giơ tay búng trán cô một cái: “Sợ ngẩn người rồi? Cười ngây ngô cái gì vậy?”

Vu Hạ máy móc lắc đầu: “Không.”

Dừng một chút.

“Nhưng nhanh quá rồi.”

Quý Thanh Dư cong cong khóe môi, dịu dàng mở miệng nói: “Hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời của Triệu nữ sĩ, trước khi đến anh đã gọi điện nói mang con dâu tương lai đến xem màn hạ màn của bà ấy rồi.”

Hai má Vu Hạ đỏ bừng, cô rời mắt khỏi anh: “Ai nói em muốn gả cho anh chứ?”

Quý Thanh Dư nhướn mày: “Thật sự không gả?”

Vu Hạ mím môi hừ một tiếng: “Không gả.”

Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ, nắm nhẹ lấy bàn tay của cô nhéo một cái, giọng nói cưng chiều ấm áp: “Vậy anh sẽ cố gắng tốt hơn, lần sau hỏi lại.”

Vu Hạ nhịn không được liền bật cười, quay đầu lại nhìn anh: “Anh cũng nói như vậy với cô Triệu rồi ạ?”

Quý Thanh Dư gật đầu: “Cái này cũng thật sự không lừa em.”

“Hả?” Hai má của Vu Hạ đỏ thêm vài phần, “Vậy...... anh nói lúc nào thế?”

Quý Thanh Dư nhéo nhẹ tay cô một cái, đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Tối qua lúc em nấu cơm, anh vào phòng ngủ gọi điện thoại cho bà Triệu xin bà ấy đưa cho hai tấm vé để mang em vào xem.”

“Sau đó thì sao?”

Quý Thanh Dư cười: “Bởi vì từ trước đến nay anh rất ít khi đi xem bà Triệu biểu diễn, lần này đột nhiên hỏi bà ấy hai tấm vé nên bà ấy liền nghi ngờ, sau đó hỏi anh muốn mang ai đến nên anh nói luôn rồi.”

“......”

“Được thôi.”

Vu Hạ mím môi, thật ra cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp mặt người nhà của Quý Thanh Dư, huống hồ bọn họ mới ở bên nhau chưa lâu, bây giờ đã gặp bố mẹ có phải hơi nhanh quá rồi không.

Mà hiện tại bọn họ còn ở chung với nhau người nhà của anh có thể sẽ nghĩ cô là loại người tùy tiện, còn cả chuyện của nhà cô nữa, không biết kiểu gia đình nhà Quý Thanh Dư có chấp nhận chuyện cô là con gái của một tên giết người rồi bỏ trốn hay không nữa.

Mặc dù bây giờ Vu Cường đã mất nhưng vết bẩn vẫn còn tồn tại, chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được.

Nghĩ vậy, Vu Hạ mím môi ngẩng đầu nhìn anh: “Bây giờ chúng ta gặp bố mẹ có phải hơi nhanh rồi hay không?”

Nghe vậy Quý Thanh Dư nhìn cô, nhíu mày: “Buổi sáng hôm nay chính em nói thế nào, cần anh nhắc lại không?”

“......”

Vu Hạ nghe xong liền chột dạ, nhưng mà chỉ nói bừa thôi, ai biết Quý Thanh Dư thật sự muốn dẫn cô đi gặp bố mẹ chứ.

Cô mím môi nhìn Quý Thanh Dư, suy nghĩ muốn anh tạm thời buông tha ít nhất là hôm nay.

“Cái đó, hôm nay hơi vội em chưa kịp chuẩn bị gì cả, anh nhìn xem em cũng không cả trang điểm, đầu tóc rối bù chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cả, cứ như vậy đi gặp thì không hay lắm đâu.”

Quý Thanh Dư nhìn cô không trả lời.

Vu Hạ thấy vậy nghĩ vẫn còn có thể thương lượng, trong lòng đột nhiên nhảy nhót, tiếp tục nói: “Để lần tới, lần tới em mặc lịch sự hơn một chút, chuẩn bị tốt rồi đi được không?”

“Không được.”

Vu Hạ: “......”

Quý Thanh Dư trêu cô: “Con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng, không phải sao?”

Nghe vậy, Vu Hạ liền giơ tay đánh vào vai anh một cái: “Anh mới xấu.”

Quý Thanh Dư mỉm cười chấp nhận, giọng nói dịu dàng: “Ừm, anh xấu, bạn gái anh xinh đẹp nhất.”

Nói xong Quý Thanh Dư an ủi cô: “Em yên tâm, người trong nhà anh tốt lắm, hơn nữa em tốt như vậy bọn họ cũng sẽ thích em giống anh thích em thôi mà.”

Vu Hạ nhìn anh: “Thật không đó?”

Quý Thanh Dư nâng tay nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô: “Đương nhiên rồi, hơn nữa anh còn ở bên cạnh em cơ mà.”

Dừng vai giây Vu Hạ mới gật đầu: “Được rồi, vậy... vậy hôm nay đi.”

Nói xong Vu Hạ lại nói tiếp: “Vậy dì thích gì ạ, nhân lúc còn chưa bắt đầu em đi ra ngoài mua chút quà.”

Quý Thanh Dư nắm nắm tay cô trấn an: “Không phải mua gì cả, thật đó, tin anh đi bà ấy chắc chắn sẽ thích em.”

“Không được.” Vu Hạ kiên định lắc đầu: “Đây là vấn đề liên quan đến lễ nghi, mặc dù hôm nay chưa kịp mua quà nhưng hôm nay là buổi biểu diễn của dì, nói thế nào đi chăng nữa em cũng phải mua một bó hoa để tặng.”

Nghe vậy, giọng của Quý Thanh Dư dịu đi: “Được, em muốn mua thì nghe theo em.”

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc chuyện đầu tiên Vu Hạ làm là dẫn Quý Thanh Dư đi sang cửa hàng bán hoa bên cạnh.

Đây là lần đầu tên Vu Hạ mua hoa tặng người khác, cô chọn tới chọn lui trong tiệm hoa nhưng vẫn chưa chọn được loại nào, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Anh có biết dì thích hoa nào không?”

Quý Thanh Dư ngạc nhiên một chút, sau đó thấy hơi có lỗi cười cười: “Cái này anh thật sự không biết.”

Lúc này, chủ tiệm hoa từ bên trong đi ra hỏi: “Vẫn chưa chọn được sao cô gái?”

Vu Hạ lắc đầu: “Làm phiền đợi một chút, tôi vẫn đang chọn.”

Chủ tiệm hoa nhìn Quý Thanh Dư một cái, lại nhìn Vu Hạ, mỉm cười nói: “Định tặng hoa cho ai vậy, nếu thật sự chưa chọn được tôi có thể góp ý cho cô.”

Vu Hạ nghe vậy liền đứng thẳng người, ánh mắt nhìn qua một lượt các loại hoa đủ màu sắc trên mặt đất rồi sau đó nhìn chủ tiệm hoa: “Là tặng cho trưởng bối, nhưng không được bình thường quá, tôi muốn nó phải thanh lịch và hào phóng.”

Chủ tiệm hiểu được: “Nếu là tặng cho bậc trưởng bối thì tôi góp ý nên lấy mười năm bông hoa hồng sâm panh, thêm ba bông hướng dương, tôi sẽ thêm cho cô một ít lá cây cùng cây xô thơm để trang trí, trang nhã lại không thô tục, cô cảm thấy thế nào?”

Vu Hạ nghĩ ngợi vài giây sau đó gật đầu: “Vậy nghe theo ngài đi ạ.”

“Được.” Chủ tiệm hoa lên tiếng, “Vậy bây giờ tôi đi gói hoa cho cô nhé.”

Trong lúc chờ gói hoa xong điện thoại của Quý Thanh Dư vang lên một tiếng, anh cầm điện thoại lên nhìn, là Triệu Tuyền gửi tin nhắn tới.

[Tuyền xinh đẹp sấm sét bất khả chiến bại trong vũ trụ: Con trai ngoan con đâu rồi? Con hứa sẽ mang con dâu đến gặp mẹ mà sao buổi diễn vừa kết thúc đã không thấy bọn con rồi?]

[Tuyền xinh đẹp sấm sét bất khả chiến bại trong vũ trụ: Mau đem con dâu xinh đẹp của mẹ quay lại, mẹ chờ các con ở phía sau sân khấu.]

Quý Thanh Dư nhìn điện thoại khóe môi cong lên, cúi đầu trả lời: [Lập tức.]

Lúc này, chủ tiệm hoa cũng vừa lúc đem hoa đã được gói xong ra, Quý Thanh Dư thuận tay nhét điện thoại vào trong túi áo, nâng tay nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn bà chủ.”

Sau đó nắm tay Vu Hạ đẩy cửa đi ra ngoài: “Đi thôi, bà Triệu rất nôn nóng muốn gặp em đó.”

Dừng vài giây lại nói tiếp: “Mẹ anh khen em xinh.”

“?”

Vu Hạ: “Anh cho dì xem ảnh của em à?”

“Không.” Quý Thanh Dư: “Nhưng người đưa vé cho chúng ta là trợ lý của mẹ anh.”

“......”

“Được rồi.”

Cô đột nhiên cảm thấy hối hận vì hôm nay ra ngoài không trang điểm, thậm chí còn chưa thoa cả son.

Nghĩ vậy Vu Hạ liền nhỏ giọng than thở: “Đều tại anh, anh không nói sớm cho em làm em không trang điểm.”

Khóe miệng Quý Thanh Dư cong lên, thản nhiên cười: “Bạn gái anh không trang điểm cũng xinh mà.”

Rất nhanh sau đó Quý Thanh Dư nắm tay cô đi vào hậu trường, trước khi vào Vu Hạ đứng trước tấm gương ở cửa chỉnh lại tóc của mình, cố gắng làm cho bản thân nhìn nghiêm chỉnh một chút.

Sau đó mới tiếp nhận bó hoa từ trong tay Quý Thanh Dư, thật ra lúc nãy cô muốn tự ôm nhưng Quý Thanh Dư bảo hơi nặng nên trước khi vào mới đưa cho cô ôm.

Vu Hạ ôm bó hoa đứng trước phòng nghỉ mà tim đập thình thịch, năm bước vào phòng thi đại học cô cũng chưa căng thẳng đến như vậy.

Cô hít sâu mấy hơi sau đó cố gắng giữ trạng thái bình thường của mình, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư một cái: “Em xong rồi.”

Quý Thanh Dư nhướn mày nhìn cô cười: “Thật sự?”

Vu Hạ gật đầu: “Thật.”

“Được.” Quý Thanh Dư cười đáp: “Vậy anh gõ cửa nhé?”

Vu Hạ: “Vâng.”

Nói xong, Quý Thanh Dư nâng tay gõ hai cái.

Rất nhanh trong phòng liền có tiếng của người phụ nữ truyền ra: “Mời vào.”

Ngón tay Vu Hạ bám chặt lấy bó hoa.

Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Đừng sợ.”

Nói xong anh đẩy cửa phòng nghỉ tiến vào, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẹ.”

“Con trai ngoan!”

Nghe vậy người phụ nữ đang ngồi trên sofa ngẩng đầu lên nhìn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tuyền, Vu Hạ đã bị khí chất của bà làm cho kinh diễm. Bà mặc một chiếc áo len màu hoa mai, một chiếc váy bó sát eo và choàng một chiếc khăn kẻ sọc cùng màu. Làn da được chăm sóc vô cùng tốt giống như mới đầu ba mươi, người thật so với ảnh trên poster còn có khí chất hơn một chút, động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.

Ánh mắt của Triệu Tuyền dừng trên người Quý Thanh Dư hai giây liền rời đi, sau đó dừng trên mặt Vu Hạ, giọng điệu  vui vẻ: “Đây là con đâu của tôi sao, thật xinh đẹp.”

Quý Thanh Dư thấy vậy liền cười: “Giới thiệu với mẹ một chút đây là Vu Hạ, bạn gái của con.”

Khóe môi của Vu Hạ cong lên, gợi lên một nụ cười dịu dàng: “Chào dì ạ, con là Vu Hạ.”

Nói xong Vu Hạ liền cầm bó hoa lên: “Buổi biểu diễn của ngài rất hay ạ.”

Triệu Tuyền càng nhìn càng thích Vu Hạ, tươi cười nhận lấy: “Cảm ơn bảo bối, gọi dì làm gì, trực tiếp gọi mẹ là được.”

Vu Hạ nghe vậy liền sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên thu tay lại hay rút tay ra......

Quý Thanh Dư thấy vậy liền cười: “Mẹ, ngài đừng dọa người ta chạy mất, đây là hoa Vu Hạ đã cố ý đi ra ngoài chọn tỉ mỉ cho mẹ đấy.”

Triệu Tuyền cười tủm tỉm nhìn Vu Hạ, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn hoa của bảo bối, mẹ rất thích.”

Nói xong Triệu Tuyền lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Quý Thanh Dư một cái: “Con còn dám nói như vậy hả, nếu con sớm đem bạn gái về thì mẹ cần quản sao?”

Quý Thanh Dư không trả lời, cúi đầu nắm tay Vu Hạ: “Tính của mẹ anh chính là như vậy, biểu hiện này của bà ấy là thật sự rất thích em.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Triệu Tuyền cười: “Nó nói đúng, nhìn thấy con lần đầu tiên dì đã thích, vừa nhìn liền biết con là đứa trẻ hiền lành lại ngoan ngoãn rồi.”

Lúc này Vu Hạ mới cảm thấy tự nhiên hơn một chút, cô cười: “Cảm ơn dì ạ, dì bảo dưỡng làn da thật tốt.”

Nghe vậy Triệu Tuyền cười toe toét: “Thật sao, vẫn là con dâu của mẹ tinh mắt nha.”

Quý Thanh Dư cười, nói chen vào: “Hạ Hạ còn là fan của mẹ đấy.”

“Thật hả?” Triệu Tuyền kinh ngạc nhìn Vu Hạ: “Hạ Hạ đã biết mẹ từ trước sao?”

Dừng một cái, “Dì có thể gọi con là Hạ Hạ không?”

Vu Hạ cười: “Dì muốn gọi như thế nào đều cũng được ạ.”

Triệu Tuyền: “Con thật sự là fan của dì hả?”

Vu Hạ gật đầu: “Lúc con học đại học có chọn môn lịch sử âm nhạc trung ngoại ạ, trên lớp thầy giáo có nhắc tới ngài, con cũng đã phân tích qua mấy bản nhạc của dì ạ.”

“Wow, trùng hợp như vậy hả!”

Nói xong, Triệu Tuyền lại nói: “Hạ Hạ, con cũng học khoa âm nhạc sao?”

Vu Hạ lắc đầu: “Con không phải dì ạ, con học ngành tin tức truyền thông, hiện giờ đang làm phóng viên của đài truyền hình Lâm Giang ạ.”

“Phóng viên à.” Triệu Tuyền: “Phóng viên rất tốt.”

Bây giờ Triệu Tuyền đối với người con dâu này hài lòng lại càng thêm hài lòng hơn, vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, công việc danh giá, quan trọng hơn lại là fan của bà.

Nghĩ vậy Triệu Tuyền ngẩng đầu nhìn đứa con trai của bà đang ngồi trên sofa nghịch thoại kia lại có chút ghét bỏ.

Sau đó Triệu Tuyền lại nhìn sang Vu Hạ, hỏi nhỏ: “Bên cạnh con có rất nhiều người theo đuổi sao con lại coi trọng Quý Thanh Dư thế?”

—————–

Suy nghĩ của tác giả:

Quý Thanh Dư đang nghịch điện thoại:?

Vu Hạ:...... Cái này con không biết nói như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.