Lông mày của Quý Thanh Dư giựt giựt đứng ngồi không yên.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Vu Hạ sau đó dừng trên người Triệu Tuyền: “Bà Triệu à, căn phòng này lớn như vậy cho dù mẹ có nói nhỏ đến đâu con vẫn nghe thấy được đấy.”
Triệu Tuyền ngẩng đầu liếc anh một cái: “Nghe thấy thì nghe thôi, mẹ cũng không sợ con nghe được. Hạ Hạ tốt như vậy có thể coi trọng con thì đó là may mắn của con, mẹ nói sai chỗ nào hả?”
“Đúng ạ.” Quý Thanh Dư dựa vào ghế sofa, chân dài vắt chéo không thành thật đáp lại, sau đó ánh mắt thản nhiên dán trên mặt Vu Hạ vài giây, chậm rãi mở miệng: “Là may mắn của con.”
Vu Hạ bị anh nhìn chằm chằm nên có chút mất tự nhiên, hai má cũng dần dần nóng lên rồi quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh nữa.
Đang nói chuyện thì trợ lý Tiểu Ngô gõ cửa tiến vào: “Chị, xe được chuẩn bị xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
Thấy Quý Thanh Dư và Vu Hạ đang ngồi trong phòng Tiểu Ngô dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Chị cứ bận trước đi, khi nào về thì báo cho em.”
Nói xong định xoay người muốn mở cửa thì Triệu Tuyền nhanh chân cản lại: “Từ từ đã.”
Sau đó bà quay đầu nhìn về phía Vu Hạ: “Hạ Hạ, chiều nay con có rảnh không? Tới nhà ngồi một chút đi, đúng lúc chú của con cũng đang ở nhà, hôm qua biết chuyện ông ấy cũng rất muốn được gặp con đó.”
Nghe vậy Vu Hạ theo bản năng nhìn qua Quý Thanh Dư cầu xin giúp đỡ nhưng Quý Thanh Dư lại không để ý tới, anh hỏi Triệu Tuyền: “Dạo này chị Trương có học nấu món gì mới không ạ?”
“Có, gần đây chị Trương học nấu món Tứ Xuyên với Quảng Đông, đặc biệt là mấy món cay Tứ Xuyên.”
Vừa dứt lời chợt nghe thấy Quý Thanh Dư gật đầu đồng ý: “Được, vậy về nhà ăn thử một chút, trùng hợp Hạ Hạ cũng thích ăn cay.”
Triệu Tuyền nghe thấy vậy liền rất vui vẻ hỏi Vu Hạ: “Con cũng thích ăn cay hả?”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Thật khéo, dì cũng thích ăn cay.” Nói xong Triệu Tuyền đứng dậy dắt tay Vu Hạ đi ra ngoài: “Dì nói con nghe, ở trong nhà dì rất thích ăn mấy món cay Tứ Xuyên, hôm nay con nhất định phải nếm thử một chút.”
Triệu Tuyền nhiệt tình mời như vậy Vu Hạ từ chối cũng không hay, còn có thêm Quý Thanh Dư cũng cố tình thêm dầu vào nên Vu Hạ cứ như vậy mà lên xe theo Triệu Tuyền và Quý Thanh Dư đi tới Quý gia.
Sự thật chứng minh, mặc dù biết nhà Quý Thanh Dư rât có tiền từ trước nhưng Vu Hạ vẫn xem nhẹ tài lực của họ nhà Quý.
Ban đầu cô nghĩ khu biệt thự trong ngõ Thanh Bình đã rất xa hoa rồi nhưng không ngờ ngôi biệt thự kia chỉ là chỗ ở tạm thời của gia đình khi Quý Thanh Dư học ở Nhất trung Lâm Giang mà thôi. Ngõ Thanh Bình rất gần trường học nên gia đình đã mua cho anh một căn ở đó ở tạm thời, trong khi nhà họ Quý sống ở một trang viên cách xa trung tâm thành phố Lâm Giang.
Chiếc xe lái từ từ vào trong cổng, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là một cái bồn hoa rất lớn, ngay phía trên bồn hoa là một cái suối phun nước tự động. Không biết tại sao khi nhiệt độ vào tháng mười ở Lâm Giang chỉ hơn mười độ nhưng những bông hoa trong bồn vẫn tràn đầy sức sống.
Đi vòng qua bồn hoa trước cổng hướng vào phía trong chính là một tòa biệt thự mang phong cách Châu Âu, xa hoa và lộng lẫy.
Xe từ từ dừng ngay trước biệt thự, sau khi dừng hẳn trợ lý là người đầu tiên bước xuống xe mở cửa cho Triệu Tuyền, Vu Hạ và Quý Thanh Dư cũng xuống ngay sau đó.
Mặc dù lúc mới bước vào đã bị kinh hãi một lần nhưng khi đứng gần căn biệt thự xa hoa này Vu Hạ vẫn chưa hết kinh ngạc.
Tòa biệt thự này có ba tầng, trước của có khoảng hai ba bậc, tòa biệt thự được kiến trúc theo phong cách Châu Âu cổ điển. Mặc dù Vu Hạ không hiểu lắm nhưng vừa nhìn cũng biết tòa biệt thự này đắt hơn rất nhiều so với căn biệt thự ở ngõ Thanh Bình, người bình thường tích mấy đời cũng chưa chắc có thể mua được.
Xuống xe Quý Thanh Dư liền chủ động nắm tay Vu Hạ, lúc cô tỉnh lại thì bàn tay đã bị Quý Thanh Dư đan chặt.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Thanh Dư, anh cúi đầu xuống ghé vào tai cô nói nhỏ: “Biệt thự này do ông nội anh để lại, sau này chúng ta chắc chắn sẽ không sống ở đây đâu.”
Vu Hạ chưa kịp hiểu ý tứ của anh thì Triệu Tuyền lập tức thúc giục: “A Dư, mau mang Hạ Hạ vào nhanh lên, bên ngoài rất lạnh đó.”
“Con vào đây.” Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt đáp lời, nắm tay cô bước nhanh vào trong.
Mới tiến vào cửa liền nghe thấy Triệu Tuyền gọi một tiếng: “Lão Quý, xem em mang ai về này.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc áo len dệt kim tối màu, đeo kính từ trên bậc thang bước xuống: “Cái gì thế, vừa mới vào nhà đã hô to gọi nhỏ rồi.”
Mặc dù lời nói có vẻ trách cứ nhưng Vu Hạ lại nghe ra một giọng điệu rất sủng nịnh.
“Anh ở trên tầng làm gì thế?” Triệu Tuyền cất bước đi qua, vô cùng tự nhiên khoác lấy cánh tay của người đàn ông: “Em còn tưởng anh ở dưới tầng đọc báo, anh xem em mang ai về này.”
Quý Minh Xuyên đứng im nhìn về phía cửa, đầu tiên là nhìn thấy Quý Thanh Dư sau đó đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh liền thấy Quý Thanh Dư đang nắm tay Vu Hạ.
Quý Thanh Dư thấy thế liền mở miệng trước: “Bố, giới thiệu cho người một chút đây là bạn gái của con, Vu Hạ.”
Vừa dứt lời Vu Hạ liền nhẹ nhàng cúi đầu, mỉm cười lễ phép: “Chào chú, cháu là Vu Hạ ạ.”
“Ai, được được được.” Quý Minh Xuyên đáp lời: “Mau vào nhà ngồi.”
Có lẽ là sợ Vu Hạ không được tự nhiên nên Quý Thanh Dư mở miệng nói: “Bố mẹ cứ ra phòng khách nghỉ ngơi trước đi, bọn con thay giày rồi vào sau.”
“Được được.”
Nói xong Triệu Tuyền liền kéo cánh tay Quý Minh Xuyên đi ra hướng phòng khách, vừa đi vừa nói nhỏ: “Con trai anh cuối cùng mới thông suốt được một lần, em nói cho anh biết em quyết định chọn đứa con dâu này rồi, anh nhanh chóng bảo con trai anh mau mau cưới Hạ Hạ về cho em.”
Nghe vậy Quý Minh Xuyên cười: “Em đừng quan tâm quá chuyện của hai đứa nhỏ.”
Triệu Tuyền không chịu: “Sao em lại không quan tâm được hả, mặc dù A Dư từ nhỏ đến lớn chỗ nào cũng tốt nhưng trong vấn đề tình cảm lại khiến người ta hao tổn tâm trí. Khó khăn như vậy mới có bạn gái ưu tú, em sợ nó sẽ khiến con gái nhà người ta chạy mất dép, nhất là cô gái vừa tốt vừa ưu tú giống Vu Hạ.”
Quý Minh Xuyên không lay chuyển được bà nên chỉ gật đầu đáp ứng: “Được được, lát nữa ăn cơm xong có thời gian rảnh anh sẽ hỏi nó một chút, em đừng bận tâm quá, hôm nay biểu diễn thế nào, có thuận lợi không?”
Triệu Tuyền ngồi trên sofa: “Thuận lợi, cũng coi như dấu chấm kết thúc viên mãn cho sự nghiệp thành công của em.”
“Vậy thì tốt.”
Bên kia, Quý Thanh Dư lấy một đôi dép trong tủ ra đặt xuống đất cho Vu Hạ: “Đôi này là mới đó, chưa có ai đi đâu.”
Vu Hạ gật đầu: “Cảm ơn.”
Thấy Vu Hạ vẫn còn hơi chưa thích ứng, Quý Thanh Dư bóp nhẹ tay cô an ủi: “Đừng sợ, bố anh cũng rất hòa hợp không nghiêm khắc đâu, em nhìn ông ấy đối xử với mẹ sẽ biết.”
Nghĩ đến cảnh tượng mới thấy ở trước cửa kia Vu Hạ lại mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Bố mẹ hòa hợp, gia cảnh giàu có, lớn lên từ gia đình như vậy mới có ánh trăng sáng Quý Thanh Dư như bây giờ.
Thấy Quý Thanh Dư nắm tay Vu Hạ đi vào phòng khách Triệu Tuyền liền mở miệng trước: “Hạ Hạ mau tới đây, ngồi cạnh dì này.”
Vu Hạ chưa kịp trả lời Quý Thanh Dư đã kéo cô ngồi xuống cạnh mình, thản nhiên cười: “Mẹ, vừa nãy mẹ đã chiếm lấy Hạ Hạ nửa buổi rồi, nếu bây giờ còn muốn chiếm nữa, bố con chưa ghen nhưng con thì có.”
Nghe vậy Triệu Tuyền quay sang nhìn Quý Minh Xuyên phàn nàn: “Anh xem con trai ngoan của anh đi!”
Nói xong Quý Minh Xuyên liền lặng lẽ nháy mắt với Quý Thanh Dư: “Sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy hả, con theo bố lên thư phòng, bố có việc muốn nói với con.”
Quý Thanh Dư dường như đã quá quen với những tình huống như vậy, trả lời một cách thản nhiên: “Vâng.”
Nói xong Quý Thanh Dư liền nhìn Vu Hạ: “Anh lên trên trước đã.”
Vu Hạ gật đầu.
Vừa rồi trong phòng nghỉ và trên xe Triệu Tuyền vãn luôn nói chuyện phiếm với cô nên Vu Hạ cũng xem như đã quen thuộc hơn. Sau khi Quý Minh Xuyên và Quý Thanh Dư rời đi cô lại cùng Triệu Tuyền hàn huyên thêm một lát, mang cô vào phòng bếp hỏi cô muốn ăn gì để bảo mẫu chuẩn bị.
Triệu Tuyền là một người rất dễ ở chung, không ra vẻ tí nào, mặc dù là bậc cha mẹ nhưng nói chuyện không có khoảng cách thế hệ chút nào. Buổi chiều cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.
Lúc ăn cơm xong thì trời đã tối rồi nên Triệu Tuyền đề nghị Vu Hạ và Quý Thanh Dư ở lại nhà đêm nay, buổi tối lái xe cũng không an toàn.
Bên này có ít đèn đường hơn nên buổi tối di chuyển quả thật rất khó khăn, Quý Thanh Dư cũng đồng ý rồi nên Vu Hạ cũng không có ý kiến gì.
Sau khi ăn cơm xong Vu Hạ ngồi nói chuyện với Triệu Tuyền một lát, lại xem Quý Thanh Dư và Quý Minh Xuyên đánh cờ vua. Sau khi đánh xong hai bàn Triệu Tuyền bắt đầu làm những hành động rất mờ ám trên cánh tay của Quý Minh Xuyên, rất nhanh sau đó Quý Minh Xuyên liền mượn cớ thời gian muộn rồi nên về phòng nghỉ ngơi, bảo Vu Hạ và Quý Thanh Dư cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau khi Triệu Tuyền và Quý Minh Xuyên trở về phòng, Vu Hạ cũng đi theo Quý Thanh Dư lên tầng.
Phòng của Quý Thanh Dư là phòng đầu tiên trên tầng hai, trong phòng rất rộng nhưng trang trí lại khác Minh Đô Hoa Thành một trời một vực.
Thấy vậy, Quý Thanh Dư cười giải thích: “Cách trang trí trong nhà đều do bà Triệu chỉ đạo.”
Nói như vậy Vu Hạ mới cảm thấy có lí hơn, sau khi ở chung nửa ngày Vu Hạ không ngờ Triệu Tuyền sẽ trang trí phòng con mình bằng tông màu nhẹ nhàng này.
Sau khi đi vào xong Quý Thanh Dư xoay người đóng cửa phòng lại, cười hỏi cô: “Có muốn... tham quan phòng của anh không?”
Vu Hạ gật đầu: “Được.”
Quý Thanh Dư dắt tay cô đi vào trong, diện tích trong phòng ngủ thật sự rất lớn, một chiếc giường lớn gần cửa sổ, bên cạnh đó là một chiếc bàn máy tính cùng một chiếc kệ, trên đó để rất nhiều tượng nhỏ anime, cùng một vài chiếc cúp thi đấu. Trong đó có một chiếc cúp của cuộc thi robot năm cấp ba.
Vu Hạ rời mắt khỏi chiếc cúp, dịch xuống chút nữa bức ảnh tốt nghiệp nằm ở bên trong, thấy tấm ảnh tốt nghiệp kia Vu Hạ bỗng sửng sốt. Ảnh tốt nghiệp năm đó còn chưa phát xuống thì lại xảy ra chuyện kia, sau đó cô cũng đã nghỉ học cho nên tấm ảnh tốt nghiệp này được phát xuống nhưng không đến được tay cô.
Nhìn thấy người trong tấm ảnh tốt ghiệp cô theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh cũng tới chụp ảnh tốt nghiệp à?”
Quý Thanh Dư nhướn mày nhìn: “Đương nhiên, chẳng phải xếp ở hàng cuối cùng sao.”
Khoảnh khắc này, trái tim của Vu Hạ điên cuồng nảy lên, cô mơ hồ nhớ lại mùa hè năm đó lúc cô đi ra từ văn phòng, nhìn thấy một dáng người vội vàng thoáng qua, hóa ra đó không phải là ảo giác của cô.
Nghĩ vậy, nước mắt của cô tràn ra, nghẹn ngào nói: “Hôm đó lúc em đi ra từ trong văn phòng, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của anh em cứ nghĩ là ảo giác.”
Trải qua mười năm, bức ảnh tốt nghiệp ố vàng này tự nhiên trở thành bằng chứng chứng minh họ từng xuất hiện trong thời thanh xuân của nhau.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền cúi đầu lau nhẹ nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc.”
Vu Hạ hít mũi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Chúng ta thật sự đã bỏ lỡ nhau rất lâu.”
Quý Thanh Dư cúi đầu, hai tay cẩn thận nâng mặt cô lên, trịnh trọng nói: “Bỏ qua thời gian trước kia, sau này anh sẽ đem những tiếc nuối trước đó của em từ từ bù đắp lại.”