Chương 36: Gặp lại
"Bé Tuyết, bé Tuyết, con không sao chứ?"
"Con... Con không sao đâu!"
"Ba biết là lần này ba không đúng, tuy là ở Thượng Hải có các chị họ của con nhưng ba vẫn lo cho con là con gái một thân một mình ở Thượng Hải không an toàn."
Ông Bối nhìn Phiêu Tuyết đang bần thần trên giường, giọng âu lo: "Phiêu Tuyết à, nếu con vẫn muốn đi Thượng Hải thì ba sẽ tìm giáo viên của con liền, nhờ thầy cô sửa lại nguyện vọng giùm con. Cùng lắm, ông ba này tốn thêm ít tiền thôi."
Cô nhìn ba mình: "Không cần đâu ba, con sẽ theo chị đến Đế Đô!"
"Được rồi, con muốn gì thì cứ nói với ba, ba mua cho con."
Phiêu Tuyết nói ra nguyện vọng với ba mình: "Ba ơi, con nghĩ đến việc sẽ thuê một căn nhà ở gần trường Đại học. Còn nữa, con muốn chuyển khoa, con định học Thiết Kế và Công Nghệ Thông Tin."
"Được được được, không thành vấn đề, ba sẽ nói chuyện với giáo viên một chút. Có điều, Phiêu Tuyết à, con muốn thuê phòng trọ làm gì?"
"Ba nè, bây giờ con thích ngành Thiết Kế rồi, con sợ mỗi lần về muộn lại làm phiền bạn cùng phòng lắm, thế nên con mới định thuê một căn ở ngoài." Cô vẫn không dám nói lý do thật sự khiến cô làm vậy cho ông Bối nghe đâu.
Phiêu Tuyết tiếp tục với người ba trước mặt: "Ba à, ba nên mua một chiếc xe đi. Sắp tới năm nào vào kỳ nghỉ hè với nghỉ đông, khi con với chị kéo va ly về sẽ rất phiền phức đấy."
"Chuyện này thì để ba bàn tính lại với mẹ con, giờ con lo nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa chúng ta còn phải tới Thượng Hải dự hôn lễ chị họ con nữa chứ. Chị họ con ra ngoài du lịch hết nửa năm, bây giờ về tổ chức hôn lễ bù đấy. Con phải nghỉ ngơi sao cho thật khỏe mạnh, ngày mai chúng ta đi lựa quần áo." Ông Bối giúp cô đắp kín chăn rồi ra khỏi phòng.
Phiêu Tuyết nằm trên giường, nước mắt lại từ khóe mắt tuôn xuống. Qua hồi lâu sau, cô bật dậy bò ra khỏi giường. Cô ngồi trước bàn đọc sách, bật vi tính lên. Phiêu Tuyết tải lại game Thiện Nữ U Hồn, sau khi cài đặt xong, cô tạo một tài khoản trên đó, rồi mở server Đế Đô Phong Vân tìm kiếm Nhất Tiếu Nại Hà. Thế nhưng mà cái cô nhận được trong đấy là chẳng hề có chút hành tung nào của Nhất Tiếu Nại Hà. Cả Tiêu Nại cũng vậy, tại Đế Đô Phong Vân, anh không hề tìm đâu được dấu hiệu từ Khuynh Tuyết Phiêu Thành.
Hai người cùng đứng dậy, cùng bước đến ban công, đều ngước đầu lên nhìn bóng trăng tròn vành vành trên bầu trời. Có điều giờ đây hai người hai nơi, đều đang hướng lên trời đêm, ngắm nghía cùng vầng trăng, ý nghĩ hòa hợp: Tiêu Nại/Phiêu Tuyết, nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng Nam Kha, thì đến lúc tỉnh mộng, đến người cũng chẳng gặp.
Ngày hôm sau, ông bà Bối dắt Vy Vy cực kỳ hứng khởi cùng Phiêu Tuyết không được vui cho lắm đi vào trung tâm thương mại sắm đồ. Ông Bối, bà Bối đây không ngừng lấy đống đống quần áo đưa cho hai cô thử. Tận đến cuối cùng, Vy Vy mới chọn được một bộ váy đỏ ngực áo bồng bồng, đi chung với cao gót 5cm trùng màu mũi nhọn, vào thời điểm này Vy Vy vẫn còn là một đứa con gái mới lớn mà. Còn Phiêu Tuyết thì túm được một chiếc váy màu tím nhạt có kiểu dáng tương tự, mua thêm đôi cao gót trắng 8cm mũi tròn. Sau đó hai ông bà sắm cho Phiêu Tuyêt, Vy Vy đủ thứ thượng vàng hạ cám khác, lại dẫn hai cô nương đây đi làm tóc. Cuối cùng, cả nhà thu soạn đồ đạc bay đến Thượng Hải.
Tiêu Nại bên này thì đang điều tra về gia đình Phiêu Tuyết và Phong Đằng ở một quán rượu. Bởi hôm qua anh tình cờ nghe Vu Bán San nói hai ngày nữa là đến hôn lễ của Chủ tịch tập đoàn Phong Đằng, anh chợt nhớ tới giấc mộng ấy, Phiêu Tuyết là em họ phu nhân Chủ tịch Phong Đằng, nên Tiêu Nại quyết định sẽ đi thử vận may. Anh hack vào vi tính Phong Đằng, biết được nơi Phong Đằng đặt phòng cho, cuối cùng anh soạn đồ bay tới Thượng Hải.
Hành lý đã đâu vào đấy xong, Tiêu Nại lại bật máy tính, xâm nhập vào hệ thống máy tính Phong Đằng, rà soát danh sách thiệp mời ngày mai. Anh xem hết tên này đến tên khác, tận đến khi nghe thấy tiếng động từ bàn bên cạnh, anh mới tìm ra cái tên Phiêu Tuyết này. Tiêu Nại nhìn dòng chữ trên máy tính, mỉm cười: Lần này, em vẫn sẽ là phu nhân của anh.
"Phiêu Tuyết ơi, em đang làm gì thế?"
"Em đang chơi game nè."
"Em còn chơi game nữa sao, sức khỏe em còn không xong mà!"
Vy Vy định đóng vi tính lại, Phiêu Tuyết đã vội vàng cản lại: "Hay là chị cũng chơi đi, game này vui lắm, chị thử xem?"
"Chị không chơi đâu, chơi game sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của chị, chị không phải là thiên tài như em." Vy Vy đáp trả.
Phiêu Tuyết vẫn khuyên Vy Vy: "Chị à, thật sự không tệ vậy đâu, chị thử đi! Thế giới trong game với cuộc sống ngoài đời hoàn toàn khác nhau luôn ấy, chị vào chơi là biết ngay."
"Thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi, em lừa chị làm gì?"
Nói rồi cô bật máy tính Vy Vy lên, mở game ra và kéo chị gái ngồi xuống.
Một lát sau, Vy Vy đồng tình: "Đúng thật, giữa trong game và đời thực khác nhau quá!"
"Em đã nói, thế mà chị lại không tin!"
"Được rồi được rồi, là chị sai, đáng ra chị nên nghe lời em."
Dứt lời, Vy Vy cho nhân vật chạy sang chỗ khác.
Phiêu Tuyết khó hiểu: "Chị làm gì vậy?"
"Chị chỉ đi dạo giết thời gian thôi."
"À!" Sau đó Phiêu Tuyết một mình đi đánh quái thăng cấp.
Cũng như giấc mộng ấy, có điều Vy Vy bắt đầu chơi game sớm hơn thôi. Vy Vy vẫn chọn nhân vật đao khách hiệp nữ áo đỏ, cũng lấy tên là Lô Vỹ Vy Vy. Còn riêng Phiêu Tuyết thì cũng thực hiện y hệt như trong mơ, vẫn chọn nhân vật xạ thủ, vẫn giữ cái tên Khuynh Tuyết Phiêu Thành ấy. Nhờ có game mà Phiêu Tuyết có thể phát tiết hết bao phiền muộn mấy ngày liền lên boss, cũng nhờ vậy, tốc độ cô thăng cấp cực kỳ nhanh.
"Phiêu Tuyết à, đừng chơi nữa, xuống ăn cơm thôi."
"Biết rồi!" Phiêu Tuyết đóng máy tính đi cùng Vy Vy xuống lầu ăn cơm.
Thế mà duyên phận lại trớ trêu vậy đấy. Khi cửa thang máy Phiêu Tuyết và Vy Vy bước vào vừa khép lại thì cửa thang máy bên cạnh lại bật mở, Tiêu Nại từ trong bước ra. Anh đi chưa được mấy bước, chợt dừng lại, quay đầu về phía thang máy. Trầm ngâm hồi lâu, anh bất giác thì thầm: "Tại sao mình cảm thấy như Phiêu Tuyết vừa ở ngay bên mình vậy?"
Phiêu Tuyết với Vy Vy vừa xuống tới lầu thì đã chạm mặt ông Bối đang định đi lên.
Ông Bối bảo: "Dì cả hai con mới gọi cho ba đây, kêu ba mẹ dẫn các con tới ăn cơm chung rồi sau đó đưa chị họ con về cùng."
Hai chị em họ Bối đây đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh: "À vâng."
Sau khi ăn xong, Vy Vy và Phiêu Tuyết mỗi người ôm một bên tay Sam Sam.
Phiêu Tuyết ngắm nghía cái bụng của Sam Sam: "Chị họ nè, bụng chị được mấy tháng rồi vậy?"
"Cũng được hơn một tháng rồi. Vốn chị với Phong Đằng định là du lịch kiêm kết hôn, nhưng sau khi Phong Đằng biết tin thì liền dẫn chị về làm hôn lễ bù." Sam Sam vuốt vuốt bụng trả lời.
"Ra là vậy à!" Vy Vy nhìn sang Phiêu Tuyết với Sam Sam, tò mò: "Chị họ ơi, làm thế nào mà chị quen được với anh rể vậy?"
Sam Sam cười hết sức hạnh phúc: "Ban đầu vốn là vì chị có nhóm máu gấu trúc (tức máu AB có RH-) nên mới trúng tuyển vào làm một nhân viên kế toán nhỏ bé cho Phong Đằng. Sau đó do Phong Nguyệt khó sinh, cần phải truyền máu gấu trúc gấp, rồi dần quen Phong Đằng..."
"Wow, chuyện tình của chị có thể dùng để viết tiểu thuyết luôn ấy!" Mắt Vy Vy sáng lấp lánh như tuyết đầy ngưỡng mộ.
Phiêu Tuyết cười cười, câu chuyện tình này cô đã nghe qua từ sớm. Sang ngày kế, Phiêu Tuyết và Vy Vy thay hai bộ đầm dự tiệc với hai đôi giày hôm trước mua rồi theo Sam Sam đến chỗ hôn lễ. Đến tối, các cô về khách sạn trong bộ dạng mệt lử. Quần áo không thay, giày cũng chẳng thèm cởi mà nằm bẹp dí trên giường.
Còn riêng Tiêu Nại thì dùng cả ngày để hack thông tin ở sân bay Thượng Hải, rà soát hai cái tên Phiêu Tuyết và Vy Vy. Cơm cũng không ăn, chỉ uống có hai ly nước rồi thôi. Tận đến khi anh tìm ra vé chuyến đến Đế Đô vào lúc hai giờ chiều ngày 26 ở sân bay Hồng Kiều. Trong số đó, còn có thông tin căn cước của Phiêu Tuyết và Vy Vy, người anh đang tìm kiếm.
Một giờ chiều ngày 26, Phiêu Tuyết với Vy Vy đã sớm đến sân bay, hành lý của hai cô cũng được chuyển sang căn nhà ông Bối thuê cho Phiêu Tuyết.
Đúng lúc đó: "Thưa cô Bối Phiêu Tuyết, thưa cô Bối Phiêu Tuyết, có anh họ Tiêu tên Tiêu Nại đang tìm cô, xin mời cô đến quầy bar ở đại sảnh. Thưa cô Bối Phiêu Tuyết, thưa cô Bối Phiêu Tuyết, có anh họ Tiêu tên Tiêu Nại đang tìm cô, xin mời cô đến quầy bar ở đại sảnh."
Vy Vy còn chưa kịp phản ứng đã thấy Phiêu Tuyết vụt chạy đi.
Vy Vy thầm hỏi: "Tiêu Nại, cái tên này sao nghe quen quá, giống như mình từng nghe qua rồi. Mà ở đâu chứ? Sao mình lại không nhớ ra, cuối cùng là ở đâu đây? Haiz, mình không nhớ gì hết, xem cái trí nhớ này của mình kìa, sao mình lại không nhớ ra được nữa."
Vy Vy cứ đứng đấy tự truy vấn bản thân xem đã nghe được cái tên đó từ đâu.
Cả Phiêu Tuyết lẫn Tiêu Nại đều lao đến quầy bar ở đại sảnh. Hai người liên tục va trúng người xung quanh, thốt một lời xin lỗi rồi lại luồn lách qua hết đám đông này đến đám đông khác, chỉ vì nơi quầy bar giữa đại sảnh. Hai người chạy đến cùng lúc, mắt hướng về phía nhau, đứng trước nhau mà tĩnh lặng, cứ như người quanh bốn bể hóa hư không.
Tiêu Nại mỉm cười, anh bước đến trước mặt cô: "Anh còn tưởng chỉ có mình anh mới gặp một giấc mơ hạnh phúc chân thực như vậy chứ."
Mũi Phiêu Tuyết cay cay, do cô vừa cố nén nước mắt lại, đối mặt với chàng trai phía trước: "Em còn tưởng rằng đến cuối cùng vẫn không thể gặp anh. Em còn tưởng, tất cả chỉ là một giấc mơ em dựng nên. Em còn tưởng, anh là một bóng hình trong mơ của em mà thôi."
Anh vươn tay, chạm nhẹ vào giọt nước mắt đọng trên gò má cô, kéo mạnh cô vào lòng: "Lần này, tất cả đều là thật, không phải mơ đâu. Và anh cũng sẽ không buông tay em ra nữa."
"Ừm." Phiêu Tuyết ôm lấy anh.
-o0o-
(•Sam•): yeah, cuối cùng đôi (vợ chồng) trẻ đây cũng về bên nhau rồi 。゚(TヮT)゚。