Hạ Dương nằm trên giường lớn của Tư Không Đặc Dương ngủ mơ mơ màng màng.
Đột nhiên hắn cảm giác có gì đang quấy rối trên mặt, mở mắt ra thì thấy, là mèo béo đang xài cái lưỡi có măng rô liếm liếm mặt hắn.
Hắn trợn mắt, kéo mèo béo vào ngực, cọ cọ mặt lên lớp lông mềm mại ấm áp của nó vài cái, may mà mèo béo tốt tánh cộng thêm thân thiết với hắn, đổi là mèo nhà khác xem, chả tung móng cào cho mấy phát từ lâu rồi.
Tư Không Đặc Dương đứng ở cửa phòng, cau tịt mày nhìn một mèo một người thân thiết trên giường gã, buồn bực xiết bao.
Không phải gã không thích động vật nhỏ mà là gã từng bị dị ứng lông mèo, hồi trước nhà gã có nuôi hai con mèo, chỉ cần gã lại gần bọn nó là bắt đầu nổi mẩn đỏ, ngứa không chịu được, hại gã gãi chảy máu khắp người, đến khi lớn thì bệnh đỡ hơn một chút, nhưng để cho mèo lăn lộn trên giường của gã thì… Gã phải bảo quản gia Tào tiêu độc cho phòng gã, thiêu huỷ toàn bộ bộ chăn ga gối đệm này mới được!
Hạ Dương ôm mèo rúc trong chăn, tâm tình hắn đang không tốt, đương nhiên phải giày vò anh hắn rồi, có anh đương nhiên là lôi ra tra tấn những lúc thế này rồi. (ố mài gọt thằng em láo toét)
Tư Không Đặc Dương cau mày mím chặt môi, hừ một tiếng, quay đầu xuống lầu ăn bữa sáng, thằng nhãi này chỉ biết gây sự với gã, sao không thấy nó đi gây sự với em trai gã chứ! Đúng là thấy gã hiền liền bắt nạt gã.
Tư Không Cảnh Hoán đứng bên cạnh gã, vươn tay nhỏ túm quần gã lắc lắc, bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.
Gã cúi đầu nhìn con, cúi người bế nhóc ngồi lên cánh tay mình, “Sao vậy? Miệng bĩu sắp treo được cái bình dựng dầu rồi kìa.”
Cảnh Hoán chỉ chỉ mèo béo đang tương thân tương ái với Hạ Dương, than thở, “Meo meo không chơi với con.”
Nhóc là con độc nhất của nhà Tư Không, khi bé vẫn ở nhà chính để ông cụ chăm sóc, năm trước mới quay về ở cùng ba, trong nhà toàn người lớn, không có trẻ con cùng tuổi, cũng không nuôi chó nuôi mèo, nhóc con quả thật rất cô đơn.
Tư Không Đặc Dương nghiêng đầu, trừng Hạ Dương đã dậy mà vẫn nằm ì trên giường, cả giận nói, “Đứng dậy, chơi với cháu chú một lát đi!”
Tư Không Đặc Dương theo phản xạ ôm con lùi ra sau, duỗi chân đuổi mèo.
“Xuỳ xuỳ, đi ra kia đi!” Gã bắt đầu thấy ngứa da rồi.
Hạ Dương đứng dậy xỏ dép, đi qua bế Cảnh Hoán từ ngực Tư Không Đặc Dương, Tư Không Đặc Dương xoay người ra cửa, nói với Hạ Dương, “Chú định ở đây mấy hôm hử?”
Hắn ngồi xổm xuống, để cho Cảnh Hoán ngồi trên đùi mình chơi với mèo béo, gật đầu ừ một tiếng.
Cái thái độ không thèm phản ứng này của hắn làm Tư Không Đặc Dương vô cùng căm tức, thằng nhãi này đến ở nhờ mà cứ như đại gia! Giận!
Tư Không Đặc Dương nhấc chân đạp mông hắn, thấy hắn quay đầu trừng mình, gã nhún vai, cười lạnh, “Muốn ở cũng được, tuy nhiên phải tuân thủ ba điều.”
Hạ Dương bĩu môi, nhướn mày nói, “Ba điều gì?”
Tư Không Đặc Dương vươn ngón trỏ, lạnh lùng nói, “Phòng của anh, không được cho con mèo béo này tuỳ tiện ra vào.”
Gã vươn ngón giữa, hừ lạnh tiếp tục nói, “Phải đưa đón Cảnh Hoán đến trường mỗi ngày, nó học nhảy lớp, năm nay bắt đầu học lớp một.”
Vươn ngón áp út, gã nghĩ nghĩ nói, “Nếu muốn ở đây, nhất định phải nghe lời anh, không được hờn dỗi tỏ thái độ!”
Hạ Dương lầm bầm bất mãn, “Đón đưa Cảnh Hoán thì không thành vấn đề, nhưng mèo béo muốn đi đâu sao em quản được, hơn nữa, em hờn dỗi tỏ thái độ bao giờ? Anh coi em là mấy tiểu tình nhân chó má của anh chắc!”
Câu cuối hắn nói không lớn, dù sao có Cảnh Hoán ở đây, hắn không thể làm trò cãi nhau với ba thằng nhỏ ngay trước mặt nhóc được.
Tư Không Đặc Dương mặc kệ hắn, dám không nghe lời gã sẽ lập tức đá hắn đi.
Hạ Dương ôm Cảnh Hoán cho nhóc nắm móng mèo chơi một lúc thì bắt đầu run run chân, bụng sôi lên òng ọc.
Tiếng ọt ọt lớn đến nỗi Cảnh Hoán cũng nghe thấy, mèo béo còn nghiêng đầu nhìn chủ nhân.
“Chú đói.” Nhóc phát biểu.
Hạ Dương giật giật khoé miệng, gật đầu, đối với người một ngày ăn thừa ba bữa cơm như hắn mà nói, bảo hắn nhịn bữa sáng quả thực quá miễn cưỡng.
Lúc này con sói vô ơn Hạ Dương chợt nhớ đến Hứa Minh, sáng hôm qua Hứa Minh chuẩn bị cho hắn trứng bọc cơm rang với sữa đậu nành, hôm kia thì là vằn thắn với rau củ muối, hôm trước trước nữa…
Không được, không thể nghĩ nữa, hắn còn đang giận Hứa Minh cơ mà!
“Ba đã bảo dì chuẩn bị cơm trưa rồi, lát chú trẻ ăn nhiều một chút.” Tuy Cảnh Hoán là một tiểu băng sơn, nhưng nhóc rất thân với Hạ Dương, cho nên cũng ưng lòng nói nhiều hơn vài lời với hắn. Chỉ tiếc nhóc con vẫn không có biểu tình gì, làm cho Hạ Dương chỉ biết câm nín.
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt vù vù thịt của nhóc, bất đắc dĩ nhìn nhóc hỏi, “Có phải Cảnh Hoán thích chú hai con lắm không?” Nếu không sao lại học theo anh hai hắn, biến thành một tiểu mặt than chứ?
Cảnh Hoán nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi, gật gật, dạ một tiếng. Lúc nào về chú hai cũng mua rất nhiều quà cho nhóc, nhóc thích chú hai.
Hạ Dương xoa xoa mái tóc mềm mượt của nhóc, đứng dậy hoạt động hai chân tê rần, ngồi xuống giường cười nhìn nhóc, “Thế Cảnh Hoán có thích ba không?”
Tư Không Cảnh Hoán nắm hai tai mèo béo, gật đầu, “Thích.”
“Vậy còn ông nội với chú trẻ thì sao?” Hạ Dương thấy nói chuyện Cảnh Hoán rất vui, tuy nhóc ít tuổi nhưng có lý lẽ rõ ràng, hơn nữa hắn phát hiện, Cảnh Hoán coi bộ cũng có nguyên tắc của chính mình.
Nhóc rất lễ phép, tuy rằng không có nhiều biểu tình, nhưng đôi mắt to đen láy kia sẽ biểu lộ rõ là nhóc có thực sự thích người ta hay không, nếu nhóc giận, nhóc sẽ không tranh cãi ầm ĩ, chỉ xoay người không thèm để ý nữa, tự mình về phòng chơi.
Giờ ngẫm lại, người nhà bọn họ ai cũng trưởng thành sớm, ông cụ non!
Cảnh Hoán ôm mèo béo rúc vào ngực Hạ Dương, ngẩng đầu nhìn hắn, “Thích ông nội, cũng thích chú trẻ, thích cả ông Năm và quản gia Tào, cả dì cũng thích nữa.”
Hạ Dương vui vẻ, ôi, vậy chẳng phải nhóc thích tất cả những người mình biết sao. Cơ mà trẻ con đứa nào cũng vậy, ai tốt với nó nó liền thích người ấy.
Hai chú cháu quấn quýt một lúc, quản gia Tào gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm, còn bổ sung thêm một câu, “Biểu thiếu gia, đại thiếu gia nói không được cho con mèo kia vào phòng ăn.”
Hạ Dương nhún vai, đặt mèo béo vào lòng quản gia Tào, “Này, anh tìm một chỗ cho nó ăn đi.”
Quản gia Tào nhìn mèo béo trong ngực, gật đầu đồng ý, mèo đáng yêu biết bao nhiêu, thế mà đại thiếu gia không thích, đúng là không có tình thương!
Một nhà bên này vui vẻ hoà thuận ăn cơm trưa, bên kia Văn Nhân Minh Húc áp suất thấp vờn quanh.
Lý Đông ngồi bên cạnh Văn Nhân Minh Húc, khoa trương nuốt nước miếng một cái, nhẹ giọng hỏi, “Minh Húc, còn cần nhắc nhở chuyện gì nữa không? Không thì để bọn họ nghỉ đi, đến giờ ăn rồi.”
Là ai, ai có khả năng khiến cái tên phúc hắc điềm tĩnh này tức giận đến thế! Từ lúc tới trường mặt y cứ âm trầm như vậy, làm cho các thành viên hội sinh viên đều cẩn thận làm việc, chỉ sợ có sai sót gì lọt vào tay y.
Văn Nhân Minh Húc mặt sầm sì lật dở bản ghi chép trong tay, lạnh lùng nói, “Bắt đầu từ tuần sau tôi sẽ không thường xuyên đến trường nữa, chuyện của hội đừng tiếp tục gọi cho tôi.”
Dựa theo lẽ thường mà nói, Văn Nhân Minh Húc đã sắp tốt nghiệp tới nơi, không còn tiếp tục giữ chức hội trưởng, cơ mà bọn họ đã quen nghe theo sự sắp xếp chỉ thị của cựu hội trưởng là y, gặp chuyện gì cũng gọi điện hỏi ý kiến y.
Một đám người khúm núm gật đầu vâng dạ, thầm nghĩ, cựu hội trưởng đại nhân hôm nay tâm tình siêu tệ a.
Lý Đông phất tay cho mọi người tản đi, chân chó rót nước đặt trước mặt Văn Nhân Minh Húc, đáng khinh hề hề hỏi, “Hôm nay trông cậu giận dữ thế, có chuyện gì vậy?”
Không nghe thấy tin công ty nhà Văn Nhân dạo này gặp gì bất lợi, chậc chậc, hắn thật đúng là không nghĩ ra có chuyện gì có thể chọc đại thiếu gia đây bực bội như thế.
Văn Nhân Minh Húc không thèm phản ứng hắn, lấy di động ra thoáng nhìn, hình nền là ảnh Hạ Dương cười tủm tỉm ôm mèo béo.
Lý Đông trộm nhìn một chút, lòng run lên, ảnh trên màn hình chẳng phải là Hạ Dương sao? Lẽ nào… Ôi chúa ơi, hắn vừa phát hiện ra một chuyện động trời!
Văn Nhân Minh Húc nghiêng đầu, hơi nheo mắt, lạnh giọng hỏi, “Cậu thấy cái gì rồi?”
Lý Đông lắc mạnh đầu, xua tay lia lịa, lớn tiếng cam đoan, “Cái gì cũng không thấy, màn hình điện thoại của cậu phản quang, mình chỉ thấy đen sì thôi!”
Hẳn nào lúc trước Minh Húc dặn hắn ở trước mặt Hạ Dương phải gọi y là Hứa Minh, thì ra là vì vậy! Nhưng hắn vẫn có chút buồn bực, sao tự dưng lại lấy tên giả ra lừa người ta làm chi?
Văn Nhân Minh Húc hừ lạnh, hỏi, “Cậu còn không đi ăn cơm?”
Lý Đông coi như có năng khiếu nhìn nhận sắc mặt, biết giờ mình đứng đây chỉ tổ làm y chướng mắt, tuy hắn rất muốn bà tám chuyện của Minh Húc và Hạ Dương, cơ mà… Mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn!
Lý Đông rời đi, trong phòng hội sinh viên chỉ còn lại mình Văn Nhân Minh Húc, y rút điện thoại nhìn chằm chằm nửa buổi, trong lòng thầm rủa xả.
Hạ Dương chết tiệt, vậy mà không biết gọi điện thoại cho y nhận lỗi! Đúng là chiều quá sinh hư rồi!
Xem lại lịch sử cuộc gọi, số y gọi nhiều nhất chính là số của Hạ Dương, y nghĩ, hay là… Y gọi một cuộc? Không khéo Hạ Dương da mặt mỏng, ngại gọi điện xin lỗi, thế thì y đành cho hắn một bậc thang bước xuống vậy!
Ừm, quyết định thế đi.
Nhấn điện thoại gọi, đặt lên tai.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc, xin vui lòng gọi lại sau. The number…”
Văn Nhân Minh Húc chửi bậy một tiếng, buồn bực vứt điện thoại lên bàn, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói, “Hạ Dương, anh dám tắt máy!”