Vứt cho tài xế một tờ một trăm đồng, Hạ Dương cũng không quay đầu lại vọt vào tiểu khu, vào nhà đi thẳng lên phòng Tư Không Viêm Nghiêu ở tầng hai.
Hắn không muốn nói chuyện với Tư Không Đặc Dương, hắn cần anh hai làm hắn bình tĩnh lại.
“Anh hai, anh có ở nhà không? Em vào nhé.” Hạ Dương gõ cửa, nói.
Tư Không Viêm Nghiêu ở trong phòng ‘ừ’ một tiếng xem như trả lời, ý bảo cho Hạ Dương vào.
Hạ Dương đẩy cửa vào, thấy Tư Không Viêm Nghiêu quấn khăn tắm quanh hông, đang lau khô tóc.
“Anh hai, có điện thoại không, cho em một cái.”
“Của cậu đâu?”
“….Mất rồi.” Mất này tức là bị hắn tiện tay quăng ra ngoài cửa xe, cơ mà Tư Không Viêm Nghiêu có thể hiểu thành bị trộm mất…Thực sư là một hiểu lầm xinh đẹp.
Tư Không Viêm Nghiêu vắt khăn mặt lên cổ, cúi người lấy một chiếc điện thoại để trong ngăn kéo tủ đầu giường ném cho Hạ Dương.
Hạ Dương vươn tay bắt được, cúi đầu lật xem, không ngờ lại là máy mới tinh, hắn khó hiểu hỏi, “Anh hai, đây là điện thoại anh dùng à?”
Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng người ngồi xuống giường, mặt không biểu cảm nhìn Hạ Dương, lắc đầu, “Không phải.”
Hạ Dương nhún vai, nhét điện thoại vào túi quần, số điện thoại của mấy người thân quen hắn đều ghi nhớ trong đầu, còn số của cái tên chọc hắn giận kia, dù hắn cũng đã thuộc lòng, nhưng hắn nhất định sẽ sớm quên quách đi.
Ngả người tựa vào sofa, Hạ Dương tuỳ tay ôm gối vào ngực, cặp mắt phượng không có tiêu cự nhìn chằm chằm một điểm, cả người chìm trong trạng thái ngu ngốc.
Tư Không Viêm Nghiêu mặc áo ngủ xong đi đến bên cạnh hắn, quơ quơ tay trước mặt hắn, thằng nhóc này thế mà không có phản ứng gì.
Y cao thấp đánh giá Hạ Dương, nâng tay xoa đầu hắn, hỏi, “Có chuyện?”
Hạ Dương gật gật, lại lắc lắc.
Phản ứng này của hắn càng khiến Tư Không Viêm Nghiêu tò mò, y ngồi xuống cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi, “Rốt cuộc là làm sao.”
Hạ Dương bĩu môi, nghiêng đầu tựa vào vai Tư Không Viêm Nghiêu, than thở như làm nũng, “Anh hai, em bị người ta bắt nạt, anh giúp em báo thù đi.”
“…” Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì nhìn hắn, cảm thấy thằng nhóc này rảnh rỗi không có việc gì làm đến quấy rầy mình.
Ai có thể bắt nạt nó chứ? Đừng nhìn Hạ Dương ngu ngu ngốc ngốc, từ nhỏ nó chạy theo hai anh em y cũng gây không ít khổ, quyền cước đấm đá giỏi hơn người thường nhiều.
Hơn nữa nếu thằng nhóc này bực bội không vui, nhất định sẽ giơ nắm đấm giải quyết, ai mà bắt nạt được!
Tư Không Viêm Nghiêu rõ ràng không tin lời hắn nói.
Hạ Dương cọ cọ đỉnh đầu vào vai Tư Không Viêm Nghiêu, ngồi thẳng người, nghiêm túc nói, “Em bị bắt nạt thật.”
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, thực nể tình hỏi, “Bị ai.”
“…” Giờ đến phiên Hạ Dương hết nói, bị ai? Hắn có thể nói mình bị một gã đàn ông không rõ danh tính lừa suốt mấy tháng không?
Không được, hắn không nói nổi.
Tư Không Viêm Nghiêu thấy hắn dẩu môi không nói gì, biết thằng nhóc này đang rối rắm, cũng không quấy rầy hắn, đứng dậy mở cửa ra ngoài, y còn một đống việc phải xử lý, nào có thời gian nghe hắn ầm ĩ.
Thấy Tư Không Viêm Nghiêu muốn ra ngoài, Hạ Dương lầu bầu hai tiếng rồi cũng đi theo, quyết định về phòng mình lăn lộn.
Hắn nghĩ kĩ rồi, sáng mai dậy đi luôn, hắn muốn đi du lịch, chiêm ngưỡng núi non tươi đẹp của tổ quốc, thuận tiện gặp một mối lương duyên tình cờ đẹp đẽ, nói chuyện yêu đương.
Văn Nhân Minh Húc về đến nhà không ngừng gọi điện cho Hạ Dương, nhưng điện thoại chỉ báo tắt máy, Văn Nhân Minh Húc rốt cuộc ý thức được, lần này Hạ Dương thực sự cãi nhau với mình rồi.
Y phiền muộn rót một ly nước đá, nới lỏng cà vạt, ngồi phịch xuống sofa, quyết định gọi cho Tư Không Đặc Dương, không khéo lại có thể biết được tin tức mình muốn biết!
“Anh Đặc Dương, anh có ở nhà không?” Điện thoại rất nhanh đã kết nối, Văn Nhân Minh Húc khẩn cấp hỏi.
“Minh Húc? Tôi đang ở công ty, cậu có việc gì à?” Tư Không Đặc Dương giờ đang ở công ty tăng ca, suốt đêm chạy dự án, mai còn phải đưa lên lãnh đạo xét duyệt.
“…Không có gì, anh Đặc Dương đang bận phải không.” Nghe gã nói đang ở công ty Văn Nhân Minh Húc mới giật mình nhớ ra, tập đoàn Tư Không đang nghiên cứu một nguồn năng lượng mới, hình như có thể đăng kí độc quyền, hẳn nào đến chủ tịch cũng phải tăng ca.
Tư Không Đặc Dương vẽ vài nét nguệch ngoạc trên giấy, nói, “Ừ, có việc thì cậu gọi cho Viêm Nghiêu đi, nó đang ở nhà.”
Văn Nhân Minh Húc ‘Vâng’ một tiếng, cúp máy.
Lại uống miếng nước nữa, y phải nghĩ xem nên nói với Tư Không Viêm Nghiêu thế nào, y hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên gọi.
Tư Không Viêm Nghiêu không ở công ty là vì y đang bận chuyện khác, trên chiếc bàn gỗ lim trong thư phòng có một chồng báo cáo cao ngất chờ y xét duyệt, lúc điện thoại kêu y còn định không để ý, kết quả liếc mắt thấy người gọi đến là Văn Nhân Minh Húc, y có chút khó hiểu nhận điện.
“Alo?” Giọng y trầm thấp dễ nghe, nhưng lại không hề có âm điệu cảm xúc.
Văn Nhân Minh Húc hé miệng, hỏi, “Anh Viêm Nghiêu, em có quấy rầy anh làm việc không?”
Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy hôm nay tụi nhỏ đứa nào cũng có vấn đề, nếu không sao hết Hạ Dương đến Văn Nhân Minh Húc đều không bình thường thế này.
“Nói đi.” Nếu sợ quấy rầy đã không gọi cho y, y lại không thể cứ thế cúp máy ngay được.
“Ừm….Hạ Dương có ở nhà không?” Văn Nhân Minh Húc hơi hơi khẩn trương, y không biết Hạ Dương đã về nhà chưa, lại không có cách khác để liên lạc với Hạ Dương, đành dồn hết hi vọng lên câu trả lời của Tư Không Viêm Nghiêu.
Tư Không Viêm Nghiêu cũng không nghĩ nhiều, ‘ừ’ một tiếng.
Văn Nhân Minh Húc khẽ thở phào, ít nhất Hạ Dương cũng đã về nhà chứ không chạy đi linh tinh, nếu không y sẽ lo lắng chết mất.
“Khụ, anh Viêm Nghiêu anh có thể đưa điện thoại cho Hạ Dương nghe được không?”
Tư Không Viêm Nghiêu có chút buồn bực, Văn Nhân Minh Húc quen thằng khỉ con nhà mình khi nào vậy? Tuy nhiên y cũng không nghĩ nhiều, đưa số điện thoại nội bộ trong phòng Hạ Dương đưa cho Văn Nhân Minh Húc.
“Tự gọi đi.” Nói xong liền cúp máy.
Văn Nhân Minh Húc đến là vui, tốt xấu cũng không bị cự tuyệt.
Hạ Dương quay về phòng tắm rửa, sau đó cả người trần trùng trục chui vào ổ chăn, mèo béo ở dưới giường ngửa cái mặt ú nần kêu to meo meo.
“Ái phi, vội tới thị tẩm cho trẫm hửm?”
Mèo béo gừ gừ vài tiếng trong cổ họng, “Méo meo, méo meo ”
Hạ Dương nhấc một góc chăn, mèo béo liền nhảy lên giường chui vào, lớp lông mềm mại dán lên cái bụng trơn bóng của hắn, rúc trong đó bất động.
Cách lớp chăn vỗ vỗ chỗ phồng lên, Hạ Dương mắng, “Không phải mi đã phản bội ta đi yêu thương quản gia Tào rồi sao, quay về làm gì!”
“…” Được rồi, hắn không nên thiếu ôn nhu như thế, ái phi nhà hắn vẫn là thích hắn nhất.
Hạ Dương với tay lấy điện thoại, khởi động máy, điện thoại thế mà đã lắp sẵn sim, hắn mở danh bạ gọi ra xem, trống trơn không có gì cả, chắc anh hai không dùng cái sim này, thế thì hắn càng được lợi.
Điện thoại để bàn đột nhiên kêu lên, Hạ Dương đang định nhắm mắt ngủ nhíu mày, khó hiểu nghe máy, đã muộn rồi ai còn gọi cho hắn vậy.
“Alo, tôi là Hạ Dương đây, anh là ai?”
“….Dương Dương, tôi…” Văn Nhân Minh Húc căng thẳng mở miệng, y không biết nên giải thích hành vi lừa gạt của mình thế nào.
Hạ Dương nheo mắt, cạch một phát cúp máy.
Giải thích cái gì? Nếu đã sớm biết việc làm của mình là sai, vậy sao còn mắc phải? Có thể lừa hắn lâu như vậy, không biết chừng mai sau cậu ta sẽ nhân lúc hắn không biết gì mà đem bán hắn luôn.
Hạ Dương hắn tuy không phải người quảng giao quen biết cả thiên hạ, nhưng cũng không đến nỗi thiếu một hai người bạn.
Hắn thừa nhận, hôm nay chờ ở dưới lầu nhà Hứa Minh rồi đấm cậu ta một quả là do hắn phẫn nộ vì bị lừa gạt, nhưng sao lại không có cả thương tâm?
Dây thần kinh của hắn quả thật thô hơn người thường, có một số việc hắn không muốn đi truy cứu đến cùng, cũng sẽ không nhớ kĩ những người không quan trọng.
Nhưng còn Hứa Minh, người đàn ông có thể vì hắn mà tự mình xuống bếp làm cơm, là người bạn mà hắn thật lòng yêu quý.
Giờ biết cậu ta lừa mình, nói không thương tâm ư? Sao có thể, Hạ Dương cũng không phải là người thực sự không bận tâm để ý cái gì.
Hạ Dương nghiêng người đi rút dây điện thoại, rụt vào ổ chăn. Hắn quyết định mai mình sẽ đi, ai nói gì cũng không ngăn cản được hắn đâu.
Văn Nhân Minh Húc gọi lại vài lần, đều nghe máy bận.
Y ủ rũ ném điện thoại qua một bên, ngửa đầu tựa vào sofa.
Vết thương ở khoé miệng đã tím bầm, chỉ cần cử động một chút sẽ rất đau, nhưng lòng y còn đau hơn, Hạ Dương không cần y nữa, quyết định cả đời không qua lại với y, biết làm thế nào đây?
Y làm sai, nhưng y cũng có nỗi khổ của mình.
Nếu sớm nói cho Hạ Dương biết thân phận của mình, với tính tình của anh ấy, nhất định sẽ nghĩ y có ý đồ cho nên mới cố ý lấy lòng, đến lúc đó, anh ấy sẽ chạy càng xa!
Quên đi, mai đi tìm anh ấy, mặt đối mặt nói cho rõ ràng.
Theo lý thuyết, Hạ Dương còn là ân nhân cứu mạng y đó! Bảo y xuống nước nhẹ giọng cái gì gì đó đều không có vấn đề gì hết.